Chap 5: Tâm tình của Quận chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Vô Kỵ dẫn theo giáo đồ của Minh giáo đến Đại Đô để hợp sức với quần hùng võ lâm theo lời của Trương Chân Nhân. Chu Chỉ Nhược nghe Trương Vô Kỵ đến thì vui vẻ ra mặt vì hai người lúc nhỏ đã từng quen biết và cô nàng cũng rất thích Trương Vô Kỵ. Minh Giáo dưới thời của Trương Vô Kỵ đã không còn là ma giáo mà đã đi theo con đường chính phái. Trương Vô Kỵ xuất thân là con của Ngũ hiệp Trương Thúy Sơn phái Võ Đang nhưng do duyên số học được võ công Càn Khôn Đại Na Di của chưởng môn đời trước để lại mà trở thành giáo chủ. Lần này dưới sự giúp sức của Trương Vô Kỵ và Minh Giáo công cuộc chống lại nhà Nguyên của người Hán càng có thêm hy vọng.

Trương Chân Nhân nhờ Trương Vô Kỵ xem xét vết thương của Tống Thanh Thư và hai đồ đệ phái Hoa Sơn, Côn Luân nhưng Trương Vô Kỵ cũng lắc đầu. Tống Diễn Kiều thở dài bất lực, con ông có lẽ không còn hy vọng rồi. Chu Chỉ Nhược thấy Tống Diễn Kiều buồn bã mà cô thấy có lỗi, nếu cô nhanh chân hơn thì có lẽ Tống Thanh Thư không bị Triệu Mẫn đánh đến trọng thương như vậy. Mà nhắc đến Triệu Mẫn là lòng cô lại giận run, con người gì mà khó hiểu, lúc buồn lúc vui thay đổi chóng mặt. Nhưng không được cô phải đến gặp Triệu Mẫn lần nữa để xin cho bằng được Thất Trùng Thất Hoa Cao. Cô không thể để Tống Thanh Thư sống dở chết dở như vậy được.

Quận chúa đang thưởng cho những dũng sĩ của cô tham gia trong cuộc đi săn ngày hôm nay. Chè chén no say là cũng đã khuya, ngước lên thấy trăng sáng làm Quận chúa nảy ý muốn đánh đàn. Hậu viện Vương phủ có một hồ sen rất lớn, giữa hồ sen có một lương đình nhỏ để ngắm cảnh. Mẫn Mẫn Quận chúa sai người mang đàn và rượu ra đó để cô tiêu khiển một chút.

Chu Chỉ Nhược đột nhập vào Vương phủ từ cửa sau. Vương phủ vốn không có nhiều lính canh vì cận vệ của Mẫn Mẫn Quận chúa vốn không hề tầm thường nên cô không thích có quá nhiều lính gác trong phủ. Quận chúa đánh một khúc nhạc truyền thống của Nội Mông Cổ. Khúc nhạc nói về mối tình không thành của một công chúa với một chàng chăn cừu. Vì thân phận cách biệt mà hai người đã bị ngăn cấm, cuối cùng công chúa vì bảo vệ người mình yêu mà chấp nhận đi làm phi tần nước khác, còn chàng chăn cừu vì muốn đi tìm công chúa mà đã bỏ mạng bởi bệnh tật trên đường đi.

Chu Chỉ Nhược đi đến nội viện thì nghe tiếng đàn, đi theo tiếng đàn cô phát hiện ra hồ sen này. Hôm nay trăng sáng Chu Chỉ Nhược có thể nhìn rõ mặt người đang đánh đàn giữa hồ là ai. Không phải là Triệu Mẫn sao, cô nàng quả nhiên là tài sắc vẹn toàn. Khoan hãy bàn tới âm khúc mà chỉ mỗi dáng ngồi thôi cũng đủ làm cho người ta si mê. Mẫn Mẫn Quận chúa mặc y phục Hoàng gia Mông Cổ luôn toát lên khí chất vương giả không thể che lấp. Chu Chỉ Nhược như bị thôi miên vì cảnh và người, Triệu Mẫn Quận chúa đang ngồi đàn một khúc nhạc mà theo cảm nhận của cô là một khúc nhạc rất buồn. Dù không hiểu nhiều về nhạc phổ nhưng Chu Chỉ Nhược có thề nhìn thấy nét ưu buồn trên gương mặt xinh đẹp như hoa như nguyệt kia. Nó khiến cho người ta cũng buồn theo.

