Chương 6: D. Melchior Mỉm cười Trước Các Lý hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vụ tường thuật khác xảy ra tương tự, đối với các vị tử đạo người Trung hoa , là vị Giám mục đáng kính Đôminicân D. Melchior.

Một trong số những người bị bắt bớ dã man tại Trung hoa, là vị đã khai sinh nên nhiều vị thánh cho Giáo hội, vị giám mục thánh thiện này đã bị bắt và sau đó phải chịu đựng các cuộc tra tấn rất tàn ác, rồi bị kết án chết một cách thảm thương.

Ngài đã bị kéo lê lết đến các phố chợ giữa đám dân chúng hỗn hợp, để họ tha hồ tới làm nhục nhằm tăng thêm nối thống khổ này.

Họ lột hết quần áo để ngài trần trụi, và năm tên đao phủ, đằng đằng sát khí hăm he những chiếc đao trong tay, tiến tới chặt từng đốt ngón tay của ngài ra, rồi tới cánh tay, rồi tới cẳng chân, khiến ngài đau đớn cùng cực. sau cùng họ xẻ thịt ngài ra từ bộ phận kín đáo (phần yếu) nhất của thân thể rồi đập nát các xương của ngài.

Suốt thời gian ngài bị tra hình, không có dấu hiệu nào tỏ vẻ đau đớn xuất hiện trên khuôn mặt của Giám mục cả. Ngài luôn mỉm cười và chậm rãi thưa lớn tiếng, "Giêsus, Giêsus, Giêsus," điều, gây ngạc nhiên hết sức đối với các lý hình, còn ngài thì được tặng ban sức mạnh kỳ diệu.

Người ta cũng không thấy có tiếng than khóc hoặc kêu rống nào thoát ra từ môi miệng của ngài cho tới khi màn hành hình chấm dứt, sau vài giờ bị hành hình, ngài lặng yên trút hơi thở cuối cùng, vẫn với y-nguyên nụ cười đáng yêu đọng lại trên gương mặt.

Lúc chúng ta bị giới hạn trên giường bệnh hoặc bị đau đớn hành hạ, thì có một sự gì kỳ diệu an ủi khiến chúng ta không còn cảm giác đau đớn nữa phải không, thưa đó là nếu chúng ta siêng năng khẩn cầu Danh Chúa Giêsus cách thành kính.

Nhiều người khó ngủ. Họ chỉ tìm sự trợ giúp và an ủi bằng cách kêu cầu Thánh Danh trong những khoảnh khắc này, và hầu hết họ đều được bình an thư thái - thiu thiu chìm dần vào giấc ngủ.

THÁNH ALỆXANDÊR VÀ CÁC TRIẾT GIA LƯƠNG GIÁO

Đời Hoàng đế Cônstântine trị vì, thì Đạo Công giáo rất hưng thịnh và phát triển mau chóng.

Chính trong thời Cônstântinốple, các triết gia lương giáo lo ngại khi nhìn thấy nhiều kẻ thông thái trong hàng ngũ của họ rời bỏ đạo giáo cũ và gia nhập vào đạo giáo mới. Họ kháng cáo lên Hoàng đế, đòi lẽ phải (công bằng) rằng họ phải được lắng nghe và cho phép họ ít ra được nắm giữ (hay có chân trong) một chức vị thuộc tổ chức công cộng nào đó cùng với các Giám mục của các Kitô hữu. Thánh Alệxandêr, thời bấy giờ thấy rằng, Cônstântinốple, là một kẻ thánh thiện, nhưng không sáng suốt trong luật pháp.

Ngài không lo-sợ vì các lý do đó để gặp gỡ các nghị viên của các triết gia bên lương giáo, là những nhà biện chứng tinh ranh và hùng biện tài ba. Vào ngày đã được chỉ định, trước một nghị hội rầm rộ của các nhà học giả, các triết gia bắt đầu chuẩn bị cẩn thận để tấn công vào giáo huấn của người Kitô hữu. Một vị giám mục thánh thiện đôi khi lắng nghe, và rồi bộc phát lời tuyên xưng Danh Chúa Giêsus, khiến một triết gia tại chỗ đã bối rối – lúng túng, ông không những chỉ mất đi sự mạch lạc hoàn toàn của bài nghị trình, mà ngay cả đồng nghiệp hoàn toàn không thể trợ giúp, còn bị tấn công ngược trở lại.

