Chap 17: Triệu Mẫn bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Vô Kỵ lo lắng trong lòng

- Chỉ Nhược, muội không sao chứ - Trương Vô Kỵ lo lắng cầm tay của Chu Chỉ Nhược hỏi han

- Ta không sao – Chu Chỉ Nhược rút tay lại né tránh đụng chạm của Trương Vô Kỵ

Trương Vô Kỵ dù đã quen với sự lạnh lùng của Chu Chỉ Nhược nhưng vẫn không kiềm được nỗi khó chịu trong lòng. Quay sang tính trút giận vào Vương Bảo Bảo nhưng không thấy nữa. Hắn lập tức hiểu ra

- Triệu Mẫn vừa ở đây phải không – Trương Vô Kỵ nổi nóng

- Không phải Triệu Mẫn – Chu Chỉ Nhược quay mặt đi

- Hừ muội còn muốn giấu ta. Vậy chỉ pháp này là của ai – Trương Vô Kỵ giơ cây gỗ dùng để chống đài quan sát, trên đó còn hằn rõ chỉ pháp của Đại lực kim cang chỉ

- Là Huyền Minh nhị lão và ba tên cận vệ của Triệu Mẫn đến cứu Vương Bảo Bảo – Chu Chỉ Nhược toàn quay lưng đi thì đã bị Trương Vô Kỵ nắm tay lôi lại

- Muội nói dối, với võ công hiện giờ của muội đừng nói là bọn chúng dù cả ta cũng khó thắng được muội. Bọn chúng có thể đưa Vương Bảo Bảo đang bị thương nặng chạy thoát trừ phi là muội đã mải mê với Triệu Mẫn mà thả cho bọn chúng – Trương Vô Kỵ nói trúng tim đen của Chu chưởng môn

- Tùy huynh nghĩ gì, ta nói không gặp Triệu Mẫn thì là không gặp – Chu Chỉ Nhược giật tay lại rồi lập tức quay lưng bước đi

Trương Vô Kỵ nhìn đống đổ nát xung quanh, còn có máu vươn trên mặt đất chứng tỏ đã có giao chiến rất kịch liệt. Nếu là Triệu Mẫn chắc chắn Chu Chỉ Nhược sẽ không xuống tay nặng nề như vậy, có lẽ cô nàng nói thật. Trương Vô Kỵ cố gắng tìm ra lý do để tự làm bản thân mình không quá hèn hạ khi cứ phải níu kéo tâm tình của nữ nhân.

Vương Bảo Bảo được đưa về đoanh trại của Quận chúa để chữa trị vết thương. Mẫn Mẫn đích thân sắc thuốc cho đại ca của cô. A Đại A Nhị A Tam bị thương rất nặng, Huyền Minh Nhị Lão cũng phải tham gia chữa thương cho bọn họ. Quận chúa bôi Thất Trùng Thất Hoa Cao cho A Đại mà cô không khỏi run tay. Trước ngực A Đại thủng năm lỗ cho thấy móng tay của Chu Chỉ Nhược đã ghim vào da thịt của hắn. A Nhị và A Tam bị nhẹ hơn nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Quận chúa thấy hãi hùng khi với nội công thâm hậu như A Đại mà còn bị thương nặng như vậy thì đối thủ của Chu Chỉ Nhược chắc chắn không ai có thể sống sót.

'Chỉ Nhược võ công của nàng là võ công gì sao lại tàn ác như vậy' - Quận chúa chưa từng thấy qua loại võ công đáng sợ như vậy

Huyền Minh Nhị Lão cũng run run khi nội lực của bọn chúng không thể truyền vào người A Đại . Năm lỗ thủng trước ngực A Đại không phải màu đỏ mà là màu tím cho thấy vết thương này giống như là trúng độc chứ không phải trúng chưởng pháp. Bọn chúng mang chuyện này bẩm báo cho Quận chúa thì Quận chúa cũng không biết phải làm sao

- Nhị vị sư phụ cũng chưa từng thấy qua loại võ công này sao – Triệu Mẫn hỏi Huyền Minh Nhị Lão