Tiếng đàn dứt hẳn mới khiến Chu Chỉ Nhược tỉnh lại. Nhìn thấy Triệu Mẫn đang tự rót rượu mà Chu Chỉ Nhược cảm thấy cô nàng này hình như đang có điều gì buồn thương lắm. Nhất thời cô cảm thấy cô nàng Quận chúa này thật có rất nhiều mặt mà cô chưa biết. Bề ngoài nhìn rất mạnh mẽ, luôn ra tay sắc lạnh nhưng khi còn một mình cô nàng nhìn rất cô độc.

Triệu Mẫn Quận chúa với cảm quan nhạy bén hơn người đã nhanh chóng nhận ra có người đang nhìn cô. Chu Chỉ Nhược bị thôi miên nên đâu biết là Triệu Mẫn đã phát hiện ra cô. Mẫn Mẫn Quận chúa ngồi xuống đặt tay lên chiếc đàn. Quận chúa lại đàn một khúc nhạc khác, Chu Chỉ Nhược nấp sau cây dương liễu to trong nội viện bỗng cảm giác được những chiếc lá bắt đầu đong đưa mạnh hơn. Liếc thấy Triệu Mẫn vẫn còn ngồi đó nhưng chỉ vừa bước ra khỏi đó thì Chu Chỉ Nhược cảm thấy choáng váng. Âm thanh này làm Chu Chỉ Nhược có chút choáng váng mà ôm đầu.

RẮC

Chu Chỉ Nhược nhìn thấy vết rách trên thân cây liễu mà cô vừa rời khỏi. Chu Chỉ Nhược nhìn về phía lương đình thì thấy Triệu Mẫn đang nhìn cô chăm chăm. Thì ra là Triệu Mẫn đã phát hiện ra cô nên mới dùng nội lực mà gảy đàn làm cô chóang váng. Chu Chỉ Nhược cảm thấy hổ thẹn khi cô không phải là đối thủ của Triệu Mẫn. Mẫn Mẫn Quận chúa thấy Chu Chỉ Nhược thì rất vui nhưng nghĩ tới cô nàng này chắc lại đến xin Thất Trùng Thất Hoa Cao thì tâm tình lại khó chịu ngay.

Cả hai nhìn nhau nhưng không ai động đậy. Triệu Mẫn muốn xem coi cô nàng Chu Chỉ Nhược này sẽ làm gì, còn Chu Chỉ Nhược lại đang tìm cách làm sao để đi qua lương đình vì hồ sen này rộng quá mà khinh công của cô chỉ có giới hạn.

Chu Chỉ Nhược nhìn thấy trên hồ có vài tảng đá nên liều mình dùng khinh công phi thân qua hồ. Nhưng không may khi những hòn đá này quá trơn trượt nên ngay khi cô nàng đặt chân lên thì đã trượt rồi. Triệu Mẫn Quận chúa trong nháy mắt dùng khinh công bay tới đỡ lấy Chu Chỉ Nhược, một tay Quận chúa vòng qua lưng để giữ thăng bằng cho cô nàng kia. Khi Chu Chỉ Nhược hoàn hồn thì hai người đã đứng ở lương đình rồi.

Chu Chỉ Nhược ngại ngùng mà má ửng hồng vì lần nào cũng là Triệu Mẫn trên cơ cô. Mẫn Mẫn Quận chúa thấy má nàng ửng hồng thật khả ái thì tâm tình không còn khó chịu nữa

- Nàng không bị thương chứ? – Triệu Mẫn Quận chúa cũng lo lắng

- Không, không sao – lời nói của Triệu Mẫn làm Chu Chỉ Nhược tỉnh táo lại mà đẩy vòng tay đang choàng bên eo cô ra

Quận chúa biết mỹ nhân ngại ngùng nên cũng buông tay ra khỏi nàng. Chu Chỉ Nhược sau một hồi điều hòa được nhịp thở thì lúc này mới ngẩng lên nhìn Triệu Mẫn. Quận chúa thì vẫn đứng yên một chỗ nhìn nàng chằm chằm. Chu Chỉ Nhược nhất thời không biết mở miệng như thế nào. Mà người này đích thực là Quận chúa Mẫn Mẫn sao. Nhìn qua y phục trên người cô nàng thì chắc là vậy rồi. Dù chưa từng thấy qua trang phục truyền thống của Hoàng thất nhưng độ tinh xảo và đặc biệt là mùi thơm đặc biệt trên người của Triệu Mẫn cho cô cảm giác người này chắc chắn có thân phận rất cao quý.

Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược cứ nhìn cô thì cô cũng không muốn mở miệng, tiếp tục ngồi xuống và rót rượu ra. Chu Chỉ Nhược thấy cô nàng này cứ uống rượu thì không im lặng được nữa

- Cô là nữ nhi sao cứ thích uống rượu, sẽ hại sức khỏe lắm – Chu Chỉ Nhược theo đúng bài bản nói ra

- Trung Nguyên ngon nhất không phải là rượu sao? – Triệu Mẫn cười khẩy sau khi uống cạn chung rượu

- Trung Nguyên còn có cảnh đẹp và thức ăn ngon nữa – Chu Chỉ Nhược nhăn mặt khi Triệu Mẫn kia có vẻ bỏ ngoài tai lời nói của cô

Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược cứ đứng nói chuyện với cô mà thấy cô nàng này chắc mới xuống núi lần đầu. Cần gì phải lễ phép tới độ cô không bảo ngồi là không dám ngồi hay sao

- Ngồi xuống rồi hẵng nói – Triệu Mẫn nhìn qua cái ghế đối diện thị ý bảo Chu Chỉ Nhược ngồi xuống

Chu Chỉ Nhược cũng thấy mình hơi thất lễ nên nhanh chóng ngồi xuống. Triệu Mẫn Quận chúa không nghĩ cô nàng này lại gan tới mức dám một mình tới Vương phủ tìm cô nhưng cô sẽ không hỏi.

- Cô....... - Chu Chỉ Nhược mím môi suy nghĩ

- Có gì thì cứ nói thẳng ra, không cần ấp úng – Triệu Mẫn Quận chúa thẳng thừng

- Cô thật là Quận chúa Mẫn Mẫn của Nguyên triều sao? – Chu Chỉ Nhược nói ra hết ý của mình mà cảm thấy thật khó khăn

- Phải – Triệu Mẫn Quận chúa hít sâu một hơi trước khi trả lời

Chu Chỉ Nhược nghe được câu trả lời thì cô chỉ gật đầu nhưng bên trong đôi mắt trong suốt lại có gì đó rất khó hiểu. Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược không biểu hiện gì khi biết cô là Quận chúa thì hơi ngạc nhiên

- Nàng không bất ngờ sao? – Triệu Mẫn hỏi Chu Chỉ Nhược

Chu Chỉ Nhược lắc đầu, cô không hề bất ngờ vì ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã cảm giác người này chắc chắn không tầm thường.

- Chắc chắn võ lâm Trung Nguyên đã cho điều tra về ta nên nàng không có gì để bất ngờ - Triệu Mẫn chắc chắn là tin tức của cô đã bay về tới Đại Đô trước cả khi cô đến đây

- Mạn trang chủ có nhắc tới cô nhưng là...... - Chu Chỉ Nhược không dám nói hết ý

- Mạn Vũ đó ở Thành Đô đã nghe danh của ta thì chắc là không có chuyện gì tốt – Triệu Mẫn biết thừa

- Mạn trang chủ bảo cô rất giỏi võ công, lại rành về y thuật và cô còn rất giỏi điều binh khiển tướng – Chu Chỉ Nhược nhớ rất kỹ những thông tin về Mẫn Mẫn Quận chúa

Triệu Mẫn không nghĩ Mạn Vũ lại ca tụng cô như vậy. Ở Thành Đô cô không tốt đến mức đó đâu.

