Chap 44: Người tàn nhẫn nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhữ Dương Vương cùng với phu nhân của ông còn chưa kịp la lên khi thấy Mẫn Mẫn tấn công Bảo Bảo thì đã thấy một bóng áo trắng lướt ngang qua hai người. A Đại nhìn qua thấy Chu Chỉ Nhược đang đứng trước mặt Quận chúa. Thời khắc móng tay của Quận chúa gần như chạm vào được khuôn mặt xinh đẹp của Chu Chỉ Nhược thì A Đại nhìn thấy bàn tay của Chu Chỉ Nhược vươn dài đánh thẳng vào trảo pháp của Quận chúa .

Ư...............

Quận chúa rên lên đau đớn. A Đại thấy Quận chúa bị tẩu hỏa nhập ma đã khiến công lực tăng lên nhiều lần mà Chu Chỉ Nhược có thể dễ dàng khống chế cô nàng thì tự hỏi nội lực của Chu Chỉ Nhược còn đáng sợ đến mức nào.

Mẫn Mẫn................

Mẫu hậu của Quận chúa thấy cô rên rỉ thì đau lòng mà bật khóc. Chu Chỉ Nhược thấy mẫu hậu của Quận chúa khóc lóc mà cũng tội nghiệp cho bà. Quận chúa dù đau nhưng ma tính của cô khiến cô không còn cảm nhận được gì nhiều. Chu Chỉ Nhược từ từ tiến tới gần với Quận chúa. Mẫn Mẫn Quận chúa cảm nhận được Chu Chỉ Nhược đang tiến tới thì cô lại vận công. Chu Chỉ Nhược biết Mẫn Mẫn chắc chắn sẽ không dừng tay nhưng nếu cứ tiếp diễn như thế này thì cũng không phải là cách.

Quận chúa ra chiêu trước. Hai bàn tay cô biến hóa khôn lường. Chu Chỉ Nhược giao đấu tay đôi với Quận chúa. Phải thừa nhận Mẫn Mẫn Quận chúa đúng là có tư chất thiên bẩm hơn người. Cửu âm bạch cốt trảo này là tuyệt học chỉ có mình Chu Chỉ Nhược biết. Không biết Mẫn Mẫn đã học lóm từ bao giờ mà lại thuần thục như thế này. Chu Chỉ Nhược nghiêng người né tránh liên tục trảo pháp của Quận chúa. Tả Hữu hộ vệ thấy Chưởng môn nhân giao đấu kịch liệt với Quận chúa Mẫn Mẫn thì cả hai hết sức lo lắng. Quận chúa chưa lành vết thương, nếu vận công quá mức sẽ dễ đứt đoạn hết tất cả kinh mạch.

Chu Chỉ Nhược dùng khinh công bay lên né tránh trảo pháp của Quận chúa khiến kình lực từ trảo pháp thổi bay cả cửa sổ của căn phòng. Chu Chỉ Nhược thấy Quận chúa ngày càng dốc sức tấn công thì nàng sợ Mẫn Mẫn sẽ nghịch chuyển khí huyết mà chết. Cửu âm bạch cốt trảo làm cho hai bàn tay của Quận chúa vừa cứng vừa lạnh như băng đá. Chu Chỉ Nhược đưa tay đỡ lấy trảo pháp rồi thuận đà nắm chặt lấy hai cổ tay của Quận chúa . Cả hai đối mặt với nhau. Chu Chỉ Nhược nhìn Quận chúa mà lòng nàng đau như cắt.

Tất cả những người có mặt trong phòng nhìn thấy đều cảm thấy hai người lưỡng tình tuyệt diệt như vậy thật là đau khổ. Xưa nay thiên hạ có biết bao nhiêu đôi tình nhân có thể vì nhau mà cùng sinh cùng tử như Quận chúa và Chu Chỉ Nhược đây.

A Đại biết Chu Chỉ Nhược thừa sức khống chế Quận chúa nhưng chắc chắn cô nàng sợ làm tổn thương Quận chúa nên cô nàng vẫn không dám đánh thẳng tay. A Đại vốn nghĩ Chu Chỉ Nhược là loại nữ nhân máu lạnh độc ác nhưng sự thật thì hình như hắn đã lầm. Chu Chỉ Nhược là nữ nhân si tình nhất mới đúng.