- Dựa vào vết thương trên ngực A Đại có thể suy đoán đây là Cửu âm bạch cốt trảo đã thất truyền trong giang hồ mấy trăm năm qua – Bạch lão suy đoán

- Tổ sư của phái Nga Mi là Quách Tường nữ hiệp được mệnh danh là Tiểu Đông Tà thì chuyện Chu Chỉ Nhược luyện được võ công của Đảo Đào Hoa cũng không có gì lạ - Hắc lão giải thích thêm cho Quận chúa

- Nhưng ta chưa thấy Diệt Tuyệt Sư Thái thi triển võ công này thì sao Chỉ Nhược lại luyện được – Quận chúa vẫn không hiểu nếu là võ công bí truyền của Nga Mi thì các đời chưởng môn nhân đều phải được chỉ dạy nhưng cô dám chắc cả Diệt Tuyệt Sư Thái cũng không biết môn võ công tàn ác này

- Nhưng vết thương trên ngực của A Đại có màu tím chứng tỏ trong trảo pháp đó có độc – Quận chúa nghi hoặc

- Đó là tà khí vì Đông tà Hoàng Dược Sư là ngươi sáng lập nên môn võ công này nên chắc chắn trảo pháp sẽ chứa tà khí – Bạch lão cũng rất am hiểu về võ công Trung thổ

- Nhưng nếu không đẩy hết tà khí ra thì vết thương không thể lành được – Hắc lão cảm thấy Chu Chỉ Nhược đã luyện một loại võ công rất đáng sợ

Quận chúa không nghĩ trong thời gian ngắn mà Chu Chỉ Nhược đã luyện thành một loại võ công tàn ác như vậy. Có lẽ cô phải nghĩ cách để chữa thương cho A Đại nếu không chỉ sợ Thất Trùng Thất Hoa Cao cũng không thể cầm cự được lâu. May là Vương Bảo Bảo chỉ bị thương nhẹ nên không có gì đáng ngại.

Trương Vô Kỵ nghe Ngũ Hành Kỳ của Minh Giáo bị tổn thất khi truy quét tàn quân thì còn điên tiết hơn. Tào Lĩnh cũng không hiểu rốt cuộc đã có vấn đề gì xảy ra khi hắn có cảm giác đội quân của hắn ít nhiều đều bị thương chứ không ai lành lặn trở về. Chu Chỉ Nhược ngồi trên ghế minh chủ nghe Tào Lĩnh biện minh thì đều bỏ ngoài tai. Triệu Mẫn đã bảo sẽ quay lại tìm cô mà sao ba ngày rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng người kia đâu. Nhìn Trương Vô Kỵ đang nổi điên khi Ngũ Hành Kỳ đều bị thương mà Chu Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn đúng thật là không dễ đối phó. Dù lúc đó cô ta không ở chiến trận nhưng đội quân của Tào Lĩnh và Minh Giáo cũng không làm gì được đám tàn quân kia cho thấy Triệu Mẫn đã giăng thiên la địa võng sẵn. Bước chân vào đó mà chỉ bị thương thì có lẽ là Triệu Mẫn đã cố tình dây dưa để kéo dài thời gian cứu Vương Bảo Bảo chứ nếu đánh thẳng tay thì sợ nghĩa quân không còn một ai.

Quận chúa đã thuận lợi thâm nhập vào cấm địa của Minh Giáo. Hậu viện là nơi ở của đầu não nên được canh gác rất kỹ càng. Quận chúa đang âm thầm ghi nhớ trong đầu từng vị trí trọng yếu của nơi này. Chu Chỉ Nhược đang đi về phòng mình thì phát hiện có bóng người đang ẩn nấp trên mái. Cô nàng vào phòng đóng cửa lại rồi thổi tắt nến. Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược đi vào phòng mà còn tắt nến thì nhẹ nhàng phi thân xuống. Dùng một chút nội công để đục thủng một lỗ trên miếng giấy gió rồi Quận chúa nghẹ nhàng thổi vào phòng của Chu Chỉ Nhược một làn khói mỏng.

