Chap 33:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay trên núi Nga Mi dường như tuyết rơi nhiều hơn. Chu Chỉ Nhược đứng bên cửa sổ nhìn từng đợt gió tuyết thổi mà cô cảm thấy lạnh đến từng ngóc ngách trong tâm hồn. Vết thương trên tay của cô đã lành nhưng Chu Chỉ Nhược không biết dây dàn đứt là báo hiệu cho việc gì. Chỉ biết từ lúc đó đêm nào ngủ cô cũng nằm mơ nghe tiếng tuyết lở rồi giật mình tỉnh giấc.

Chu Chỉ Nhược đang suy nghĩ thì nghe tiếng của Tả hộ vệ

- Bấm báo chưởng môn có Trương Vô Kỵ cầu kiến

Chu Chỉ Nhược thở dài. Đã là lần thứ ba trong trăng này Trương Vô Kỵ đến cầu kiến. Thật lòng cô không muốn gặp vì giữa cô và hắn không có gì để nói, gặp nhau chỉ càng làm cho hắn thêm hi vọng.

- Bảo rằng ta đang bế quan không tiện gặp người ngoài

Tả hộ vệ thật lòng không thích Trương Vô Kỵ nên cũng không muốn chưởng môn nhân gặp hắn. Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày chưởng môn bị dây đàn làm tổn thương thì ngày nào cô cũng thấy chưởng môn đứng bên cửa sổ nhìn mãi ra trời tuyết lạnh. Cô biết chưởng môn nhân đang nhớ đến Mẫn Mẫn Quận chúa. Dù biết rằng chưởng môn nhân vì Nga Mi mà chấp nhận bỏ đi tình riêng nhưng điều đó cũng trực tiếp lấy đi linh hồn của người. Chu chưởng môn thân ở Nga Mi nhưng hồn thì đang ở tận nơi nào không ai biết được.

Đoàn quân của Mẫn Mẫn sau trận chiến sống còn với quân Kim thì thương vong gần hết. Vương Bảo Bảo ra lệnh cho toàn quân nỗ lực tìm mọi cách xuống khe núi để tìm kiếm Mẫn Mẫn. Khổ nổi vết nứt vừa hẹp vừa sắc nhọn do băng tuyết gãy đỗ tạo thành nên việc tìm đường xuống là không thể. Vương Bảo Bảo không trở về Thành Đô mà ở lại biên giới một mực chờ bão tuyết qua đi để tìm kiếm muội muội của hắn. Vương Bảo Bảo đã cho người đem thư xin cứu viện về Thành Đô. Trước khi trận chiến diễn ra Mẫn Mẫn Quận chúa đã tiên đoán sau trận chiến quân Kim sẽ dùng toàn lực để đánh vào Thành Đô nên cô đã chủ động liên lạc trước với các biên thành gần biên giới tập trung lực lượng để nghênh đón quân Kim. Các biên thành nhận được mật lệnh của quận chúa thì đã dàn quân chờ sẵn.

Nguyên Thành Tông không tin rằng Quận chúa đã bỏ mạng tại biên giới. Hắn ra lệnh cho Trát Nha Đốc thống lĩnh một đội quân gần năm vạn lập tức lên đường viện trợ cho Mẫn Mẫn. Phần về gia tộc Đặc Mục Nhĩ khi nghe tin Quận chúa tử trận thì chỉ muốn ngay lập tức đến tận biên giới để tìm cho bằng được thi thể của cô nàng. Cửu công chúa nghe tin dữ của Mẫn Mẫn thì không chịu nổi mà ngất xỉu, Mẫu hậu của Quận chúa cũng vì vậy mà lâm trọng bệnh. Trên dưới gia tộc Đặc Mục Nhĩ đều không tin Quận chúa thua trận dẫn đến tử trận nên đồng loạt gây áp lực muốn Nhữ Dương Vương lập tức lên đường tìm kiếm Quận chúa. A Đại A Nhị A Tam sau khi nghe được tin tức Quận chúa gặp điều không may thì cả ba lập tức lên đường tiến về phía tây đến biên giới.

Gâu......gâu........gru.................