Quận chúa vẫn miệt mài tấn công, bất chấp nội thương của cô ngày càng nặng nề hơn. Chu Chỉ Nhược không nỡ ra tay với Quận chúa nên chỉ có thể né tránh, nàng lách vai tránh né trảo pháp khiến móng tay của Mẫn Mẫn hằn sâu vào thân cột nhà khiến ai nấy đều hoảng sợ. Chu Chỉ Nhược thấy móng tay của Quận chúa sượt qua vai khiến áo khoác ngoài của nàng rách một đường.

Chưởng môn

Tả Hữu hộ vệ hoảng sợ khi thấy Chu Chỉ Nhược trúng đòn. Chu Chỉ Nhược dù né được nhưng cũng khiến cho nàng không khỏi lo sợ trong lòng. Chắc nàng phải nhanh chóng kết thúc thôi. Quận chúa còn đang định tung chiêu thức khác thì từ ống tay áo của Chu Chỉ Nhược xuất hiện một vầng sáng màu xanh.

Đó là Cửu âm chân kinh sao – A Đại thầm nghĩ

Chu Chỉ Nhược chụp lấy bả vai bên phải của Quận chúa.

RẮC

Tiếng động khiến tất cả đều hoảng hốt. Chu Chỉ Nhược đánh thật sao. Mẫn Mẫn Quận chúa trúng trảo pháp của Chu Chỉ Nhược thì cô nàng không chịu nổi.

AAAA...........

Tiếng hét của Mẫn Mẫn làm cho mọi người xót xa. Chắc hẳn là cô đau lắm. Chu Chỉ Nhược lợi dụng thời cơ dùng khinh công vòng qua bên trái rồi nhanh tay chụp lấy vai trái của Quận chúa.

ĐAU.................

Chu cô nương....................

Vương Bảo Bảo xót xa cho muội muội của hắn mà hắn muốn ngăn Chu Chỉ Nhược lại.

Không ai được xen vào – Chu Chỉ Nhược quắc mắt nhìn làm cả đám như bất động

Mẫn Mẫn Quận chúa quá đau đớn mà không thể phản khán. Chu Chỉ Nhược đã điểm vào hai đại huyệt ở trên bả vai nhằm ngăn Quận chúa sử dụng đôi tay của cô nàng.

Mẫn Mẫn, xin hãy thứ lỗi cho ta – Chu Chỉ Nhược thì thầm rất khẽ

Thời khắc Chu Chỉ Nhược vòng ra sau lưng Mẫn Mẫn Quận chúa rồi khẽ dùng tay ôm lấy cả thân thể của Mẫn Mẫn vào lòng nàng . A Đại mới nhận ra được là Chu Chỉ Nhược tính làm gì Quận chúa.

ĐỪNG.............

A Đại hét lên làm xung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng chỉ trong chớp mắt. Tiếng la hét của Quận chúa vang vọng khắp Vương phủ.

AAAAAAAAAAAAA

Tiếng rên la thất thanh khiến Cửu công chúa chỉ vừa đến cửa chính Vương phủ đã vội vàng chạy đến nơi phát ra tiếng động ghê rợn kia. Thời khắc Quận chúa hét lên là máu miệng của cô tràn ra từng ngụm, thấm ướt cả y phục trắng toát của cô. Mẫn Mẫn Quận chúa gục xuống trong vòng tay của Chu Chỉ Nhược. Hai bàn tay của Chu Chỉ Nhược run run khi nàng cảm nhận được máu của Mẫn Mẫn đang chảy tràn trên tay nàng. Cuối cùng nàng cũng không thể chữa trị được cho người nàng yêu mà phải đi đến lựa chọn thương đau này.

Mẫn Mẫn .............. Mẫn Mẫn ...................

Mẫu hậu của Quận chúa không thể chịu nổi cảnh tượng nữ nhi trân quý của bà ngã gục trước mặt bà mà bà vùng chạy đến cạnh Mẫn Mẫn. Chu Chỉ Nhược nhìn mẫu hậu của Quận chúa nước mắt giàn giụa mà nàng cũng không biết phải làm sao. Đây có lẽ là cách tốt nhất mà cô có thể làm được cho Mẫn Mẫn.