Thánh Chrístiana, một thanh nữ Kitô hữu, làm nô lệ cho một người Kurdístân, một vùng hầu hết là bên lương. Theo phong tục của người nước đó khi có một trẻ em bị bệnh nặng - nghiêm trọng, thì người mẹ phải ẵm nó đến nhà bạn của bà và hỏi xin họ, nếu họ biết có bất cứ cách điều trị nào hay ho không, thì chắc chắn đó là mối lợi hoặc chữa lành được đứa trẻ. Nhân một trong những cơ duyên này, một người mẹ đã mang con của bà đến nhà mà Chrístina đang ở.

Bà bắt đầu hỏi chị xem có phương cách gì để trị bệnh cho bệnh nhân hay không, chị nhìn đứa bé và thưa, "Giêsus, Giêsus." Ngay lập tức đứa bé hấp hối mỉm cười và nhảy mừng. Bệnh nó được chữa lành hoàn toàn.

Hiện tương bất thường này sớm được lan truyền đi tới tận tai Hoàng hậu, chính bà mắc bệnh vô phương cứu chữa. Bà cho đòi Chrístiana phải vào bệ kiến.

Trên đường đến hoàng cung, Chrístiana đã hỏi vị lương y của hoàng hậu nếu mà chị có thể chữa khỏi bệnh bất trị của nữ hoàng được như vậy, thì các lương y bị thất nghiệp (dẹp nghề) hết. Một lần nữa Chrístiana đầy lòng tin tưởng tuyên xưng: "Giêsus, Giêsus," và một lần nữa Danh Thần linh được vẻ vang. Hoàng hậu liền được phục hồi sức khỏe ngay.

Còn việc kỳ lạ lần thứ ba nữa. Là vài ngày sau khi chữa khỏi bệnh của Hoàng hậu, thì Vua phát giác mình đang phải đối diện với cái chết. Xem ra không thể nào thoát được. Chợt nhớ tới quyền năng thần linh của Thánh Danh, mà ông đã từng chứng kiến trong vụ chữa lành bệnh của vợ. Nhà Vua liền hét lớn, "Giêsus, Giêsus," ngay lập tức ông tỉnh giấc thoát ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Nhà Vua xoay mình hướng về người nữ nô lệ nhỏ bé khẽ nói, trẫm học được bài học thế nào là một Kitô hữu thực sự từ thanh nữ nô lệ này, mà trẫm và đa số thần dân của trẫm phải tin-theo.

Chrístiana sau này trở thành Thánh, và lễ kính nhớ chị hằng năm vào ngày 15 Tháng mười hai.

Thánh Grêgôry thành Tours kể lại rằng, thuở còn là một cậu bé con, cha của ngài bị bệnh nặng trầm trọng và đang hấp hối. Grêgôry sốt sắng cầu nguyện cho cha được hồi phục. Vào ban đêm lúc Grêgôry đang ngủ, vị Thiên thần Bổn mạng của ngài hiện ra bảo ngài rằng, hãy viết Danh Chúa Giêsus vào một tấm thiệp và đem đặt xuống dưới chiếc gối đầu của bệnh nhân.

Sáng ra, Grêgôry báo cho mẹ của ngài biết thông điệp của vị Thiên thần bổn mạng, mà mẹ ngài đề nghị ngài nên vâng theo. Ngài vâng theo ngay, và đặt tấm thiệp dưới gối đầu của cha, lạ lùng thay lúc ấy, cả nhà đều vui mừng vì bệnh nhân trỗi dậy khỏe mạnh như không có chuyện gì.

