20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật là một buổi sáng mệt mỏi! Nó tỉnh dậy khi Harry đang xếp đồ ở bệnh xá. Sẽ thế nào nếu anh Percy biết nó qua đêm ở ngoài kí túc xá 2 ngày nay nhỉ? Thật đáng sợ, dù sao năm sau ảnh cũng chuyển đi rồi tốt nhất là đừng cho ảnh biết không thì...

"Đi ăn thôi nào Ros, anh thật muốn quay lại đó sau mấy ngày phải uống toàn những thứ thuốc kinh dị!":Harry

"Ôi mấy thứ thuốc đó còn nhẹ hơn mấy cái thứ mà bà Pomfrey cho em uống đó Ryy":Rosie

"Được rồi đi thôi Ros anh còn phải ôn bài tập nữa! Tuần sau ta sẽ thi và sắp xếp đồ trở về nhà đó. Anh thật sự chẳng muốn về gia đình Dusley đó tí nào. Anh chỉ muốn ở với em thôi. Mấy tháng hè dài đằng đẵng mà không có em anh biết phải làm sao đây nữa?":Harry

"Vậy anh có muốn đến nhà mẹ Mary và ở cùng em không?":Rosie

"Anh rất muốn!":Harry

"Em cũng sẽ nhớ anh rất nhiều, Ryy":Rosie

"Đi thôi đến đại sảnh đường nào!":Harry

Đến được đại sảnh đường nó nhảy vào ăn như một con thú. Sao mà đói quá đi, được ăn mà lòng nó vui như nở hoa vậy. Đúng là không có niềm vui nào bằng niềm vui khi được ăn mà. Ăn thật nhiều thì nó mới lấy lại sức được.

"Ăn từ từ thôi Ros nghẹn đó":Harry

"Đừng cản em Ryy à em đói không chịu được nữa rồi em cần ăn thật nhiều":Rosie

"Mất hết hình tượng con gái rồi kìa Rosie":Mione

"Mình không quan tâm hình tượng nữa":Rosie

"Nhìn bồ bây giờ chẳng khác gì Ron cả":Mione

"Sao tự nhiên lại lôi mình vào chứ?":Ron

   Sau bữa sáng "nhẹ nhàng" tất cả tụi nó sẽ đến gặp bác Hagrid để hỏi về vụ của con Bằng Mã.

"Trời hôm nay đẹp thật":Mione

"Thật tuyệt vời":Harry

"Dĩ nhiên trừ việc bị xé tan xác":Ron

"Xé tan xác? Hai bồ đang nói chuyện gì vậy?":Harry

"Ronald bị mất con chuột và mình không làm gì hết Rosie":Mione

"Con mèo của bồ ấy đã giết nó":Ron

"Nhảm nhí":Mione

"Rosie bồ đã thấy cách con thú khát máu luôn rình rập. Và rồi con Scabbers đã biến mất":Ron

"Có lẽ bồ nên học cách quản lí thú cưng tốt hơn":Mione

"Mèo của bồ đã giết nó":Ron

"Không có":Mione

"Thôi nào hai bồ đừng cãi nhau nữa":Harry

"Có"

"Không"

"ĐỪNG CÃI NHAU NỮA":Rosie thét lên

     Có vẻ kết quả không được suôn sẻ cho lắm. Bác Hagrid đang đứng dưới hồ nước ném đá ra xa. Mặt bác ấy lộ rõ vẻ buồn bã như người mẹ sắp phải xa đứa con của mình vậy. Phải nói bác ấy yêu động vật biết bao. Nó đã nghe Harry kể lại hết rồi. Năm nhất thì là con rồng Noberts và con chó ba đầu, năm hai thì là con Agora còn năm nay thì lại là một con Bằng Mã. Không biết mấy năm sau nó học ở Hogwarts thì còn con gì nữa. Nó dám chắc rằng nếu bác Hagrid ở thế giới Muggle thì bác sẽ học giỏi môn sinh học dữ lắm. Cũng phải bác ấy yêu động vật thế mà!