- Ngươi tìm thấy thứ gì đấy? – một cô gái chạy đến kéo con chó to như con hổ lại

- Hình như cô ấy còn thở - cô gái đặt tay vào động mạch cổ của Quận chúa

- Có vẻ như cô ta bị thương rất nặng. Ngươi cõng cô ấy nhé – cô gái cố gắng đưa Quận chúa lên lưng con chó

Cuối cùng ba tháng mùa đông khắc nghiệt cũng qua đi. Thời tiết mùa xuân ấm áp đến là Vương Bảo Bảo lập tức cho người tỏa ra khắp nơi để tìm kiếm Mẫn Mẫn. Quân Nguyên cố gắng hết sức để tìm kiếm quận chúa dù trong lòng họ khả năng không tìm thấy hoặc chỉ tìm thấy xác là cao hơn rất nhiều. Đoàn quân do Trát Nha Đốc được phái đến để viện trợ cho Vương Bảo Bảo cũng cảm thấy sợ hãi vì địa hình hiểm trở cũng như thời tiết khắc nghiệt ở nơi đây. Hắn ta tự hỏi một người con gái chân yếu tay mềm lại là quận chúa cao quý của Nguyên triều sao lại có thể chịu đựng được những khổ cực gian nan như thế này. A Đại A Nhị A Tam cũng không cách nào tìm được Quận chúa. Trong lòng cả ba người dù không muốn nhưng dưới thời tiết khắc nghiệt như thế này thì bọn chúng cũng hiểu là quận chúa khó giữ được mạng sống. Vương Bảo Bảo biết là không thể ra lệnh cho ba huynh đệ này bởi ba người đều là thuộc hạ thân cận của quận chúa.

- Ta cũng không tin là Mẫn Mẫn chết trận nhưng có lẽ muội ấy thật sự không muốn quay về Thành Đô nữa. Đây là lá thư Mẫn Mẫn viết trước ngày quyết chiến với Uất Trần Chân Kim. Ta không biết nội dung thư là gì nhưng người nhận là Chu Chỉ Nhược. Ngươi hãy thay ta đem thư này đến cho nàng ta xem như hoàn thành ước nguyện cuối cùng của Mẫn Mẫn – Vương Bảo Bảo giao lại lá thư cho A Đại

A Đại cầm lá thư còn dán nguyên niêm phong mà trong lòng hắn thật không muốn tin. Nếu ngày xưa hắn cứng rắn hơn nhất quyết đi theo quận chúa ra trận thì ngày nay hắn đâu phải ân hận thế này. Chỉ tội cho quận chúa, có lẽ thời khắc sống còn nhất người cô ấy mong gặp lại chính là Chu Chỉ Nhược nhưng vị Chu chưởng môn kia lại là người quá lạnh lùng vô tình. Không chỉ một lần mà rất nhiều lần nàng ta có thể vứt bỏ quận chúa một cách nhẫn tâm. A Đại tự hỏi trong lòng cô ta có chút nào là tình cảm dành cho quận chúa hay không mà sao nàng ta lại có thể lạnh lùng như vậy.

- Chỉ Nhược, sao muội không chịu gặp ta – Trương Vô Kỵ vượt qua dàn hộ vệ của phái Nga Mi mà tự ý đi vào nội viện của Chu Chỉ Nhược

- Ta phải bế quan không thể gặp người ngoài – Chu Chỉ Nhược trả lời một cách lạnh lùng

- Ta không tin. Muội rõ ràng không có bế quan. Hãy trả lời ta. Tại sao muội có thể thành thân với cô ta còn với ta thì không thể. Muội nói dối ta là chưởng môn không được thành thân nhưng muội vẫn thành thân với Triệu Mẫn – Trương Vô Kỵ không chịu được nỗi đau bị Chu Chỉ Nhược từ chối mà hắn gào thét

Trái tim của Chu Chỉ Nhược khẽ rung lên khi nghe đến tên của người kia. Trương Vô Kỵ nói đúng tại sao cô không thành thân với bất kỳ ai mà lại thành thân với Mẫn Mẫn. Đến bây giờ nàng vẫn tự hỏi nàng có yêu cô hay không mà lại chấp nhận thành thân với cô ấy. Thật sự đến bây giờ cô cũng không biết cô có yêu Mẫn Mẫn hay không, chỉ biết rằng không còn được ở bên Mẫn Mẫn nữa thì cô cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.