Chờ một khắc không nghe động tĩnh gì trong phòng nữa, Mẫn Mẫn mới từ cửa sổ phi vào phòng. Giường ngủ của Chu Chỉ Nhược đã được buông rèm. Quận chúa thở phào có lẽ Chu Chỉ Nhược đã ngủ rồi. Mẫn Mẫn muốn tìm bí kíp mà Chu Chỉ Nhược đang luyện để học trộm cách chữa trị cho A Đại. Nhưng tìm mãi Mẫn Mẫn cũng không tìm thấy, nhìn qua thì chỉ còn một nơi chưa tìm, chính là giường ngủ của Chu Chỉ Nhược .

Quận chúa đi không tiếng động y như linh miu. Bàn tay cô khẽ vén tấm rèm thì thấy Chu Chỉ Nhược đang nằm ngủ. Mẫn Mẫn không kiềm được rung động trong lòng vì đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ khi ngủ của nàng. Thật rất xinh đẹp. Quận chúa si mê nhìn Chu Chỉ Nhược mà quên mất mục đích của mình khi đến đây. Nàng ta ngay cả khi ngủ vẫn xinh đẹp như vậy. Da trắng, môi đỏ ngũ quan như tượng tạc không chút khiếm khuyết nào. Mẫn Mẫn nhịn không được khẽ cuối người xuống. Bỗng Chu Chỉ Nhược mở mắt, nhanh như cắt chộp lấy cổ áo của Mẫn Mẫn. Quận chúa quên mất Chu Chỉ Nhược bây giờ không còn là tiểu sư muội của phái Nga Mi nữa mà nàng đã là Minh chủ võ lâm rồi .

Chu Chỉ Nhược mặt không cảm xúc nhưng trong lòng sớm đã không còn tự chủ được nữa. Khi hơi thở của Triệu Mẫn bao trùm lấy chóp mũi của nàng thì suýt chút nữa nàng đã ngộp thở rồi . Chu Chỉ Nhược xoay ngươi và Quận chúa đã nằm ngửa xuống giường của cô nàng. Chu Chỉ Nhược nhìn đôi mắt đang trợn lên của Triệu Mẫn thì khoái chí vô cùng. Triệu Mẫn không nghĩ có ngày cô lại bị nàng áp như vầy. mặt cô đỏ rần vì sự yếu thế của mình

- Chỉ Nhược – Triệu Mẫn nắm vào cổ tay của Chu Chỉ Nhược vùng vẫy dáng vẻ y như tiểu cô nương xinh đẹp đang bị người ta khi dễ

- Cô cả gan dám đến tận đây sao – Chu Chỉ Nhược hỏi một câu hơi thừa

- Ta – Triệu Mẫn rất muốn trả lời nhưng tình huống này làm cô có chút vừa e thẹn vừa tức giận không nói nên lời

Chu Chỉ Nhược thấy một Triệu Mẫn không sợ trời không sợ đất lại có lúc phải nghẹn lời thì sảng khoái trong lòng.

- Mẫn Mẫn Quận chúa sao lại e thẹn như vậy, thật không giống phong thái của cô nga – trong giọng nói của Chu Chỉ Nhược nghe ra đầy mùi trêu chọc làm Triệu Mẫn mặt như muốn xuất huyết

- Nàng đè lên người ta nên......... – Triệu Mẫn muốn đáp trả nhưng cô quá ngại ngùng

- Quận chúa không phải thích nhất là chiếm tiện nghi người khác sao, hôm nay có cơ hội mà lại từ chối à – Chu Chỉ Nhược vẫn không thôi chọc tức Triệu Mẫn

Quận chúa hận đến mức đầu chỉ muốn xì khói. Rõ là nàng ta đang muốn làm cô tức chết mà, nội công của nàng quá cao nên cô không thể động đậy nổi chứ nói gì đến chiếm tiện nghi. Quận chúa cảm giác Chu Chỉ Nhược không phải muốn giết cô mà dụ cô đến Đại Đô, cô có cảm giác nàng ta có chuyện gì đó muốn nói với cô.

