Quyển 2 _ Chương 46: Mệnh huyền nhất tuyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*mệnh huyền nhất tuyến: tính mạng treo sợi chỉ

Hai tay cầm súng của Chu Chấn Niệm ẩn ẩn phát đau.

Chợt nhận ra mình vừa làm cái gì, Chu Chấn Niệm có chút thoát lực ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn Hứa Gia Luân bị nó bắn trúng.

Che vết thương bị bắn trước ngực, Hứa Gia Luân khó có thể tin nhìn Chu Chấn Niệm.

Cư nhiên bị một tiểu hài tử bắn lén ? !

Sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn Chu Chấn Niệm cũng trở nên hung tàn, không ngừng phóng ra sát ý.ứa gia lôn đích sắc mặt dần dần trở nên âm trầm, gắt gao trành trứ chu chấn niệm đích ánh mắt dần dần trở nên hung tàn trở nên, trong mắt lưu chuyển đích hung dũng đích sát ý.

"Giết nó cho ta."

Nâng ngón tay lên, chỉ vào Chu Chấn Niệm đang lạnh run ngồi bệt dưới đất, ngữ khí của Hứa Gia Luân lạnh băng, ra lệnh cho đám sát thủ.

Đám sát thủ vốn đang kinh ngạc đứng ngây người tại chỗ lập tức phản ứng lại, vội vàng nhấc súng lên, chĩa thẳng về phía Chu Chấn Niệm.

Mặc dù Chu Chấn Niệm thực thích những thúc thúc vừa khốc vừa suất, thế nhưng nếu bọn hắn dùng khẩu súng đen bóng chĩa thẳng vào nó, vậy thì hoàn toàn ngược lại a.

Nhìn biểu tình lạnh như băng của đám sát thủ, Chu Chấn Niệm sợ đến suýt phát khóc.

Vừa rồi nó thấy Hạo Hạo ca ca mà mình thích bị người khi phụ, nhất thời tức đến bốc khói, giận dữ nhào tới cầm lấy khẩu súng dưới gầm bàn nhắm thẳng vào thúc thúc đang bắt nạt Hạo Hạo ca ca, bắn một phát.

Nhưng mà, bắn xong liền hối hận rồi.

Không chỉ hối hận, còn phi thường sợ hãi.

Thời khắc đám sát thủ chuẩn bị nổ súng, từ dưới bàn thoắt cái, một bóng đen đột nhiên nhào ra, nhanh chóng kéo Chu Chấn Niệm còn đang cứng đờ vào.

Người nọ đúng là Tần Phong lúc trước còn đang hôn mê vì bị thương.

Một phen đoạt lấy súng trong tay nó, Tần Phong lập tức chĩa thẳng về phía Hứa Gia Luân, không chút do dự mà bắt phát súng thứ hai.

Bởi vì trong nháy mắt chần chờ, Hứa Gia Luân không kịp tránh né, bị một phát kia của Tần Phong bắn thẳng vào vai trái.

Khóe miệng phát ra một tiếng rên hừ hừ, vô lực quỳ rạp xuống đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn bả vai bị thương của mình.

Vốn Tần Phong định ngắm thẳng vào tim hắn, thế nhưng lúc bắn ra, khẩu súng giật một cái khiến miệng vết thương của hắn đau nhói, cho nên mới bắn trượt.

Tần Phong ảo não chửi thầm một tiếng, sau đó khi đám sát thủ chuẩn bị nổ súng, hắn vội vàng lăn sang một góc, hướng lên chiếc đèn chùm lớn trên trần nhà rồi bắn thêm một phát.

Một tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy vang lên, chiếc đèn chùm thủy tinh lóe lên một cái rồi tắt ngúm.

Từng mảnh thủy tinh nhỏ vụn rơi vãi trên mặt đất phát ra tiếng "choang", phân tán lực chú ý của mọi người.

Tần Phong lạnh lùng cười, nổ phát súng thứ ba với Hứa Gia Luân.

Thế nhưng, bóp cò xong, lại chẳng bắn ra được cái gì cả

Một tử đạn.

"Ta thao!"

Hung hăng ném khẩu súng xuống đất, Tần Phong vẫn luôn tỏ ra phong độ cũng không nhịn được mà chửi bậy lần nữa.