- Ngươi đã tỉnh rồi à. Ngươi đã hôn mê suốt hai tháng rồi đấy – cô nàng kia thấy Mẫn Mẫn Quận chúa động đậy ngón tay thì vội vàng hỏi

Quận chúa nghe tiếng người lạ nói bên tai nhưng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy xung quanh là một màu đen tối. Hai cánh tay cô theo quán tính quờ quạng xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

- Khoan đã, ngươi còn yếu lắm không thể ngồi dậy được đâu, ngoan ngoãn nằm yên đi – cô nàng kia không cho Quận chúa ngồi dậy

Quận chúa cảm thấy lục phủ ngũ tạng như có muôn ngàn cây kim đâm chít vào đau đớn không ngớt. Nhưng cô vẫn rất tỉnh táo để nhận ra đây không phải là doanh trại của cô. Vậy đây là đâu còn người con gái này là ai.

- Cô chưa thể nhìn thấy gì đâu nên ngoan ngoãn nằm im vài hôm nữa đi – cô gái kia đến ngồi xuống cạnh Quận chúa

- Cô cũng chưa nói chuyện được đâu – nhát thấy Quận chúa muốn nói chuyện thì cô nàng giải thích luôn

Đưa mắt nhìn xung quanh thì ra đây là một hang động. Cô gái kia thấy quận chúa chịu nằm yên thì bưng chén thuốc lên thổi nguội.

- May là hôm nay cô đã tỉnh dậy, thật bỏ công hai tháng qua ta phải đút thuốc cho cô – cô gái vừa nói vừa múc từng muỗng thuốc lên thổi cho nguội

Quận chúa đưa mắt nhìn cô gái nhưng trước mắt cô chỉ là một màu đen tối.

- Mắt cô vài hôm nữa ta sẽ chữa cho cô – cô gái vừa nói vừa đưa muỗn thuốc đến bên môi Quận chúa

Quận chúa nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô gái thì thầm đánh giá cô nàng này hình như không phải là thần dân Nguyên triều. Có lẽ là người nước Kim. Cô gái nhìn thấy biểu hiện của Mẫn Mẫn Quận chúa thì lập tức mỉm cười

- Tôi là người nước Kim, không phải người Mông Cổ - cô gái như có thuật đọc nội tâm làm Quận chúa trong chớp mắt chỉ có thể bất động

- Đừng lo tôi không làm hại cô đâu – cô gái mỉm cười trấn an Quận chúa rồi từ từ đút thuốc cho cô nàng

Núi Nga Mi

Tránh ra...........ta muốn gặp Chu chưởng môn.............

A Đại sấn tới muốn bước vào thềm điện. Trương Vô Kỵ ở gian nhà khách nghe giọng nói quen thuộc lập tức bước ra.

- Sao ngươi dám vác mặt đến tận đây – Trương Vô Kỵ nhìn A Đại bằng ánh mắt giết người

- Đây không phải chuyện của ngươi – A Đại không kiêng nể Trương Vô Kỵ một phân nào

- Chuyện của Nga Mi chính là chuyện của ta – Trương Vô Kỵ kết thúc câu nói là lập tức ra đòn tấn công A Đại

Hai bên ra chiêu không ai nhường ai. Huyền Không sư tỷ thấy Trương Vô Kỵ và A Đại quyết đấu sinh tử mà lập tức chạy vào bẩm báo với Chu Chỉ Nhược

- Chưởng môn, không xong rồi – Huyền Không sư tỷ đi thẳng vào phòng chưởng môn mà không gõ cửa

- Có chuyện gì? – Chu Chỉ Nhược nhíu mày vì cô đang tịnh tâm

- Trương Vô Kỵ và cận vệ của Triệu Mẫn đang quyết đấu sinh tử với nhau ngoài thềm điện – Huyền Không sư tỷ lập tức bẩm báo

Chu Chỉ Nhược thất thần trong giây lát khi nghe đến tên Triệu Mẫn.

ẦM ẦM................