Chúng ta có thể viết đầy ứ hết từ trang giấy này đến trang khác với các phép lạ kỳ diệu xảy ra nhờ khẩn cầu Thánh Danh ở mọi nơi, mọi lúc, không chỉ có Các vị thánh, nhưng với hết thảy mọi người cầu khẩn Danh Thần linh này với lòng thành tín.

Márchese nói, "Tôi kể lại những mẩu chuyện trên đây là vì các phép lạ đã xảy ra, và ân sủng đã được lãnh nhận bởi Thiên Chúa chúng ta đối với những ai tôn kính Thánh Danh Ngài, vì thế Thánh Gioan Chrýsôstom (Kim khẩu) nhắc nhớ chúng ta rằng, Danh Chúa Giêsu luôn được khẩn cầu bởi các vị thánh thiện khi các phép lạ được thực hiện; vì thế, thử liệt kê qua các phép lạ, sẽ trở nên một danh sách dài vô kể các phép lạ mà Thiên Chúa đã làm qua mọi thời đại, cũng là để vinh danh các thánh của Ngài hoặc gieo trồng thêm sức mạnh đức tin vào trong tâm hồn con người."

THÁNH DANH THIỆP

Những vị sùng mộ Thánh Danh nhất, đã ghi-khắc và giới thiệu - phổ biến các Thánh Danh Thiệp dưới nhiều hình thức, chẳng hạn như Đức ông. Andrê Diás (xem chương 4), Thánh Lêônárd thành Pôrt Màurice và Thánh Grêgôry thành Tours, như đã nêu trên.

Các độc giả chúng ta cũng nên sử dùng những tấm thiệp này chứ, mang giữ chúng trong người suốt ngày, ban đêm để ở dưới gối ngủ của họ và đặt chúng ngay tại các cửa ra vào.

Sóng biển dịch

THÁNH GARCIA SAMPEDRO XUYÊN

Ki'nh Ngày 28 tháng 7

Giám Mục phó Bùi chu, Tử Đạo.

(bị bắt 7-7-1858, phân thây 28-7-1858 tại Nam Ðịnh)

Ðức Cha Berrio-Ochoa kết thúc bài tường thuật về cuộc tử đạo hết sức anh hùng của Ðức Cha Sampedro như sau: "Cuộc tử đạo và xưng đức tin của ngài đã làm cho nhiều người trở lại đạo hơn nhiều năm làm việc giảng đạo". Thật vậy, đức cha chịu một hình khổ ghê gớm và lâu dài không những đã làm cho người Công Giáo thêm kiên cường xưng đạo mà còn làm cho người bên lương nhận ra đạo thật.

1. Cái chết đau đớn, nhục nhã: Sáng sớm ngày 28-7-1858, hai quan lớn cỡi voi, bốn người cỡi ngựa, bốn người khiêng chiêng trống cùng với 500 lính, 20 đao phủ áp giải Ðức Cha Sampedro, 37 tuổi, sau 20 ngày tù tội, và hai chú giúp việc ra pháp trường. Ðức cha mặc áo dòng, một tay cầm sách nguyện, một tay ban phép lành cho dân chúng hai bên đường, trên cổ đeo gông thật nặng và chân mang xích sắt kêu leng keng, nét mặt hân hoan như đi lãnh triều thiên chiến thắng. Ðoàn người đi qua nửa thành phố đến cửa đông ra ngoài thành.

Tới pháp trường quan ra lệnh cột hai chú vào hai cọc. Ðức cha khuyên bảo hai chú vững lòng chắc chắn về trời. Theo lệnh, lý hình chém đầu người thứ nhất tên Tiệp, tung đầu lên cao cho mọi người xem thấy rồi đến chú Hiền. Tới phiên hành quyết đức cha, quan ra lệnh trước hết chặt chân rồi đến tay, đầu và mổ bụng đốt ruột gan. Ðức cha bị trói chân tay vào các cọc và một tấm gỗ đè trên ngực. Năm tên đao phủ cầm búa bổ xuống dưới chân 12 nhát như bổ củi, trong khi miệng đức cha vẫn kêu to Thánh Danh Giêsu, máu chảy lai láng. Sau đó lý hình bổ bẩy tám nhát chặt tay. Sau khi chặt chân tay, lý hình bổ thêm 15 nhát chặt đứt đầu và lấy dao mổ bụng. Sau đó các phần thân thể được vất xuống hố, lấp đất và cho voi đạp lên. Còn đầu bêu ở trên cửa phía Nam thành Nam Ðịnh hai ngày, rồi bị đập nát thành mảnh vụn và quẳng xuống sông ban đêm.