"Sao rồi bác Rubeus? Phiên toà ấy?":Rosie

"Trước tiên các thành viên hội đồng lần lượt hỏi về lý do chúng ta ở đó. Sau đó bác đã đứng lên nói phần của mình. Bác nói Buckbeak là con Bằng Mã tốt, luôn chải lông sạch sẽ"

"Sau đó Lucius Malfoy đứng lên, mấy đứa tưởng tượng được rồi. Hắn nói Buckbeak là sinh vật nguy hiểm chết người sẽ giết ta ngay khi nó nhìn thấy"

"Rồi sau đó?":Mione

"Sau đó lão yêu cầu một hình phạt nặng nhất, lão già Lucius":Hagrid

"Họ đã không đuổi bác?":Harry

"Không, bác không bị đuổi. BUCKBEAK BỊ KẾT ÁN TỬ HÌNH vào chiều nay": Bác Hagrid nói một cách đau điếng. Dường như bác ấy đang khóc.

"Chiều nay?": Cả bốn đứa hét lên

Thật tội cho con Buckbeak. Nhưng kết quả như thế này cũng không quá khắc nghiệt. Thật may là không uổng công nó và Hermione thức trắng mấy đếm mà soạn ra cái tập giấy đó. Giờ thì Harry và Ron có tiết Tiên Tri. Hermione và nó thì đã bỏ học cái môn mà nó cho là mê tín dị đoan đó rồi. Như mọi khi Mione sẽ lại đến thư viện còn nó thì lại đến gặp giáo sư Lupin mặc dù nó không biết quyết định này có đúng đắn hay không. Nhưng nó có cảm giác rằng nó nên tin tưởng vào giáo sư Lupin

"Thưa giáo sư con có thể vào được không ạ?":Rosie

"Ồ được chứ mời con vào":Lupin

"Thưa giáo sư Remus, liệu con có thể tin tưởng ở giáo sư được chứ":Rosie

"Nếu có chuyện gì đó khó khăn hãy nói với ta. Vì đối với ta con gái của James thì cũng như con gái của ta vậy":Lupin

"Vâng cảm ơn giáo sư. Có lẽ những điều con chuẩn bị nói sau đây sẽ khiến giáo sư vô cùng bất ngờ nhưng nó là sự thật và chính mắt con đã thấy nó":Rosie

"Hãy nói cho ta biết nó là gì và ta nhất định sẽ bảo vệ con":Lupin

"Thưa giáo sư con đã nhìn thấy một người mà đáng lẽ ra phải chết. Một trong những người bạn của giáo sư và cha con. Peter Pettigrew":Rosie

"Ồ không, chuyện đó là không thể. Có lẽ con đã nhìn nhầm rồi Rosie. Hãy nói cho ta biết con đã thấy bồ ấy ở đâu?":Lupin ngạc nhiên hết sức

"Thưa giáo sư, con đã thấy điều đó ở trong tấm bản đồ này. Mà theo như con biết nó cũng là một trong những tài sản mà ba con đã tạo ra khi còn học ở Hogwarts":Rosie

"Bản đồ đạo tặc?":Lupin

"Giáo sư cũng biết nó ư? Có lẽ ba con đã từng nói cho giáo sư nghe về nó. Con nghĩ rằng nó không thể sai được":Rosie

"Con đã lấy nó ở đâu?":Lupin

"Anh Fred và George đã đưa chúng cho con và Harry thưa giáo sư Remus":Rosie

"Liệu ta có thể giữ tấm bản đồ này được chứ? Ta sẽ nghiên cứu nó và đưa ra câu trả lời hợp lý nhất cho con":Lupin

"Được chứ ạ điều đó không thành vấn đề":Rosie

"Vậy con mau trở về đi":Lupin

"Tạm biệt giáo sư, chúc giáo sư Remus một ngày tốt lành ạ!":Rosie

Đi ra khỏi cửa phòng giáo sư Rosie vẫn còn rất hoang mang. Nó đã suy nghĩ rất nhiều và cũng vô cùng chắc chắn với quyết định này. Hi vọng giáo sư Remus sẽ không làm nó thất vọng. Nó cùng Hermione đến lớp tiên tri đón Harry và Ron có mặc dù tụi nó không thích điều này chút nào. Trông hai đứa Harry và Ron mệt mỏi hết sức. Trên mắt Ron còn dư nước mắt do ngáp quá nhiều nữa.