- Ta........ – Triệu Mẫn tính trả lời thì cô bỗng nhận ra tình thế bây giờ thật ám muội

- Nếu nàng đã nói vậy thì ta không e ngại nữa – Triệu Mẫn rất nhanh trí mà khẽ nâng đầu để thu ngắn khoảng cách giữa hai người

Chu Chỉ Nhược thấy chỉ còn cách một hơi thở là môi cô và Triệu Mẫn sẽ chạm vào nhau nên theo quán tính nàng lập tức đẩy Triệu Mẫn ra. Quận chúa tuy bị Chu Chỉ Nhược đẩy mạnh nhưng giường của nàng rất êm nên cô hoàn toàn không thấy đau. Triệu Mẫn tinh quái khi thấy Chu Chỉ Nhược ngại ngùng quay mặt nhìn đi nơi khác mà cô nổi lên tà tâm

- Ta còn chưa làm gì mà đã ngại ngùng vậy à – Triệu Mẫn đúng là không sợ chết mà

Chu Chỉ Nhược thấy gương mặt tinh quái của Triệu Mẫn mà nổi giận ngay lập tức

- Đừng tưởng ta sẽ không dám ra tay với ngươi – Chu Chỉ Nhược bóp chặt yết hầu của Triệu Mẫn

Quận chúa khẽ nuốt ực trong cuống họng khi thấy ánh mắt muốn giết người của Chu Chỉ Nhược nhưng móng tay của nàng hình như vẫn bình thường chứ không như khi giao đấu với A Đại A Nhị A Tam. Chu Chỉ Nhược nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Mẫn Mẫn mà cô nhớ đến chuyện Quận chúa đã thành thân. Lập tức cơn giận của Chu chưởng môn bộc phát, chỉ trong chớp mắt Quận chúa lập tức cảm nhận được hàn khí bao bọc lấy khí quản của cô

- Chỉ Nhược .......... – Quận chúa nắm lấy bàn tay đang bóp chặt cổ họng của mình mà cô muốn tắt thở

- Khụ......khụ............ - Chu Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn không còn thở nổi nữa thì lập tức buông tay

Quận chúa cảm giác mình đã thấy cửa Quỷ Môn Quan rồi cớ sao Chỉ Nhược lại dừng tay.

- Sao nàng không giết ta – Triệu Mẫn đúng là không sợ chết

- Ta sẽ không giết ngươi, ta bắt ngươi phải sống để chứng kiến từng người thân của ngươi chết dưới tay ta. Giống như ta phải chứng kiến sư phụ ta chết trước mắt ta – Chu Chỉ Nhược nhìn thẳng vào mắt Triệu Mẫn

- Nàng giết Tiểu Thất nhưng giữ lại mạng của đại ca để dụ ta đến Đại Đô. Chẳng lẽ chỉ vì muốn ta chứng kiến cái chết của đại ca sao – Triệu Mẫn không tin

- Hừ, vậy ngươi nghĩ ta vì cái gì mà không giết Vương Bảo Bảo – Chu Chỉ Nhược cười khẩy

- Vì nàng muốn gặp ta. Nàng giết Tiểu Thất vì nàng biết Tiểu Thất yêu ta – Quận chúa cười cợt đáp trả lại nụ cười của Chu Chỉ Nhược

- Điều đó thì liên quan gì đến ta – Chu Chỉ Nhược như không còn giữ được bình tĩnh

- Vì....nàng yêu ta......... - Triệu Mẫn chưa nói hết lời

Lời nói chỉ vừa ra đến cửa miệng là Chu Chỉ Nhược đã vươn tay đánh một chưởng vào giữa ngực của Triệu Mẫn. Quận chúa ói máu khi nhận một chưởng từ Chu Chỉ Nhược

- Ngươi đừng vọng tưởng – Chu Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn ói ra máu tươi thì biết là cô nàng không hề phòng bị

