Chương 3 - "I miss you là gì?" - "Anh cũng nhớ em"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

< Vương Hạo Hiên độc thoại >

Sẽ có rất nhiều người nghĩ, tôi không thích, không yêu, không quan tâm, thậm chí là ghét Tống Kế Dương. Nhưng sự thật, tôi chỉ là chậm nhiệt, tôi không biết thể hiện cảm xúc của bản thân, lại không giỏi nói ra cảm xúc, nên tôi luôn tự thu mình lại với mọi thứ nhưng với Tống Kế Dương thì khác, em ấy mang đến ánh sáng, ấm áp cho tôi, khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc

Vì sao tôi lại khó biểu hiện cảm xúc? Vì khi còn nhỏ, gia đình tôi gặp phải một vụ hỏa hoạn, bản thân lại bị mắc kẹt trong khói cháy quá lâu đến ngất xĩu, khi tỉnh lại thì tôi nhớ bác sĩ nói, sự việc này khiến tôi bị ảnh hưởng lớn đến việc biểu hiện cảm xúc, ba mẹ tôi cũng mất trong vụ hỏa hoạn đó nên một thời gian sau tôi rơi vào trầm cảm, việc biểu hiện cảm xúc càng khó chữa hơn.

Vốn dĩ thời gian đầu của 3 năm cấp ba, tôi quả thật không để ý đến em ấy, còn có không thích em ấy, vì lúc ấy tôi thấy em ấy rất phiền, rất ồn ào, rất trẻ con. Nhưng rồi, tôi lại chính là tự vả bản thân cực mạnh! Dần dần tôi thích sự xuất hiện của em ấy, thích tính cách trẻ con ấy, thích luôn cả con người của em ấy. Nhưng bản thân lại chẳng biết phải nói ra làm sao

Suốt 4 năm đại học, tôi tự chuẩn bị tâm lý cho bản thân để có thể nói rõ ràng cảm xúc của mình, nhưng mỗi lần em ấy tỏ tình, bản thân tôi lại cứ run lên, tim đập rất nhanh đến mức không nói ra được gì, nếu không tránh đi tôi sợ mình sẽ ngất xỉu vì sự hồi hộp của bản thân. Vô tình tôi dường như đã tổn thương em ấy rất nhiều. Nên tôi luôn cố gắng cải thiện mối quan hệ của cả hai, cố gắng để em ấy hiểu mình cũng như để tôi dần dần mở lòng với em ấy

Cho đến ngày cuối cùng gặp nhau, em ấy chưa từng nói cho tôi nghe về việc du học, tửu lượng bản thân không tốt, nhưng lại liều uống để giải bày cảm xúc, lúc em ấy tỏ tình lần cuối tôi quả thật đã muốn nói "không cho phép em thích người khác! Tỏ tình với anh rồi thì phải chịu trách nhiệm về cả sau này!" Nhưng có lẽ khi say đã nói gì đó khiến sáng hôm sau em ấy liền bay đi không nói một lời nào. Tôi phải đi hỏi han các bạn của em ấy mới biết em ấy đi Mỹ, lại chẳng thể làm sao liên lạc với em, tôi cũng từng qua Mỹ để tìm em nhưng lại chẳng có ích gì

Chờ đợi em 2 năm, 2 năm của tôi chắc chẳng là gì so với 7 năm của em, tôi tự cảm thấy bản thân có quá nhiều tội lỗi, tại sao lúc trước không nhận lời em sớm hơn. Lỡ như em trở về em không còn thích anh nữa thì sao? Lòng tôi liền lo lắng sẽ mất em, liền nghĩ cách. Lại hay tin em trở về ăn đám cưới của một sư tỷ, tôi liền nhân cơ hội này để trực tiếp bày tỏ với em và giữ em bên cạnh mình. Lúc đầu tôi còn lo lắng em sẽ không nhìn mặt tôi, sẽ từ chối tôi, nhưng em vẫn vậy, vẫn là Tống Kế Dương của khi ấy! Em đã đồng ý, tôi rất hạnh phúc

Trước hôm đăng ký kết hôn, tối hôm đó tôi đã vui mừng đến mức thức trắng đêm, nên sáng sớm đã dậy trễ, lịch trình bị đẩy lên nên tôi chẳng thể ở bên cạnh em liền sau khi kết hôn. Tự dặn lòng, sau này phải bù đắp cho em thật nhiều

Hôm nay, lúc đang nghỉ ngơi tôi vô tình đọc được một cách bày tỏ (thả thính) đáng yêu trên weibo liền điện thoại cho em