Đám sát thủ nhanh chóng phản ứng lại, tấn công Tần Phong.

Tần Phong chống tay xuống, muốn đứng lên, thế nhưng đùi kịch liệt đau đớn khiến hắn vô lực, té ngã thật mạnh xuống.

Đám sát thủ bóp cò.

Nội tâm Tần Phong cả kinh, khuôn mặt đầy hắc tuyến: không lẽ phải bỏ mạng ở đây thật sao? Nếu vậy thì lão đại hắc bang như mình cũng quá uất ức rồi!

Đúng lúc này, toàn bộ đèn trong đại sảnh, đồng thời tắt ngúm.

Cả đại sảnh nhất thời lâm vào một mảnh hắc ám, mắt nhìn không thấy năm ngón tay.

Đám người đang huyên náo nhất thời an tĩnh lại, trong bóng đêm, không khí trở nên áp lực dị thường.

Nhờ đột nhiên cúp điện mà Tần Phong tránh được một kiếp bị bắn thành cái tổ ong, hắn chịu đựng cơn đau dữ dội, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.

Việc cúp điện, có lẽ là do phát tử đạn kia đã vô tình bắn trúng hệ thống đèn của đại cảnh này rồi.

Trời cũng giúp ta! Tần Phong hưng phấn nghĩ.

Bởi vì từng được huấn luyện qua, cho nên thị lực của Tần Phong so với người bình thường tốt hơn rất nhiều.

Người vây quanh rất đông, những bóng đen hoảng loạn không ngừng di chuyển lộn xộn.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng, nhưng thế là đủ rồi.

Nhịn đau lết tới chỗ tên sát thủ gần nhất, Tần Phong sử dụng toàn bộ khí lực, đánh một quyền lên bụng hắn.

Tên sát thủ bị đánh trúng khẽ rên hừ hừ một tiếng, thân thể lập tức ngã nhào về phía trước.

Tần Phong vội vàng đỡ lấy thắt lưng hắn, sau khi đoạt lấy khẩu súng trong tay thì thả hắn xuống đất.

Dùng phương pháp như thế nhanh chóng giải quyết vài tên sát thủ, Tần Phong ôm lấy năm khẩu súng rồi đi đến chỗ bốn tên cầm thú còn lại.

Vỗ vỗ Quan Thế Kiệt cách mình gần nhất, Tần Phong nhanh nhẹn tránh một quyền của hắn.

"Là tôi, Tần Phong." Tần Phong đè thấp giọng lên tiếng nói.

Quan Thế Kiệt ngẩn ra: "Anh tỉnh?"

"Phải." Đưa bốn khẩu súng cho Quan Thế Kiệt, Tần Phong giữ lại cho mình một khẩu rồi nói tiếp: "Thời gian cấp bách, không nói nhiều nữa, các người cầm súng trước đã, tôi đi cứu Lăng Hạo."

Quan Thế Kiệt gật gật đầu: "Được, cẩn thận một chút."

Tần Phong không lên tiếng, nhẹ nhàng đi tới chỗ Lăng Hạo nằm trên mặt đất.

Ngồi xuống đỡ cậu lên,Tần Phong lập tức bịt kín miệng cậu lại, không nói gì, chỉ khẽ thổi một hơi bên tai cậu.

Bởi vì chỗ này cách Hứa Gia Luân quá gần, cho nên Tần Phong không thể để Lăng Hạo phát ra bất cứ một tia thanh âm nào cả, nếu không cẩn thận bị đám sát thủ phát hiện ra vị trí, nổ súng thì hắn cùng Lăng Hạo không thể nào trốn nổi a.

Động tác cùng xúc cảm quen thuộc, Lăng Hạo nháy mắt đã nhận ra, người này chính là Tần Phong, thân thể cũng thả lỏng xuống.

Cảm giác được thân thể đang buộc chặt đột nhiên mềm nhũn của cậu, Tần Phong trong bóng đêm nhếch môi cười một cái.

Tiểu Hạo nhận ra hắn, thật đáng yêu mà.

Tần Phong dẫn Lăng Hạo trở về chỗ đám cầm thú, sau đó thấp giọng nói với Liễu Chính Minh: "Hảo hảo bảo hộ Tiểu Hạo."