- Không ngờ trong thời gian ngắn mà võ công của ngươi tiến bộ nhanh như vậy – Trương Vô Kỵ thấy nội lực của A Đại đã tăng đáng kể hơn lần trước cả hai quyết đấu ở trên tường thành

- Ngươi đừng tưởng chỉ có mình ngươi là có võ công cái thế - A Đại đang mang trong lòng nỗi đau về Quận chúa thì tinh thần chiến đấu càng ngoan cường hơn rất nhiều

- Để ta xem ngươi tiến bộ đến đâu – Trương Vô Kỵ vận dụng tuyệt học Càn Khôn Đại Na Di tấn công A Đại

A Đại dồn mười phần công lực của Đại Lực Kim Cang Chỉ quyết đấu với Trương Vô Kỵ đến cùng. Nhưng có lẽ A Đại vẫn chưa đạt được đến đẳng cấp thượng thừa như Trương Vô Kỵ.

Hự..........................

A Đại bị nội lực của Trương Vô Kỵ đả thương làm ói máu phải lùi về sau mấy bước.

Dừng tay lại – tiếng nói phát ra từ bức tường chắn giữa sảnh ngoài và bên trong nội điện

A Đại chỉ vừa nghe tiếng là đã thấy Chu Chỉ Nhược đứng trước mặt rồi. Chu Chỉ Nhược nhìn A Đại mà cô không thể tin vào mắt mình. Đây không phải là cận vệ thân tín nhất của Mẫn Mẫn sao. Sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Sự xuất hiện của Chu Chỉ Nhược khiến Trương Vô Kỵ phải dừng tay.

- Hắn dám đến tận Nga Mi gây chuyện – Trương Vô Kỵ chưa nói dứt lời

- Mẫn Mẫn đã gặp chuyện gì phải không? – Chu Chỉ Nhược không còn để ý đến Trương Vô Kỵ nữa

A Đại nhìn thấy Chu Chỉ Nhược mà nước mắt của hắn tự nhiên rơi. Hắn không biết phải trả lời sao với câu hỏi của Chu Chỉ Nhược.

- Sao ngươi không trả lời? Ngươi đến đây làm gì? Ngươi không ở cạnh để bảo vệ Mẫn Mẫn hay sao? – Chu Chỉ Nhược nhìn thấy đôi mắt buồn thương của A Đại mà trong lòng càng sinh ra lo lắng tột độ nên càng hỏi dồn dập

A Đại vẫn im lặng không đáp.

Trương Vô Kỵ nghe đến tên Mẫn Mẫn thì hắn liền gào lên

- Lại là cô ta –Trương Vô Kỵ quắt mắt nhìn Chu Chỉ Nhược

Nàng không nói gì chỉ nhìn Trương Vô Kỵ bằng ánh mắt như muốn nói rằng đây không phải là chuyện của hắn.

- Mời Trương giáo chủ về phòng khách nghỉ ngơi – Chu Chỉ Nhược ra lệnh cho thuộc hạ mời Trương Vô Kỵ ra khỏi thềm điện

Trương giáo chủ mời – Tả hữu hộ vệ bước lên trước mặt Trương Vô Kỵ

- Ta không đi. Muội vừa nghe đến tên cô ta là tâm tình của muội liền thay đổi – Trương Vô Kỵ ghen tức đến lồng lộn

- Trương giáo chủ, ta nể mặt ngài là khách nên ta mới khách sáo với ngài. Nhưng đây là chuyện riêng của ta, không khiến ngài phải quan tâm - Chu Chỉ Nhược liếc nhìn tả hữu hộ vệ thị ý muốn hai người đưa Trương Vô Kỵ rời khỏi nơi đây nhưng hắn nhất quyết không đi

Tên Mông Cổ kia ta nhất định lấy mạng ngươi

Vừa dứt lời Trương Vô Kỵ liền ra tay tấn công. A Đại đang bị thương nên nhất thời chưa kịp phản ứng thì Chu Chỉ Nhược đã tiếp chiêu. Trương Vô Kỵ biết Chu Chỉ Nhược không muốn hắn xen vào chuyện của nàng nhưng hắn không nghĩ cô nàng lại ra tay không chút lưu tình. Chu Chỉ Nhược vận dụng mười thành công lực đánh thẳng vào giữa ngực của Trương Vô Kỵ nhưng may mắn thay hắn lại lách người né tránh kịp thời trảo pháp của nàng. Nội lực kinh hồn của Chu chưởng môn khiến cho bức tường sau lưng củaTrương Vô Kỵ hằng sâu mười ngón tay khiến bức tường rạn nứt.