2. Quê quán bên Tâybanha, hi sinh qua Bắc việt: Vị mục tử can đảm Melchior Garcia Sampedro sinh ngày 26-4-1821 tại San Pedro de Arrojo, Tây Ban Nha. Sau khi đậu tú tài thần học, cậu xin vào tu trong dòng Ða Minh tại Ocana năm 1845 . Ngày 29-5-1847 Thầy Sampedro được thụ phong linh mục và tình nguyện đi truyền giáo. Sau khi tới Manila dạy học một thời gian vắn, Cha Sampedro được như ước nguyện là đi truyền giáo ở Bắc Việt. Ngày 28-2-1849 cha tới Ðông Xuyên, nơi ở thường xuyên của Ðức Cha Hermosilla. Cha được Ðức Cha đặt tên cho là Xuyên, tên của con sông và dân làng. Sau khi họp công hội và phân chia địa phận, Cha Xuyên theo giúp cha bề trên giám tỉnh tại Nam Am cho tới tháng 3-1850 được Ðức Cha Sanjurjo, địa phận Bùi Chu, đặt làm bề trên chủng viện ở Cao xá.

Cha Sampedro hết lòng chu toàn bổn phận và đặc biệt có tinh thần khắc khổ, ham thích cầu nguyện và hãm mình ăn chay và đánh tội tùy theo mức độ cha linh hướng cho phép. Ðời sống thánh thiện của cha đã khiến bề trên cất nhắc lên làm tổng đại diện năm 1852. Cha Sampedro còn dành nhiều thời giờ để dịch các sách và dậy giáo lý cho 54 gia đình gần 500 người tại một làng gần Cao Xá. Ðức Cha Sanjurjo đã viết về công việc tông đồ của cha như sau: "Họ đạo mới lập này ngoài ơn Chúa phải kể công đầu cho Cha Sampedro, cha chính địa phận và bề trên nhà dòng, đã mở đường cho cuộc trở lại tập thể. Ngoài ra cha cũng giảng dậy cho ba bốn làng kế cận. Các dân làng thích nghe ngài giảng và mong muốn nhận lãnh phép rửa tội".

3. Trở thành giám mục phó Bùi chu: Trong hoàn cảnh cấm đạo, Ðức Cha Sanjurjo đã được phép tòa thánh chọn đức cha phụ tá và ngài chọn cha chính Sampedro. Lễ phong chức đã diễn ra tại Bùi Chu ngày 1-9-1855 khá long trọng. Chẳng bao lâu Ðức Cha Sanjurjo bị bắt ngày 21-5-1857. Ðức Cha Sampedro làm mọi cách để chuộc tự do cho đức cha kể cả việc vận động với sứ quán Tây Ban Nha và Pháp, nhưng tầu đến vịnh Bắc Việt thì Ðức Cha Sanjurjo đã bị chém đầu. Tình thế mỗi ngày một thêm trầm trọng, quan tổng đốc ra thêm nhiều lệnh truy lùng đạo trưởng và bắt mọi người phải đạp ảnh. Các xã trưởng phải làm tờ trình đã bỏ đạo và mỗi làng phải dựng chùa. Ðức Cha Sampedro vội phong chức giám mục phó cho Cha Valentino Berrio-Ochoa mới sang Việt Nam vào đêm ngày 13-6-1858 trong một nhà giáo dân.