Quận chúa chịu một chưởng của Chu Chỉ Nhược thì cô đau đến mức muốn hôn mê. Nhưng cô không hề có ý đánh trả

- Nàng ghen.........ghen........với Tiểu Thất...... - Quận chúa một tay ôm ngực để dằn lại cơn đau buốt trong lòng nhưng miệng vẫn thốt ra lời chọc tức Chu Chỉ Nhược

- Im miệng – Chu Chỉ Nhược nắm lấy ngực áo của Triệu Mẫn

Quận chúa cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ trảo pháp của Chu Chỉ Nhược. Cô đã hiểu với võ công này của Chu Chỉ Nhược thì đừng nói là nội công thâm hậu hay mình đồng da sắt gì. Dù có là sắt đá cũng khó mà còn nguyên vẹn dưới trảo pháp này.

Chu Chỉ Nhược nhìn thấy máu miệng của Triệu Mẫn chảy ra rất nhiều thì biết là cô nàng bị thương không hề nhẹ. Chu Chỉ Nhược điểm hai huyệt ở hai vai và huyệt đản trung ngay giữa ngực để giữ lại khí huyết cho Triệu Mẫn. Quận chúa ngất xỉu hoàn toàn không còn biết gì nữa.

Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn ngất xỉu đang nằm trên tay mình mà lòng nàng cũng đau không kém. Rõ ràng nàng biết Triệu Mẫn đã thành thân, tại sao vẫn cố chấp muốn gặp lại cô. Với võ công bây giờ nếu Triệu Mẫn đơn thương đôc mã gặp nàng chắc chắn sẽ bỏ mạng. Nhưng gặp cũng đã gặp mà nàng chẳng thể xuống tay. Khi nãy nếu chỉ cần thêm một phần nội lực, Mẫn Mẫn sẽ chết ngay tức khắc. Nhưng cô không thể, thấy Mẫn Mẫn ói máu mà lòng cô đau như có ai đánh một chưởng thật mạnh thẳng vào tim.

Vương Bảo Bảo biết muội muội của hắn chắc chắn là đi tìm Chu Chỉ Nhược nhưng mãi chưa thấy về làm hắn lo lắng mà đi đi lại lại. Huyền Minh Nhị Lão thấy Vương Bảo Bảo lo lắng thì khuyên răn

- Quận công hãy vào nghỉ ngơi, người mới bị thương còn chưa khỏi hẳn – Huyền Minh Nhị Lão đã được Quận chúa lệnh chăm sóc thật kỹ cho Vương Bảo Bảo

- Muội muội của ta đã đi một ngày một đêm rồi. Các ngươi bảo ta có thể không lo lắng sao – Vương Bảo Bảo nổi điên

- Quận công thứ lỗi cho chúng tôi nói thẳng. Chu Chỉ Nhược bây giờ cả võ lâm chỉ có mình Trương Vô Kỵ có thể đánh ngang ngửa với cô ta. Nếu cô ta muốn giết Quận chúa thì Quận chúa ngoại trừ cả đời ở trong cung thì không cách nào tránh được – Huyền Minh Nhị Lão cũng biết Chu Chỉ Nhược lợi hại như thế nào

- Ý ngươi là gì? – Vương Bảo Bảo nghi hoặc hỏi lại

- Quận chúa thông minh như vậy không thể tự mình tìm chỗ chết. Chưa kể Chu Chỉ Nhược kia không phải đã tốn bao công sức để dụ Quận chúa xuất hiện sao. Cô ta sao có thể xuống tay với Quận chúa được – Huyền Minh Nhị Lão nhìn nhau cười gian

- Ta biết Chu Chỉ Nhược kia cũng yêu thích Mẫn Mẫn nhưng đó là ngày Mẫn Mẫn chưa thành thân. Bây giờ ai biết cô ta có ghi hận chuyện này mà ra tay với Mẫn Mẫn hay không – Vương Bảo Bảo vẫn không tin Chu Chỉ Nhược máu lạnh tàn nhẫn như vậy lại vì tình yêu mà sẵn sàng bỏ qua

Huyền Minh Nhị Lão nghe vậy thì cũng không dám khuyên can nữa. Vương Bảo Bảo ra lệnh cho mật thám đi dò la tin tức của Mẫn Mẫn .