< Vương Hạo Hiên độc thoại - end >

---

Trong 2 năm qua khi đi du học, chưa lúc nào Tống Kế Dương không ngưng nhớ về Vương Hạo Hiên, cậu thật sự rất muốn liên lạc, nhắn tin với anh và với mọi người, nhưng bản thân bất cẩn, làm hư điện thoại, mất hết số của mọi người, trong đầu duy nhất chỉ nhớ số điện thoại của anh, nhưng cũng không dám điện thoại hay nhắn tin, vì cậu không biết anh còn muốn gặp mình, hay làm bạn với mình nữa hay không, dù gì 7 năm qua cũng chưa có một đáp án nào tốt đẹp. Cũng không trách anh không tìm đến mình, vì wechat, email, số điện thoại cậu đã đổi hết tất cả, nên sự im lặng giữa họ kéo dài suốt 2 năm nay

Tống Kế Dương chưa từng mơ ước trèo cao gì, cũng chưa từng mơ qua việc sẽ cùng Vương Hạo Hiên kết hôn, cậu chỉ muốn ở bên cạnh anh, mong anh hiểu được tình cảm của mình, nếu anh có thể chấp nhận nó thì quá tốt. Mọi chuyện bây giờ cứ như mơ, một giấc mơ mà cậu đang sống trong nó. Không biết là vì bản thân quá ngốc hay là vì vừa gặp lại Vương Hạo Hiên mà chỉ số EQ và IQ của Tống Kế Dương liền bị giảm đáng kể, cậu còn cho rằng Vương Hạo Hiên là muốn cầu hôn người khác trong thang máy, nhưng không may người trong thang máy là cậu. Nếu không nhiều lần bình tĩnh suy nghĩ, thì cậu quả thật sẽ cho là vậy, vì Vương Hạo Hiên luôn là người rất rất rất cẩn trọng, luôn suy nghĩ kỷ, quan sát tỉ mỉ trước khi làm, khi nói, chưa từng phạm sai lỗi nào khi đã quan sát và suy nghĩ kỷ

Lòng Tống Kế Dương chợt ấm áp lên một cái, như mùa xuân đang đến, hạnh phúc đến không nói thành lời. Nhưng tốt nhất vẫn là cả hai nên nói chuyện lại về vấn đề này xem sao... trong lòng cậu quả thật có chút không an tâm

Đang suy nghĩ miên mang thì điện thoại Tống Kế Dương vang lên, là số của Vương Hạo Hiên

- Vâng? Em nghe! - Tống Kế Dương gấp gáp nghe máy

- [Em chuyển đồ qua hết chưa?] - giọng nói trầm ấm của Vương Hạo Hiên vang lên

Tim Tống Kế Dương liền hẫng đi một nhịp, đúng là sự ấm áp vốn có của anh

- Vâng! Xong hết rồi - Tống Kế Dương đáp

- [Ừm... vậy anh sẽ cố... để mai trở về] - giọng của Vương Hạo Hiên có chút nhỏ dần

Tống Kế Dương đứng hình một chút, anh là đang nói "sẽ cố gắng làm việc nhanh, để mai trở về sớm" à?

- Vâng? - Tống Kế Dương ngơ ngác, gương mặt cậu hiện không giấu nỗi hai chữ "vui mừng" rồi

- [Ừm... em có gì muốn nói với anh không?] - giọng Vương Hạo Hiên có chút ngập ngừng

- Vâng? - Tống Kế Dương chưa kịp hiểu ý của anh là gì

- [I miss you là gì?]

- Em nhớ anh?

- [Đúng rồi! Anh cũng nhớ em!] - người bên kia điện thoại dường như đang mỉm cười một cái

- ... - Tống Kế Dương chính thức chìm trong hạnh phúc

Không còn từ nào có thể diễn tả cậu bây giờ, cực kỳ hạnh phúc, đến mức cậu tự nhéo bản thân mình một cái xem có phải là mơ không

"Đau! Không phải mơ! Anh vừa nói nhớ mình?  Anh vừa nói nhớ mình? Là nhớ mình đó?!!!"

- [Nhớ giữ sức khỏe! Anh sẽ về sớm] - lời nói cuối cùng tuy có chút vội vả, nhưng hình như người bên kia cũng đang đỏ mặt rồi

Tống Kế Dương vui mừng đến nhảy cẩng cả lên, vùi mặt vào gối mà la hét trong sung sướng. Tự hỏi bản thân, có phải bây giờ cậu là người hạnh phúc nhất thế gian này không? 7 năm qua quả thật có kết quả? Dè dặt một chút nhưng vẫn chính là vui mừng

-------

Alline: các cô các thấy quá nhanh hay khó hiểu không? Để tôi sửa lại cho
Than vãn ing - một ngày 10 tiết :((( tôi chán quá rồi :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net