Bàn tay của mẫu hậu Quận chúa run rẩy đưa đến gần mũi như đễ xem coi cô nàng còn sống không. Hay là.

Chu Chỉ Nhược hơi khuỵu gối để bồng Mẫn Mẫn lên, đưa cô nàng về giường nằm. Mẫu hậu của Quận chúa không ngờ con bà vẫn còn sống. Nhữ Dương Vương và Vương Bảo Bảo không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Chu Chỉ Nhược đã làm gì Mẫn Mẫn vậy. A Đại chỉ đứng nhìn vì điều này chỉ có Chu Chỉ Nhược mới dám làm chứ hắn thì không bao giờ. Hắn không thể làm tổn thương Quận chúa nhưng nếu không làm thì đến mạng của Quận chúa cũng khó mà giữ được. Quan trọng là ai là người dám ra tay khi tất cả những người có mặt ở đây đều là người thân yêu của Quận chúa. Chỉ là không ngờ, người ra tay cuối cùng lại là Chu Chỉ Nhược.

- Chu cô nương, Mẫn Mẫn sao thế này? – Vương Bảo Bảo hấp tấp hỏi han

- Từ đây Mẫn Mẫn sẽ không còn phải chịu hàn độc hành hạ nữa – Chu Chỉ Nhược nhìn Quận chúa nằm trên giường mà máu miệng của cô nàng vẫn chưa khô mà nàng cũng không biết trả lời sao

- Như vậy là Mẫn Mẫn khỏe lại rồi phải không? – Nhữ Dương Vương nghe Chu Chỉ Nhược nói con ông đã khỏe lại mà ông mừng khôn xiết

- Đổi lại từ đây các người hãy bảo hộ cô ấy thật tốt – Chu Chỉ Nhược nhìn Nhữ Dương Vương rồi nhìn qua Vương Bảo Bảo

- Cô nói vậy là sao? – Vương Bảo Bảo không hiểu

- Cô đã phế đi võ công của Quận chúa phải không? – A Đại muốn xác nhận lại lần nữa

- Phải – Chu Chỉ Nhược không còn lựa chọn nào khác

- Không sao chỉ cần Mẫn Mẫn còn sống thì võ công không có cũng không sao – mẫu hậu của Quận chúa yêu thương dùng tay lau đi vệt máu trên khóe môi của cô nàng

- Đối với người luyện võ, phế đi võ công có khác gì lấy mạng của Quận chúa – A Đại biết đây là cách duy nhất nhưng hắn chỉ sợ khi Quận chúa tỉnh lại thì sợ cô nàng không thể chấp nhận được chuyện này.

- Nên ngươi hãy bảo vệ Mẫn Mẫn thật tốt – Chu Chỉ Nhược nhìn A Đại

A Đại không hiểu Chu Chỉ Nhược nói vậy là có ý gì. Người bảo vệ Quận chúa tốt nhất không phải là Chu Chỉ Nhược cô sao. Cần gì phải ra vẻ như vậy.

Thiết Mộc Khiết Lan vào phòng thấy một đống hoang tàn đổ nát. Nhưng sao tất cả đều tụ tập ở đây. Mẫu hậu của Mẫn Mẫn cũng đang ở đây. Tả Hữu hộ vệ thấy Thiết Mộc Khiết Lan thì cũng không quan tâm. Cửu công chúa đi sâu hơn vào thì thấy Chu Chỉ Nhược đang đứng bên cạnh giường, mẫu hậu của Quận chúa thì lại đang ngồi trên giường. Còn người đang nằm trên giường là ai vậy. Nhữ Dương Vương, Vương Bảo Bảo đều đang đứng đây. Vậy người nằm đó là ai.