"Mau nhanh lên mình chẳng muốn ở đây chút nào":Mione

"Ron, nãy bồ đã làm rơi quả cầu này của giáo sư Trelawney này!":Harry

"Bồ mang trả cho giáo sư giùm mình nha":Ron ngáp ngủ

"Không được đùn đẩy công việc cho người khác Ron":Mione cáu gắt

"Ros đi trả lại quả cầu này với anh đi":Harry

"Không em không thích đến đó":Rosie

"Đi nào Rosie":Harry

"Thôi được vậy":Rosie

"Nhanh lên ta nhất định phải đến căn chòi của bác Hagrid trước khi...người ta áp dụng hình phạt lên Buckbeak":Mione

"Mình nhớ rồi Mione":Rosie

"Đừng cằn nhằn nữa Mione, có lẽ trên đời này chỉ có Rosie là chịu được cái tính nết của bồ thôi đó":Ron

"RONALD":Mione thét lên

    Cả Harry và Rosie bước vào trong lớp tiên tri nhưng kì lạ thay giáo sư Trelawney lại không có ở đó. Harry cất tiếng gọi giáo sư nhưng không có lấy một tiếng trả lời. Hai đứa lặng lẽ tiến vào trong và đặt quả cầu lên bàn của giáo sư. Harry nắm tay Rosie toan bước ra nhưng hình như nó đã nghe thấy tiếng gì đó liền giữ cậu lại. "Harry, Harry Potter. Rosie, Rosie Potter. Harry và Rosie". Tiếng gọi này phát ra từ quả cầu vừa rồi. Rồi từ đâu đó giáo sư Trelawney nhảy ra túm lấy vai của hai đứa làm Rosie giật mình sợ hãi ôm chặt lấy Harry. Khung cảnh y như một bộ phim ma đến đoạn có cảnh hù người vậy. "Giáo sư Trelawney" Harry thốt lên khi đã kịp hoàn hồn. Rồi cả người giáo sư cứ run lên bần bật , giọng thì như bị ai đó nhập vào. Khuôn mặt giáo sư trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Giáo sư bắt đầu lời tiên tri :" ĐÊM NAY HẮN SẼ TRỞ LẠI". "Sao ạ?"Rosie nói. Giáo sư lại tiếp tục:"ĐÊM NAY, HẮN, KẺ PHẢN BỘI BẠN BÈ, TRÁI TIM MỤC RỮA VÌ CHẾT CHÓC SẼ THOÁT RA. MÁU KẺ VÔ TỘI SẼ ĐỔ XUỐNG. KẺ TÔI TỚ VÀ CHỦ NHÂN SẼ TÁI HỢP MỘT LẦN NỮA". Rồi sau đó giáo sư ho liên hồi và khạc khạc thứ gì đó từ cổ họng ra nhưng chẳng có gì. Giáo sư lại trở về trang thái như mọi khi.

"Ôi trò thân mến, ta xin lỗi hai trò vừa nói gì à?"

"Không":Harry

"Không có gì ạ":Rosie

   Hai đứa liên tục lắc đầu, thở dốc và kéo tay nhau chạy thật nhanh ra ngoài.