Chu Chỉ Nhược mở cửa phòng gọi người mang cho cô một chậu nước ấm. Một bạch y nữa tử bê nước lên cho Chu Chỉ Nhược rồi nhanh chóng ra ngoài canh gác. Đêm qua Triệu Mẫn bị thương nặng nên có phần bị sốt cao dẫn đến mê sảng. Chu Chỉ Nhược đã phải vận công trị thương cho cô nàng còn phải thay khăn chườm mát liên tục. Triệu Mẫn kia cũng thật là có phúc phần quá khi đã nằm trên giường của Minh chủ lại còn được Minh chủ chăm sóc cả đêm.

Chu Chỉ Nhược muốn lau mát cho Triệu Mẫn nên đành phải cởi bớt ngoại bào của cô nàng. Mà Triệu Mẫn kia đúng là cái giống loài gì không biết. Da dẻ trắng bóc như sứ lại mịn màng như nhung, do bị sốt mà môi đỏ như máu thật khiến ngươi khác không thể cầm lòng được. Chu chưởng môn xinh đẹp như tiên giáng trần cũng phải vận hết mười phần công lực để đè ép cái sự phân tâm của mình xuống mà hầu hạ người kia cả đêm.

Triệu Mẫn hôn mê nên đâu biết được mỹ nhân kia đã phải khổ cực cỡ nào. Chu Chỉ Nhược thừa nhận đã có phần mạnh tay với Triệu Mẫn nhưng cũng là do cô ta không vận công nên mới bị thương nặng như vậy chứ chưởng pháp của cô chỉ vận có vài phần công lực. Chu Chỉ Nhược đâu biết khi ở bên cô Triệu Mẫn hoàn toàn không hề phòng bị, trước kia đã như vậy thì bây giờ cũng vẫn thế.

Hai bạch y nữ tử đứng trước cửa phòng của Chu Chỉ Nhược canh giữ. Theo lời của Chưởng môn nhân thì không ai được phép vào phòng ngoại trừ nàng. Chu Chỉ Nhược xuống bếp sắc thuốc cho Triệu Mẫn, dù khí huyết đã được Chu Chỉ Nhược dùng nội công để điều hòa nhưng để nội thương nhanh lành vẫn cần phải uống thuốc. Nhưng không may sao khi Chu Chỉ Nhược vừa bưng chén thuốc đến cửa phòng thì gặp ngay Trương Vô Kỵ

- Muội đang làm gì vậy – Trương Vô Kỵ thấy Chu Chỉ Nhược đang bưng một chén thuốc thì lấy làm lạ

- Không có gì đâu – Chu Chỉ Nhược muốn đi vào phòng nhưng bị Trương Vô Kỵ cản lại

- Muội bị thương sao – hắn vẫn rất quan tâm cô

- Muội thấy hơi mệt thôi – Chu Chỉ Nhược mệt vì suốt ngày phải đối phó với sự đeo đuổi dai dẳng của hắn và tên Tống Thanh Thư kia

Trương Vô Kỵ khá rành về thuốc nên chỉ nghe qua mùi là biết đây là thuốc trị nội thương. Có phải Chu Chỉ Nhược luyện công quá nhiều nên bị nội thương hay không .

- Muội bị thương sao không nói ta trị thương giúp muội – Trương Vô Kỵ nắm tay Chu Chỉ Nhược kéo lại nên chén thuốc bị đổ ra ngoài làm Chu Chỉ Nhược nổi điên lên

- Ta đã nói là không sao, huynh không hiểu sao – Chu Chỉ Nhược dùng lực rút mạnh tay cô lại làm cho làn da ở cổ tay có phần bị đỏ

- Trương giáo chủ xin tự trọng – hai bạch y nữ tử lập tức chen ngang vào hai người khi thấy Chưởng môn nhân của họ khó chịu ra mặt

Chu Chỉ Nhược không thèm nhìn hắn mà đi thẳng vào phòng đóng cửa lại. Trương Vô Kỵ tức đến máu cũng muốn phun ra nhưng nam nữ thọ thọ bất thân, hắn và Chu Chỉ Nhược lại không có danh phận gì nên hắn không thể tùy tiện bước vào phòng của nàng.