Chu Chỉ Nhược nhìn thấy Cửu công chúa nhưng nàng cũng không muốn ngăn cản. Bây giờ cô đã hoàn thành trách nhiệm của cô rồi. Cũng nên để cho những người thân của Mẫn Mẫn biết. Vương Bảo Bảo thấy Chu Chỉ Nhược quay lưng đi ra ngoài mà hắn lập tức chạy theo

- Chu cô nương – Vương Bảo Bảo vẫn mong Chu Chỉ Nhược ở lại với Mẫn Mẫn Quận chúa

- Có chuyện gì – Chu Chỉ Nhược cảm thấy Vương Bảo Bảo rất khó hiểu

- Cô định đi đâu? – Vương Bảo Bảo sợ Chu Chỉ Nhược bỏ về Trung nguyên

- Ta chuyển qua gian phòng khác – Chu Chỉ Nhược cảm thấy không còn chút sức lực nào để đối đáp với Vương Bảo Bảo nữa, cô thật sự quá mệt rồi

- Đây là phòng cô cơ mà – Vương Bảo Bảo vẫn chưa biết Chu Chỉ Nhược đã biết

- Đây là phòng riêng của Mẫn Mẫn. Ta không hiểu ngươi sắp xếp như vậy là có ý gì. Nhưng ta nghĩ ta vẫn nên ở riêng thì tốt hơn – Chu Chỉ Nhược từ đêm qua đã không còn muốn tiếp tục ở đây nữa

- Cô đã biết sao – Vương Bảo Bảo cũng không biết giải thích thế nào

- Phiền ngươi chuẩn bị giúp ta một căn phòng khác – Chu Chỉ Nhược để lại lời nói rồi lạnh lùng đi ra ngoài

Tiểu Nhã và cả Thiết Mộc Khiết Lan đều đã biết Vương Bảo Bảo cố tình sắp xếp cho Chu Chỉ Nhược ở lại trong biệt phòng của Mẫn Mẫn. Cửu công chúa nghe mà lòng cô ê ẩm. Đến cả Vương Bảo Bảo cũng muốn Mẫn Mẫn bỏ cô để đến với Chu Chỉ Nhược sao. Gia tộc Đặc Mục Nhĩ thật sự đã không còn để cô vào mắt nữa rồi. Vương Bảo Bảo thở dài, Chu Chỉ Nhược đã biết hết thì hắn chỉ có thể làm theo yêu cầu của cô nàng thôi.

Cửu công chúa đã đoán ra được, Chu Chỉ Nhược kia đã tìm được Mẫn Mẫn nhưng Vương Bảo Bảo đã sắp xếp để hai người đó ở cùng nhau nên cô hoàn toàn không hề hay biết gì. Tiếng hét khi nãy cô nghe được chắc chắn là tiếng của Mẫn Mẫn. Cô đi đến bên giường thì mẫu hậu của Quận chúa nhìn cô mà đôi mắt của bà cứ như là vừa từ cõi chết trở về, khác hẳn với những ngày trước đây.

Cửu công chúa bước đến bên giường đã thấy Quận chúa nằm đó với một dải băng trắng trên mắt. Quần áo của cô nàng thì nhuộm đỏ màu máu. Cửu công chúa cố gắng ngắn tiếng nấc trong cổ họng của cô. Đây là phu quân của cô đó sao, là Mẫn Mẫn phải không. Thiết Mộc Khiết Lan không thể tin được, phu quân của cô bị gì thế này.

- Mẫu hậu – Cửu công chúa quay sang mẫu hậu của Quận chúa

- Mẫn Mẫn bị thương rất nặng. May có Chu cô nương tìm thấy – mẫu hậu của Quận chúa cũng không biết nói gì thêm

- Vậy là Mẫn Mẫn vẫn còn sống – Cửu công chúa như không tin vào những gì cô đang nghe thấy

Nhữ Dương Vương đi ra ngoài, phân phó cho A Đại canh gác chặt chẽ biệt phòng của con gái ông. Không một thông tin nào về Quận chúa lọt được ra ngoài. Vương Bảo Bảo lập tức cho người thay mới toàn bộ đồ đạc trong phòng. Mẫu hậu của Quận chúa đang chăm sóc cho cô. Chỉ một lóang là căn phòng đã trở lại hoành tráng. Mẫu hậu của Quận chúa không rời cô nửa bước.       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net