   Bộ tứ cùng nhau đi đến căn chòi của bác Hagrid. Những con quạ đen cứ kêu lên liên hồi và bay loạn xạ. Một tên đao phủ đang mài một cái rìu to khổng lồ. Tiếng kêu "xẹt xẹt" chói tai vang lên. Bất giác Rosie bám chặt lấy cánh tay Harry

"Không thể ngờ được họ thật sự giết Buckbeak":Mione

"Thật quá kinh khủng":Rosie

"Càng lúc càng tệ":Ron

"Tao nói thế nào? Cha nói tao có thể giữ lại đầu con Bằng Mã. Tao sẽ tặng cho phòng sinh hoạt chung nhà Griffindor":Draco nói trong tiếng cười của 2 thằng đồ đệ

"Xem ai đến kìa! Đến xem trò vui hả?":Draco

"Mày! Đồ xấu xa, kinh tởm, con gián hôi hám":Mione tức giận chĩa đũa phép vào Draco

"Hermione, đừng":Rosie

"Đó bạn trai của bồ đó":Ron

"RON":Harry

"Nó không đáng đâu Hermione":Rosie

   Draco đang thở hổn hển với vẻ mặt đáng thương vô cùng. Cuối cùng sau lời nói của Rosie Hermione đã bỏ đũa phép xuống. Ngay khi cả bốn đứa định bỏ đi thì hắn ta cùng hai tên đàn em cười hả hê. Lần này thì Rosie tức giận thật rồi. Nó quay lại vung tay đấm thẳng vào bản mặt của Draco thật đau điếng :"Câm cái mõm chó lại đi Malfoy". Hắn ta ôm mặt ngã ra đất phải để tên đàn em đỡ bỏ đi. Cả 3 đứa còn lại cùng cười lên

"Cảm giác tuyệt lắm, như trút hết cơn giận vậy":Rosie

"Tốt lắm Ros":Harry

"Mình thấy thật sảng khoái":Mione

"Không phải là tốt, tuyệt cú mèo luôn ấy chứ":Ron giơ ngón cái lên

    Bộ tứ cùng chạy marathon đến căn chòi của bác Rubeus. Đi qua xác mấy con chồn bị treo lơ lửng và chỗ con Buckbeak bị chói.

"Nhìn nó xem, thích mùi thơm của cây khi gió thổi quá":Bác Hagrid buồn rầu đứng trước cửa sổ ngắm con Buckbeak trước khi nó rời xa cõi đời này.

"Sao ta không thả nó đi cho xong?":Harry

"Họ sẽ biết là bác làm, rồi thầy Dumbledore sẽ bị liên luỵ. Thầy Dumbledore sẽ xuống đây. Thầy nói muốn ở bên bác khi họ...khi hành quyết":Hagrid

"Cụ Dumbledore vĩ đại. Một người vĩ đại":Hagrid

"Tụi con cũng sẽ ở lại với bác":Rosie

"Đúng vậy":Mione

"Mấy đứa không được. Tưởng bác muốn chứng kiến chuyện này sao? Không! Uống trà xong rồi về đi. À Ron, trước khi đi...":Hagrid

   Bác Hagrid tiến lại một chiếc hộp và lấy ra trong đó một con chuột

"Ôi Scabbers! Mày còn sống!":Ron mừng rỡ

"Quản lý thú cưng của con kĩ chút Ron":Hagrid

"Mình nghĩ bồ nợ ai đó một lời xin lỗi":Rosie nhìn sang phía Hermione

"Phải! Lần tới gặp Cookshanks mình sẽ xin lỗi nó!":Ron

"Ai đó là mình đây Ron":Mione

    Đột nhiên cái bình trên bàn của bác Hagrid bị bể ra làm đôi.

"Trời ơi! Cái gì đó?":Hagrid

    Một viên đá từ cửa sổ bay thẳng tiến vào đầu của Harry làm cậu kêu "ouch" một tiếng đau và quay lại xem ai là thủ phạm.

"Bác Rubeus":Harry

"Ôi đến rồi, đến rồi":Hagrid

"Không ngài bộ trưởng lối này":Chúng nó nghe thấy tiếng của cụ Dumbledore ngoài cửa sổ

"Mấy đứa không nên ở đây. Nếu mấy đứa bị bắt gặp ở ngoài lâu đài vào giờ này là phiền to. Đặc biệt là hai đứa đó Harry, Rosie":Hagrid

"Vui lòng mở cửa":???