Cùng là người trong hắc đạo, Tần Phong đối với hắn tương đối yên tâm.

Tần Phong vừa dứt lời, Liễu Chính Minh đã phản ứng lại: "Được."

Đẩy Lăng Hạo vào lòng Liễu Chính Minh, Tần Phong quay người lại, nhấc tay lên, chĩa súng thẳng về phía thân ảnh đang hoảng loạn của Hứa Gia Luân.

Tất cả oán hận như dồn hết vào một phát này.

Thù hận lúc Lăng Hạo bị tra tấn ngược đãi, cùng với lúc chính hắn bị người đánh lén, còn có tôn nghiêm của một lão đại hắc bang đánh đâu thắng đó bị người chà đạp, hắn nhất định phải trả hết lại cho tên kia không thiếu một thứ.

Nhưng mà, đúng lúc hắn đang chuẩn bị nổ súng thì cả đại sảnh tối đen đột nhiên sáng rực lên.

Tần Phong: ". . . . . ."

Mặc dù bắn trúng hệ thống, nhưng có lẽ khách sạn này còn có hệ thống chiếu sáng dự bị.

Nháy mắt khi cả đại sảnh sáng lên, tất cả mọi người đều nhắm chặt mắt, Tần Phong cũng không ngoại lệ.

Thị lực của hắn cho dù tốt hơn người bình thường, thế nhưng còn chưa biến thái đến mức có thể chống chọi với ánh sáng cực mạnh lại đột ngột như vậy.

Đợi đến khi hắn miễn cưỡng mở mắt ra thì Hứa Gia Luân cũng đồng thời mở bừng mắt.

Lúc này Tần Phong nổ súng, đương nhiên là không thể bắn trúng nữa.

Hắn đã lỡ mất thời cơ tốt nhất, nữ thần may mắn vốn đang đứng về phíaTần Phong nháy mắt một cái đã chạy sang chỗ Hứa Gia Luân rồi, đám cầm thú cùng Tần Phong vốn đang chiếm thế thượng phong cũng bị đẩy xuống thế hạ phong, hơn nữa tình thế còn nguy hiểm hơn nhiều.

Bọn hắn không ngừng phải lấy một địch nhiều, hơn nữa còn không có đạn, mỗi người chỉ có thể bắn sáu phát súng mà thôi.

Mà kẻ định thì lợi dụng vào số lượng mà đàn áp bọn hắn, hơn nữa còn có trang bị vũ khí vô cùng đầy đủ.

Ai hơn ai kém, vừa nhìn liền biết.

Sau khi khôi phục tầm nhìn xong, một trận ác chiến là không thể tránh khỏi..

Đèn vừa sáng, đám sát thủ đã lập tức nổ súng vào đám cầm thú.

Đạn từ bốn phương tám hướng không ngừng bắn tới, đám cầm thú lập tức tránh đi, nằm úp sấp xuống.

Bởi vì mất máu quá nhiều, hơn nữa miệng vết thương còn đau đớn kịch liệt, Tần Phong đã không còn sức để đấu với bọn hắn nữa, chỉ đành nấp xuống bàn, dưỡng sức.

Mặc dù đang trong hoàn cảnh hỗn chiến như thế này mà một lão đại hắc bang lại nấp xuống gầm bàn thì cũng quá mất thể diện rồi, thế nhưng Tần Phong cũng không phải là người thích tỏ ra anh hùng.

Với cái tình huống thân thể như thế này thì đi ra ngoài chỉ có thể chịu chết thôi a, còn không bằng nghỉ ngơi trước, sau đó nhân cơ hội tấn công bất ngờ cho kẻ địch không kịp trở tay.

Còn mấy tên cầm thú còn lại xuyên qua mưa đạn, không chút chậm trễ mà chiến đấu.

Cả đại sảnh nhất thời tràn ngập tử đạn, rồi tiếng đạn bắn trúng ghế, bắn bắn trúng sàn vang lên tiếng chói tai.

Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là tiếng kêu là thảm thiết của kẻ địch.

ps: bởi vì có việc, hôm nay chỉ có một chương. ( vựng. . . Hình như là ngày hôm qua đi. )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net