4. Khiêm tốn và kính mến Đức Mẹ : Dù làm đầu địa phận, Ðức Cha Sampedro thường xin các cha khác chỉ vẽ các sai lỗi của mình và năng nhận mình là một tội nhân trước mặt mọi người. Ngoài việc mặc áo nhặm thường xuyên, đức cha còn có lòng kính mến Ðức Mẹ, đầu các thư viết bao giờ cũng có ghi tên Maria. Ðức cha thường khuyên nhủ người khác đừng bao giờ bỏ lòng tôn kính Ðức Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, chính ngài mỗi ngày lần hạt kính những sự thương khó của Ðức Mẹ.

Trước những cuộc lùng bắt thường xuyên của các quan, đức cha phải đổi chỗ trú ẩn luôn. Thế nhưng đêm ngày 7-7-1858, đức cha bị bắt với hai chú Ðominicô Tiệp và Ðominicô Hiên tại Kiên Lao. Khi làng Kiên Lao bị quân lính bao vây, đức cha đang trốn ở một nhà bên ngoài vòng vây. Ðức cha trốn trong hầm ở ngoài đồng và ban đêm dân chúng bị các quan hành hung chạy trốn ra ruộng lúa, đức cha cũng theo họ chạy ra ruộng lúa nhưng bị rượt theo, qua khỏi ba cánh đồng thì bị bắt. Hôm sau, 8-7, ngài bị áp giải về Nam Ðịnh. Ðức cha luôn luôn tỏ ra vui vẻ trong tù, chịu đựng mọi hành hạ.

5. Bị tra vấn và kết án: Các quan tra hỏi nhiều điều song đức cha chỉ một mực xưng đức tin và chối mọi điều các quan buộc tội cho. Các quan buộc cho ngài ba thứ tội: lén lút giảng đạo đã bị cấm, bí mật kêu tầu ngoại quốc đến và là thủ lãnh của một đảng phản loạn. Ðức Cha Sampedro hiên ngang nhận điều thứ nhất, còn điều thứ hai, đức cha nói rằng tầu ngoại quốc tới chỉ có mục đích duy nhất là xin tự do tôn giáo, điều buộc tội thứ ba hoàn toàn ngược lại với thư chung gửi giáo dân trong đó cấm người Công Giáo không được theo người làm loạn, nếu không tuân theo lệnh sẽ không được nhận các bí tích.

Dù biện hộ thế nào các quan cũng khép án như sau: "Luật pháp trong nước nghiêm cấm đạo Giatô, nhưng đạo trưởng Xuyên đã cả gan xâm nhập để lừa dối dân chúng từ chín năm nay. Theo như lời khai của chính tội nhân, hắn là thủ lãnh tín đồ Giatô ở các huyện Giao Thủy, Kiên Xương và Thái Bình cũng như các tín đồ ở tỉnh Hưng Yên, Hải Dương. Vì thế đạo trưởng tên Xuyên tội đáng phải chết. Tội của hắn còn nặng thêm vì đã bí mật sai người đi đem tầu Âu Châu tới để xúi dục dân chúng làm loạn như nhiều người phản nghịch đã khai". Bản án của các quan tỉnh Nam Ðịnh được vua Tự Ðức phê: "Như đã bắt được đạo trưởng Âu Châu thì phải chém đầu và bêu đầu ba ngày rồi ném xuống sông. Thế nhưng vì tên nghịch này đã lập đảng và đứng đầu nên tội ra nặng thêm. Trong khi tra khảo, nó chối tội ác này nhưng những người khác đã xưng ra. Phải coi hắn là đầu đảng nghịch và chiếu theo luật pháp thì phải xử phân thây. Ðầu phải bêu ba ngày rồi bỏ xuống sông để mọi người biết rõ lề luật".

Hài cốt của vị chủ chăn anh dũng sau khi bị chôn ở hố được giáo dân đem về chôn ở Bùi Chu. Năm 1888, Ðức Cha Venceslao Onhate cho phép mang di hài về quê quán ở Oviedo chỉ giữ lại cánh tay mặt ở Bùi Chu và cánh tay trái ở nhà dòng Ða Minh tại Manila.

http://www.xuanha.net/Lequanhnam/7-28Xuyen-Sampedro.html

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net