"Nhanh, nhanh lên":Hagrid

"Bác Hagrid không sao đâu":Harry

"Sẽ ổn thôi":Rosie

"Đi đi, đi đi":Hagrid

   Cả 4 đứa lần ra cửa sau, liều mạng phi thẳng ra đằng sau đống bí ngô. Như cảm nhận được ai đó đang nhìn Rosie và Hermione cùng quay lại phía sau. Harry và Ron cũng quay theo. Nhưng chẳng có ai cả

"Hình như tụi mình đã thấy...không, không có gì đâu đi thôi":Mione

    Rồi chúng chạy thật nhanh lên đồi cao nhìn về phía căn chòi của bác Hagrid. Chúng thấy tên đao phủ cầm chiếc rìu đã mài hồi vừa nãy tiến thẳng vào vườn bí. Và cuối cùng là cái thứ tiếng mà ngay bây giờ chúng nó không muốn nghe thấy nhất "PHẬP" đàn quạ đen bay tứ tung lên. Rosie run người che mắt lại, Harry ôm chặt lấy người con bé. Hermione ôm lấy người Harry và Ron ôm lấy Mione. Bỗng con Scabbers của Ron cắn lên tay cậu bé chảy máu và nhân cơ hội bỏ chạy mất

"Nó cắn mình, là Scabbers":Ron

"Ron, Ron":Mione

"Ron":Harry

"Scabbers, quay lại ngay":Ron

"Chờ đã Ron":Rosie

    Ron chạy theo con Scabbers và cả 3 đứa còn lại chạy theo nó. Cuối cùng Ron cũng chụp được con Scabbers

"Harry, Mione hai người nhận ra đây là cây gì không?":Rosie

"Cây Liễu Roi!?":Mione

"Không hay rồi! Ron, Ron chạy mau":Harry

   Ron nhìn lại về phía chúng nó. Hai mắt mở to tròn tay chỉ hướng phía sau tụi nó:"Hermione, Rosie, Harry chạy đi ngay! Là Hung Tinh"

"Thôi xong rồi là thật!":Rosie

    Con chó điên sủa liên hồi chạy về phía 3 đứa. Lúc này tụi nó hoảng hồn quá chân tay như bị đông cứng lại cứ đứng nguyên một chỗ. Thật may con chó chạy đến nhưng lại nhảy qua đầu chúng nó mà phi về phía Ron. Lần này thì toang bồ ấy rồi! Có lẽ nó luôn là người xui nhất. Con chó chạy một cách điên cuồng về phía Ron gặm chân bồ ấy và lôi thẳng bồ ấy vào trong cây liễu roi

"Harry, Harry":Ron kêu lên

"Ron, chờ tụi mình":Rosie

"Rosie, cứu!":Ron

"Ron!":Hermione

Harry phi đến phía Ron đầu tiên. Cậu nhảy nhảy ra với lấy tay của Ron. Nhưng không kịp Ron đã bị con hung tinh lôi vào trong hốc cây.

"Ron, Ron, Ron":Cả 3 đứa hét lên vào trong gốc cây

Một nhánh của cây liễu roi hất bay chúng nó ra xa. Giờ thì đến lượt tụi nó gặp nguy to rồi! Phải liều mạng phi vào cứu Ron thôi!