Xung quanh không dám can thiệp, A Đại nhìn nội công kinh hoàng của Chu Chỉ Nhược mà trái tim của hắn giật thót. Thật không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà đến cả Trương Vô Kỵ cũng không phải là đối thủ của Chu Chỉ Nhược.

- Đây là núi Nga Mi ta không muốn để máu của ngươi làm váy bẩn Nga Mi - Chu Chỉ Nhược lạnh lùng buông ra một câu khiến cho Trương Vô Kỵ dù có gan dạ hơn nữa cũng không dám hó hé. Đến bức tường cứng như đá cẩm thạch mà còn nứt thành từng vết như mạng nhện thì da thịt của con người liệu chịu được bao nhiêu phần

- Ngươi đi theo ta – Chu Chỉ Nhược ra lệnh cho A Đại

A Đại ôm ngực theo gót Chu Chỉ Nhược vào sau hậu viện trong đôi mắt theo dõi của Trương Vô Kỵ.

- Các ngươi vẫn không tìm ra hay sao – Vương Bảo Bảo tức giận đến mức muốn giết người

- Bẩm tướng quân, chúng tôi đã tìm khắp khe vực nhưng chỉ thấy mảnh áo choàng này còn sót lại e rằng Quận chúa đã.... - tên lính bỏ dở câu nói

Vương Bảo Bảo không cam tâm. Hắn không tin là muội muội của hắn đã chết. Trát Nha Đốc theo lệnh Hoàng đế đến viện trợ cho Vương Bảo Bảo cũng cảm thấy thương tiếc cho gia tộc Đặc Mục Nhĩ. Cả đời Nhữ Dương Vương chinh chiến xa trường, mạng sống luôn như chỉ mành treo chuông. Nay ông chỉ có hai người con mà người con gái ông thương yêu nhất lại vì Nguyên triều mà bỏ mạng ngoài sa trường. Hắn biết rõ quận chúa là niềm kiêu hãnh của cả gia tộc. Trước khi trở thành Phò mã thì nàng còn là niềm kiêu hãnh của Nguyên triều. Chưa kể Mẫn Mẫn Quận chúa còn là nỗi khiếp sợ của các nước lân bang. Nay quận chúa tử trận sa trường còn không thể tìm thấy thi thể thì hỏi ai không đau lòng.

- Ngươi nói láo. Ta không tin - Chu Chỉ Nhược chỉ tay vào mặt A Đại mà hét lên

- Thuộc hạ cũng không tin nhưng đây là do chính miệng Quận công xác nhận với thuộc hạ - A Đại cố gắng kìm giữ không để cho mình phải khóc

Chu Chỉ Nhược thấy đôi mắt đỏ ngầu của A Đại thì cô hiểu rằng hắn không nói dối. Nhưng cô không thể chấp nhận được tin tức này.

- Mẫn Mẫn đang ở đâu? – Chu Chỉ Nhược hai bàn tay nắm chặt lại đến mức móng tay của cô như cắm vào da thịt

- Quận chúa đang ở biên giới phía tây để ngăn chặn quân Kim tấn công Mông Cổ - A Đại cảm thấy hối hận vô cùng vì đã không kiên quyết đi theo Quận chúa đến cùng

- Tại sao Mẫn Mẫn phải ra trận. Không phải triều đình các ngươi đã có luật là hoàng tộc không cần phải ra trận đánh giặc sao – Chu Chỉ Nhược còn nhớ rất rõ những điều mà Mẫn Mẫn đã nói với cô

- Quận chúa vì để xin xá miễn cho gia tộc nên phải ra trận nhằm lấy công chuộc tội – A Đại cũng rất tức giận khi nghe lệnh của tên cẩu Hoàng đế kia bắt Quận chúa phải ra trận

- Cửu công chúa kia sao không bảo vệ Mẫn Mẫn – Chu Chỉ Nhược không thể chấp nhận được sự thật này

- Quận chúa không toàn tâm toàn ý thành hôn. Đó chỉ là hôn phối của hoàng tộc nên..... – A Đại biết Cửu công chúa yêu Mẫn Mẫn thật lòng nhưng khổ nỗi Quận chúa của hắn lại si tình Chu chưởng môn của phái Nga Mi nên mọi việc mới ra nông nỗi như bây giờ

Chu Chỉ Nhược biết Mẫn Mẫn không muốn thành hôn. Nhưng chuyện gì đến thì cũng đã đến, cô biết phải làm sao. A Đại biết Chu Chỉ Nhược cũng yêu Quận chúa, chỉ không hiểu cớ sao cô nàng cứ năm lần bảy lượt nhẫn tâm vứt bỏ tình yêu của mình.