Triệu Mẫn bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc nhưng vết thương giữa ngực còn rất đau nên cô không thể ngồi dậy. Thấy trên người mình chỉ còn lớp trung y mỏng manh thì cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chu Chỉ Nhược ngồi xuống giường nhìn Triệu Mẫn mặt tái mét không còn chút huyết sắc thì lòng lại run lên từng hồi. Đêm qua thay áo cho cô, nàng thấy bả vai cô còn dấu vết cũ có lẽ là do chưởng pháp của lần trước nàng gây ra cho cô. Chu Chỉ Nhược tự hỏi Triệu Mẫn vì sao luôn thích chịu đựng như vậy, rõ ràng có thể né nhưng sao cô lại không làm vậy.

- Uống thuốc đi – Chu Chỉ Nhược thổi cho thuốc bớt nóng

Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược dịu dàng y như tiểu mỹ nhân ngày nào khiến lòng cô thấy ấm áp không thôi. Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn không ngồi dậy nổi thì đành đặt chén thuốc xuống rồi đỡ người kia dậy. Triệu Mẫn cũng không phải yếu ớt tới mức đó nhưng được mỹ nhân quan tâm thì ngu gì không tận hưởng. Chu Chỉ Nhược cũng không thấy phiền khi Triệu Mẫn cố tình tựa vào vai cô rõ rệt như vậy.

- Uống đi, để nguội sẽ không còn tác dụng nữa – Chu Chỉ Nhược đưa chén thuốc không còn bốc khói đến trước mặt Triệu Mẫn

Quận chúa biết nhiêu đây có lẽ là giới hạn rồi nên ngoan ngoãn cầm lấy chén thuốc tự mình uống hết. Thuốc không có đắng gì hết nha, rất ngọt nữa là khác. Chu Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn nghe lời như vậy thì cũng an tâm phần nào.

- Ngươi nằm nghỉ một chút đi, ta còn có việc phải làm – Chu Chỉ Nhược tỏ ý muốn đặt Triệu Mẫn nằm xuống giường

- Ta vẫn còn đau lắm – Triệu Mẫn giả vờ ôm ngực

- Thì ta chỉ bảo ngươi nằm nghỉ chứ có bảo ngươi đi về đâu – Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn bằng ánh mắt như muốn giết người

- Nàng không ở đây với ta được sao – Triệu Mẫn không chút gì là ngại ngùng mà đề nghị

- Ta ngoài là Minh chủ võ lâm còn là chưởng môn của Nga Mi, chấp sự của môn phái rất nhiều – Chu Chỉ Nhược cũng rất bận rộn

- Vậy thì thôi – Triệu Mẫn rốt cuộc cũng không còn đủ dầy mặt mà cứ dựa dẫm vào người Chu Chỉ Nhược mà đành phải tách ra khỏi vai của nàng

- Ngươi đừng ra ngoài để Trương Vô Kỵ nhìn thấy sẽ rắc rối cho ngươi – Chu Chỉ Nhược căn dặn kỹ càng

- Không phải còn có Minh chủ lợi hại là nàng sao – Triệu Mẫn cười tinh nghịch khi Chu Chỉ Nhược quan tâm cô như vậy

- Ta cũng không phải thần thánh – Chu Chỉ Nhược đắp chăn cho Triệu Mẫn rồi đi ra ngoài

Chu Chỉ Nhược khuất bóng thì nụ cười trên môi Triệu Mẫn cũng tắt hẳn. Chỉ Nhược ta từng muốn bỏ đi tất cả để yêu nàng cớ sao nàng lại không yêu ta. Bây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net