"Đi nào":Harry

Cả 3 đứa nắm tay nhau tránh những cái nhánh to dài và khoẻ khoắn của cây liễu roi. Một nhánh to khoẻ quơ đến phía 3 đứa. Rosie và Mione thì may mắn né được còn Harry bị nó quật cho ngã văng ra xa rơi cả kính ra ngoài. Hermione thì tránh được thêm một nhánh nữa nhưng nhánh tiếp theo thì lại bị quật cho, cô nàng cố bám thật chặt vào cái nhánh đó. Rosie phi lên nhánh to nhất của cây liễu roi và bám thật chặt. Nó cũng không biết đã lấy đâu can đảm để phi lên cái cây đó nữa. Có lẽ nó bị Godric Griffindor nhập đây! Cây liễu roi ngả người đập vào Harry mà may cậu né được. Tiếng hét kinh hoàng của Hermione vang lên và kéo dài. Hermione bị cái nhánh cây liễu roi xoay đến chóng mặt và gần như sắp kiệt sức. Khi hai nhánh cây quơ gần nhau nó túm lấy cổ áo sau của Hermione và vứt cô nàng xuống hốc cây trước. "Xin lỗi bồ nhiều Mione!" Vậy là Hermione an toàn rồi! Cây liễu roi cứ xoay tròn rồi lộn lên lộn xuống làm nó mắc ói. Nó đang thầm rủa cái cây chết sớm đi đây mà. Chắc chắn rằng sau vụ này nó sẽ là người đầu tiên kiến nghị với cụ Dumbledore về việc bỏ cái cây chết tiệt này ra khỏi trường. Harry với được cái kính và đeo vào, chưa hiểu chuyện gì thì bị con em túm lấy cổ áo vứt vào sau Mione. Giờ chỉ con lại mình nó. Nó sắp kiệt sức rồi không trụ nổi nữa. Nó sẽ đợi cho đến khi có giáo sư nào đó phát hiện ra nó và đưa nó vào bệnh xá. Cầu mong là trước khi nó chết.

"Rosie":Harry hét lên

"Không được! Ba đứa bạn của nó còn đang ở trong đấy. Không thể bỏ mọi người lại được!"

Thế là nó có gắng hết mình rồi vứt nó vào trong gốc cây. Cả 3 đứa nằm đè lên nhau

"Ôi may quá còn sống!":Rosie

"Cảm ơn bồ nhiều nhưng giờ ta phải đi tìm Ron đã!":Mione

"Bồ nghĩ nơi này dẫn đến đâu?":Rosie

"Mình có linh cảm. Hi vọng là mình sai":Harry

    Ba đứa tiến vào trong sâu hơn, chui lên qua cái khe đã bị bật mở.

"Ta đang ở trong Lều Hét đúng không?":Rosie

"Có lẽ vậy!":Mione

"Đi nào":Harry

    Cả 3 đứa cùng nắm tay nhau lên cầu thang cũ kĩ. Nó đã bám đầy bụi còn phát ra tiếng kêu cọt kẹt nữa. Nó đã rất già rồi và nếu đi không chừng sẽ bị sập xuống là toi! Vừa lên đến nơi đập vào mắt chúng nó là căn phòng mở toang cửa ra. Đi vào thì thấy Ron đang ngồi trên giường ôm Scabbers. Bên cạnh còn có Cookshanks và Kimmie nữa.

"Ron bồ có sao không có bị thương ở chỗ nào không?":Mione

"Harry, Rosie đây là một cái bẫy. Hắn là con chó. Hắn là người hoá thú":Ron hét lên kinh hoàng

    Ron chỉ tay về phía sau chúng nó. Cả 3 đứa khẽ quay lại. Nhìn theo vết chân chó đến chỗ cánh cửa cũ đã gần như sắp sập. Chúng nó thấy một người đàn ông đầu tóc rũ rượi, quần áo thì lôi thôi xộc xệch. Đúng! Đó chính là Sirius Black. Bất giác Harry kéo Rosie ra phía sau mình chắn cho nó. Hermione phi lên trước chắn cho Harry

"Nếu ông muốn giết Harry và Rosie thì phải giết luôn cả bọn tôi!":Mione

"Không! Đêm nay chỉ có một kẻ phải chết thôi!":Sirius

"Vậy thì đó là ông":Harry

     Harry vùng ra khỏi vòng tay của Hermione phi đến chỗ của Black bóp cổ ông ta đè ông ta xuống dưới đất. Cậu rút đũa phép trong túi ra chỉ thẳng mặt ông ta. Ông ta cười lên, nói thật rằng bản thân Rosie thấy điệu cười đó còn ghê rợn và ám ảnh hơn trong phim kinh dị nữa.