- Ta không tin............ - Chu Chỉ Nhược vẫn bảo toàn suy nghĩ của mình, cô không tin Mẫn Mẫn của cô lại tử trận

- Cô cũng có tình cảm với Quận chúa. Cớ sao cô không giữ Quận chúa lại? – A Đại thật rất thắc mắc, nếu Chu Chỉ Nhược giữ Quận chúa lại thì Quận chúa không phải trở về Thành Đô để rồi xảy ra cớ sự như hôm nay

Chu Chỉ Nhược nhìn A Đại trong sự ngỡ ngàng, không ngờ A Đại lại hỏi câu này nên nhất thời cô chưa biết trả lời sao. A Đại nhìn thấy nét bối rối trong mắt của Chu Chỉ Nhược mà cũng thấy mình đã nhúng tay quá sâu vào chuyện riêng tư của chủ tử.

- Chu cô nương.....À xin lỗi, phải gọi là Chu chưởng môn mới đúng – A Đại thấy mình xưng hô không đúng lễ vội chữa lại

- Không sao, ta không quan trọng cách xưng hô - Chu Chỉ Nhược phất tay trả lời

- Đây là thư do quận chúa viết cho cô trong khoảng thời gian cô ấy ở biên cương. Quận công ra lệnh cho tôi đem lá thư này cho cô – A Đại đưa lá thư cho Chu Chỉ Nhược

Chu Chỉ Nhược nhìn lá thư còn dán nguyên niêm phong, phía trên là nét chữ của Mẫn Mẫn.

Chỉ Nhược đã nửa năm rồi kể từ khi ta đến biên thùy này. Đây là một nơi vô cùng khắc nghiệt, không giống như Trung Nguyên phồn hoa, vui vẻ. Bây giờ chắc nàng cũng không còn ở Đại Đô nữa. Ta đã viết rất nhiều lá thư cho nàng nhưng đều không gửi đi vì ta không biết phải gửi những lá thư đó đến đâu. Ta yêu nàng rất nhiều, ta luôn tin tưởng nàng chính là Chính thất của ta. Nhưng trớ trêu thay định mệnh đã cho gia cảnh của chúng ta quá khác biệt. Ta biết nàng cũng đã rất đau lòng khi phải ra quyết định rời xa ta nhưng ta chấp nhận. Thà để nàng chủ động rời bỏ ta để ta không còn cơ hội mà chọn lựa. Bởi vì chắc chắn một điều ta không thể từ bỏ nàng được chi bằng để nàng quyết định thì sẽ tốt hơn. Xin lỗi nàng, Chỉ Nhược. Ta thật yếu đuối quá, chỉ là một quyết định mà ta cũng không thể thay nàng làm được thì còn mong gì che chở cho nàng cả đời. Rời xa ta, nàng vẫn là chưởng môn nhân của phái Nga Mi. Còn đi theo ta nàng sẽ mang tiếng phản bội sư môn, khi sư diệt tổ. Chi bằng tất cả cứ hãy để ta chịu đựng một mình. Lần viễn chinh này không biết khi nào mới kết thúc, có lẽ là hai năm cũng có thể là năm năm. Nhưng ta ước rằng ta sẽ không phải trở về Thành Đô nữa vì ta trở về thì cũng chẳng phải là kết cục vui vẻ gì. Ta là ngọn nguồn của mọi sự rắc rối thì khi ta không còn nữa mọi thứ sẽ trở về với quỹ đạo bình thường. Sẽ không còn ai phải khó xử nữa.

Chỉ Nhược, giờ khắc này ta thật rất nhớ nàng. Ngày mai là trận tử chiến giữa ta và Uất Trần Chân Kim. Ta không chắc mình có thể giành phần thắng nhưng chắc chắn ta không để bọn chúng bước một bước qua biên giới. Nàng đã muốn ta chọn gia tộc thì ta sẽ cố gắng hoàn thành ý muốn của nàng. Ta chỉ ước dù kết quả trận chiến có như thế nào thì ta cũng vẫn được gặp lại nàng một lần là ta đã mãn nguyện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net