- Hắn biết rõ về ta vậy sao? – Triệu Mẫn hỏi Chu Chỉ Nhược

- Ta không biết, chỉ nghe Mạn trang chủ nói thế - Chu Chỉ Nhược thật lòng trả lời

- Không phải võ lâm các người luôn truyền tai nhau là Mẫn Mẫn này là người độc ác, giết người không chớp mắt sao? – Triệu Mẫn nói ra những lời mà cô nghe được

- Thật sự thì cô chưa giết ai mà – Chu Chỉ Nhược suy nghĩ một chút rồi trả lời

- Vậy nàng đến đây tìm ta có mục đích gì? – Triệu Mẫn cảm thấy cô nàng Chu Chỉ Nhược này thật rất ngây thơ

Chu Chỉ Nhược cắn cắn môi suy nghĩ, lúc nãy Triệu Mẫn đã không cho thuốc nếu giờ cô lại xin thì chắc chắn kết quả cũng không khác được. Nhưng Vô Kỵ đã nói là không Thất Trùng Thất Hoa Cao thì Tống Thanh Thư suốt đời tàn phế. Triệu Mẫn biết thừa cô nàng này tới đây để xin cô Thất Trùng Thất Hoa Cao chứ làm gì có lòng mà đến thăm cô.

- Ta nghe sư phụ nói Tống sư huynh bị Đại Lực Kim Cang Chỉ đánh nên mới bị nghịch chuyển kinh mạch nhưng Đại Lực Kim Cang Chỉ là tuyệt học của phái Thiếu Lâm, ngươi không phải là môn đồ của Thiếu Lâm cớ sao lại biết môn công phu này – Chu Chỉ Nhược cảm thấy rất thắc mắc

- Đại Lực Kim Cang Chỉ là do A Đại truyền cho ta – Triệu Mẫn cũng không ngại giải thích

'Gọi Tống sư huynh nghe thân thiết nhỉ' – Quận chúa khó chịu trong lòng

Lúc chiều Bạch Lão bị Trương Chân Nhân đánh khiến nội thương không nhẹ nhưng nhờ có Thất Trùng Thất Hoa Cao mà cơ bản vết thương không còn đau nữa. Ba tên kia không có Thất Trùng Thất Hoa Cao chắc chắn không cầm cự qua bảy ngày đâu.

- Nếu không còn việc gì thì nàng về đi trời đã khuya rồi – Triệu Mẫn Quận chúa đã bắt đầu thấm mệt

- Ta....... – Chu Chỉ Nhược hơi ái ngại vì mục đích của cô đến đây là để xin thuốc mà chưa gì đã bị cô nàng Quận chúa này tiễn khách

- Nếu nàng muốn xin Thất Trùng Thất Hoa Cao thì hiện tại ta không còn đâu – Triệu Mẫn nói thẳng

Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn, cô nàng này y như là đi guốc trong bụng cô.

- Ta biết hành thích cha ngươi là điều không đúng nhưng..... – Chu Chỉ Nhược rất muốn nói hết câu nhưng sợ làm Triệu Mẫn nổi giận

- Nhưng sao? – Triệu Mẫn hỏi dồn

- Nhưng ngươi ra tay cũng.....thực tàn ...nhẫn..... – Chu Chỉ Nhược không dám nói lớn ở mấy chữ cuối

Triệu Mẫn cười khẩy, cô không tàn nhẫn thì trên đời này còn ai dám nhận mình tàn nhẫn nữa.

- Tống Thanh Thư kia có mối quan hệ với nàng thế nào? Nói cho ta biết có khi ta sẽ suy nghĩ lại – Triệu Mẫn Quận chúa không vui trong lòng nhưng vẫn muốn biết cả hai có mối quan hệ gì

- Ta với Tống sư huynh là đồng đạo trong võ lâm – Chu Chỉ Nhược trả lời hết sức thẳng thắn

- Chỉ là đồng đạo mà nàng quan tâm đến hắn thế sao? Triệu Mẫn không tin

- Chứ ngươi nghĩ ta và huynh ấy là gì? – Chu Chỉ Nhược bị phản bác lời nói thật lòng thì tức giận

- Hừ, có loại nữ nhi nào cứ lo lắng cho nam nhân như cô không? – Triệu Mẫn không kiềm được ganh tỵ trong lòng mà lớn tiếng với Chu Chỉ Nhược

- Ngươi không tin thì thôi. Ta không thèm giải thích với ngươi – Chu Chỉ Nhược cũng nổi giận không kém