"Con muốn giết ta sao Harry?":Black cười

"Ông đã giết ba má tôi!":Harry

"Con hãy nghe tôi nói. Con sẽ hối hận nếu con không nghe... con không hiểu... ":Sirius

"Ông chưa bao giờ nghe má tôi van xin hả? Má tôi... cố sức ngăn Voldermort giết chúng tôi... mà ông đâu biết cho... ông đã bán đứng ba má tôi... ":Rosie nói như sắp khóc đến nơi

    Harry giờ đây đang cố lấy lại trạng thái tỉnh táo như thường ngày. Con Coolshanks và Kimmie lao về phía Black nằm lên người ông ta ở vị trí quả tim. Đứng bên cạnh 2 đứa Mione đã bật khóc nức nở. Rosie ôm lấy nó vào lòng mình. Harry quay ra nhìn chằm chằm vào Black và 2 con thú muôi rồi lại nhìn về phía Rosie và Mione. Harry cứ chĩa đũa phép vào người Black như sắp sửa giết hắn nhưng không hiểu sao nó cứ đứng trân ra nãy giờ.

Thầy Lupin lúc này xông vào:"Expelliarmus". Thầy tước đi vũ khí trên tay Harry và Harry nhanh chóng trở về ôm chặt lấy Rosie. Con bé đang muốn khóc

"A...Sirius. Nhìn rách rưới quá phải không? Vẫn là xác thịt phản ánh nội tâm điên rồ":Lupin

"Ờ thì bồ biết hết nội tâm điên rồ của mình còn gì, ha Remus?":Black

Thầy Lupin nở một nụ cười hạ đũa phép xuống cười giơ tay ra đỡ Black dậy. Hai người ôm nhau vào lòng như những người bạn đã xa cách nhau lâu năm

"Tìm được nó rồi, là nó!":Black kích động

"Mình biết!":Lupin

"Giết nó đi":Black

"Mình hiểu":Lupin

"Vậy mà tôi đã không nói cho ai biết... vậy mà tôi đã giữ kín cho thầy bấy lâu nay...":Rosie

"Không em đã tin thầy. Vậy mà trước giờ thầy lại là bạn hắn":Harry

"Thầy ấy là người sói. Đó là lý do thầy ấy thường bỏ lớp!":Rosie và Mione cùng nói

"Hai đứa biết bao lâu rồi?":Lupin

"Từ lúc thầy Snape yêu cầu viết bài luận":Rosie

" Lão Snape chắc sẽ hài lòng lắm. Thầy ấy ra cái đề luận đó với hy vọng sẽ có người nhận ra các triệu chứng bệnh của ta. Vậy con có kiểm tra chu kỳ mặt trăng để nhận thấy là ta luôn luôn bệnh vào những lúc trăng tròn không? Hay là con đã nhận thấy Ông Kẹ biến thành vầng trăng mỗi khi nó thấy ta?":Lupin bình thản

"Cả hai":Rosie

"Chà chà chà...Rosie con đúng là mang bộ não thông minh của Lily và James. Và Hermione hai đứa là phù thuỷ sáng giá nhất ở độ tuổi của 2 trò mà ta từng gặp":Lupin

"Tôi không xứng đáng với lời khen đó. Nếu tôi mà thông minh hơn một tí xíu thôi thì tôi đã nói mọi người biết thầy là ai rồi!":Mione nói

"Nhưng mà mọi người biết cả rồi. Ít nhứt thì hội đồng giáo viên đều biết.":Lupin

"Cụ Dumbledore biết ông là người sói mà cũng nhận ông về trường à? Cụ ấy điên rồi sao chứ?":Ron

"Một số giáo viên cũng nghĩ vậy. Cụ ấy cũng khó khăn lắm mới thuyết phục được một số giáo viên là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net