Cô nàng tức tối quay lưng như muốn rời đi thì bị Triệu Mẫn nắm tay lôi lại

- Vậy là cô thừa nhận cô thích tên đó đúng không? – Mẫn Mẫn Quận chúa không còn bình tĩnh nổi nữa

- Ta thích ai thì liên quan gì đến ngươi, bỏ tay ta ra – Chu Chỉ Nhược vùng vẫy khi Triệu Mẫn nắm lấy cổ tay cô

- Không liên quan à – Triệu Mẫn nhắc lại lời nói của Chu Chỉ Nhược mà lòng cô dậy sóng

- Phải – Chu Chỉ Nhược cứng rắn đáp trả

Mẫn Mẫn Quận chúa tức giận đến đỉnh điểm không hề kiêng dè mà kéo mạnh cổ tay Chu Chỉ Nhược về phía mình. Chu Chỉ Nhược bị đau nên lập tức phản khán. Tay trái cầm kiếm đưa lên tấn công Triệu Mẫn. Quận chúa thân thủ nhanh lẹ tranh thoát. Bị nói trúng tim đen là thích tên Tống Thanh Thư đó nên động thủ với cô à. Cái gì Mẫn Mẫn này không có được thì người khác cũng đừng hòng có được.

Triệu Mẫn xoay người tránh né rồi bất ngờ phản công. Chu Chỉ Nhược tuy chiêu thức đánh ra rất nhanh nhưng nội lực hơi yếu nên hoàn toàn không đấu lại Quận chúa. Mẫn Mẫn Quận chúa lách người vòng ra sau đưa tay điểm huyệt vai của Chu Chỉ Nhược làm cô nàng bất động. Chu Chỉ Nhược cả kinh, tình huống này sao lại giống như cách đây mấy hôm vậy.

Quận chúa quan sát người kia một hồi rồi giải huyệt cho nàng. Chu Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn không giống như mấy lần trước thừa nước đục thả câu thì hết sức khó hiểu. Hôm nay sắc lang này ăn chay nên không đụng cô à. Mẫn Mẫn Quận chúa biết cả ngày hôm nay cô nàng đã phải theo dõi cô cực khổ rồi còn đến Vương phủ hai lượt như vậy sẽ rất mệt nên cô không muốn làm khó cô nàng. Chưa kể ngày mai cô còn trận chiến với quân triều đình nhà Hán nên tốt nhất là cô nghỉ ngơi sớm chứ đứng đây với Chu Chỉ Nhược thêm lát nữa sợ cô không kiềm được mà làm việc mất sức.

- Nàng về nghỉ ngơi sớm đi, ta không muốn đôi co với nàng – Triệu Mẫn nhẹ giọng

Chu Chỉ Nhược không nghĩ Triệu Mẫn lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. Quận chúa tự nhiên vòng tay qua eo Chu Chỉ Nhược làm cô nàng phản khán

- Ngươi muốn gì? – Chu Chỉ Nhược cả kinh muốn đẩy Triệu Mẫn ra

- Nàng tự đi qua hồ được không – Triệu Mẫn hỏi như trêu ngươi

Chu Chỉ Nhược im lặng. Khi nãy chỉ chút nữa là nàng té xuống hồ sen rồi may mà có Triệu Mẫn. Quận chúa không chờ cô nàng kia suy nghĩ nhiều mà trực tiếp ôm lấy cô nàng dùng khinh công phi thân qua hồ sen.

- Ta đưa nàng ra ngoài – Quận chúa buông tay ra khỏi người Chu Chỉ Nhược khi hai người đứng vũng trên mặt đất

Chu Chỉ Nhược có chút không quen với một Triệu Mẫn lãnh đạm nghiêm túc như vầy. Cô có cảm giác Triệu Mẫn đang có nỗi lòng không thể giải bày cùng ai. Mẫn Mẫn Quận chúa đi trước hiên ngang đưa Chu Chỉ Nhược ra khỏi cửa chính của Vương phủ. Chu Chỉ Nhược không nghĩ Vương phủ của Triệu Mẫn lại có ít lính canh như thế. Một đường từ hậu viện ra đến đây chỉ có vài tên lính đi tuần và bốn tên đang đứng ngay cửa mà thôi.

Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn lần cuối rồi rời khỏi Vương phủ. Quận chúa nhìn theo bóng dáng kia mà tâm tư cô rối loạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net