Chap 50: Núi Nga Mi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Chỉ Nhược về đến Đại Đô thì đã thấy Ngũ Hành Kỳ của Minh Giáo đang đưa dân chúng di tản đi nơi khác để chuẩn bị nghênh chiến với Sát Hợp Đài. Hai tên phu xe đã nhận lệnh của Quận chúa phải đưa ba người về Nga Mi nên bọn họ chỉ đi ngang thành Đại Đô rồi chọn một con đường khác để về Nga Mi. Nhưng không thể ngờ được khi xe ngựa chỉ vừa đến chân núi Nga Mi thì đã bị một toán quân Nguyên chặn lại.

- Các người muốn đi đâu – đám lính này sát khí bừng bừng

- Bọn ta lên núi – một trong hai tên phu xe trả lời

- Ngươi là người Mông Cổ sao – tên lính nhận ra giọng nói của đồng hương

- Phải – tên phu xe trả lời

- Vậy thì cẩn thận, bọn tàn quân Trung Nguyên kia ẩn nấp rất nhiều trên núi – hắn thấy đồng hương nên không làm khó nữa

- Đa tạ - hai tên phu cảm ơn rồi đánh xe đi tiếp

Tả hộ vệ không hiểu sao lại có quân Nguyên án ngữ dưới chân Ngũ Hành Sơn. Lòng Chu Chỉ Nhược bắt đầu lo lắng những lời của Mẫn Mẫn nói đã ứng nghiệm rồi. Thật sự do trời tối nên Chu Chỉ Nhược đã không để ý là cả năm con đường dẫn lên Ngũ Hành Sơn đều đã bị phong tỏa.

Xe ngựa đi cả đêm đến mờ sáng mới đến được cổng vào của phái Nga Mi. Nhưng xung quanh lại chẳng có bóng người. Tả Hữu hộ vệ nhảy xuống kiểm tra. Chu Chỉ Nhược lập tức ra lệnh cho hai tên phu xe đánh xe ngựa vòng ra sau núi. Chu Chỉ Nhược phi thân lên một ngọn cây cao để quan sát. Cô phát hiện trên đỉnh cao nhất của Ngũ Hành Sơn cũng chính là nơi tọa lạc của phái Thiếu Lâm sao lại có khói bốc lên nhiều như vậy.

Do núi Nga Mi là ngọn núi cao thứ ba trong Ngũ Nhạc nên tầm nhìn của Chu Chỉ Nhược cũng bị hạn chế nhiều. Nhưng cô dám khẳng định đó là khói chứ không phải mây. Chứng tỏ ở phái Thiếu Lâm đã có chuyện lớn họ mới đốt lửa để cảnh báo như vậy. Và suy đoán của Chu Chỉ Nhược hoàn toàn đúng

- Chưởng môn – Tả hộ vệ hớt hải

- Các tỉ muội đâu – Chu Chỉ Nhược phi thân khỏi cây đáp xuống đất

- Thềm điện – Tả hộ vệ hoảng hốt không nói thành lời

Chu Chỉ Nhược bỏ lại Tả hộ vệ mà chạy lên chính điện. Nhìn quanh một vòng mà Chu Chỉ Nhược không thể tin được . Nga Mi tan hoang như bình địa. Hữu hộ vệ hớt hải chạy ra từ hậu viện

- Chưởng môn, phía sau......phía sau....... – Hữu hộ vệ lắp bắp

Chu Chỉ Nhược không thể tin được. Hậu viện phía sau lửa đang cháy rừng rực. Có thể nhìn thấy bên trong là xác chết của các môn đồ Nga Mi. Chuyện gì đã xảy ra thế này. Chu Chỉ Nhược nhìn quanh như để tìm kiếm một bóng người nào đó nhưng hoàn toàn không còn ai cả.

Hai tên phu xe sau khi tìm được chỗ buộc ngựa đàng hoàng thì nhanh chóng đi đến hậu viện. Hai tên này là sư đệ đồng môn của A Đại A Nhị A Tam, tên của chúng là Đại Lực và Đại Hãn. Bọn chúng có nhiệm vụ bảo vệ Chu Chỉ Nhược theo lệnh của Quận chúa.

Đám người Chu Chỉ Nhược còn đang hoảng hốt trước những chuyện đang diễn ra thì đã nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài. Chu Chỉ Nhược không tin là môn đệ của Nga Mi đã tử thương hết. Nhưng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, cô muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đã dám động đến Nga Mi của cô.

Chu Chỉ Nhược tính chạy ra ngoài thì đã bị Đại Lực cản lại

- Chu chưởng môn hãy lui lại phía sau, để tôi ra xem trước – Đại Lực lập tức ngăn cản Chu Chỉ Nhược

- Ngươi có khả năng sao – Chu Chỉ Nhược nhìn Đại Lực

Đại Lực không trả lời mà chỉ lẳng lặng đi ra ngoài. Đại Hãn ở lại với Chu Chỉ Nhược và hai người kia.

Đại Lực nhìn thấy một toán quân Nguyên thì lập tức đi vào trong

- Là quân Nguyên, chúng ta mau tìm chỗ ẩn nấp – Đại Lực nói với Chu Chỉ Nhược

- Ngươi nghĩ ta có ẩn nấp không – Chu Chỉ Nhược chắc chắn quân Nguyên chính là những kẻ đã làm váy bẩn Nga Mi

- Quân Nguyên rất đông, chúng ta không thể lấy ít địch nhiều được – Đại Lực không đồng ý để Chu Chỉ Nhược mạo hiểm

- Ta không cần ngươi bảo vệ - Chu Chỉ Nhược không quan tâm mà trực tiếp đi ra ngoài

Toán quân Nguyên còn đang dáo dác tìm kiếm xem còn người nào còn sống không.

UỲNH

Kình lực từ Cửu âm bạch cốt trảo của Chu Chỉ Nhược làm cả đám bật ngửa. Một tên có vẻ là đội trưởng lập tức xông lên. Chu Chỉ Nhược nhìn thấy đám quân Nguyên kia thì trong đầu cô chỉ có trả thù mà thôi.

Phút chốc cả tiểu đội đều chết dưới tay Chu Chỉ Nhược. Đại Lực và Đại Hãn nhìn nhau, võ công như vầy thì còn cần gì đến bọn chúng bảo vệ nữa. Tả Hữu hộ vệ biết Chưởng môn chắc chắn đang chỉ muốn phát tiết nhưng đại khai sát giới ở Nga Mi cũng không phải là điều tốt

- Chưởng môn hay để thuộc hạ qua núi Võ Đang tham thính xem tình hình như thế nào – Tả hộ vệ xin ý kiến của Chu Chỉ Nhược

- Không được, tình hình chắc chắn đang rất nguy hiểm. Chúng ta phải tập trung tìm kiếm các sư tỷ muội trước đã – Chu Chỉ Nhược không tin rằng tất cả môn đồ của Nga Mi đều đã chết

- Vậy chúng ta chia nhau tìm kiếm – Hữu hộ vệ lập tức đi xung quanh để tìm kiếm

Chu Chỉ Nhược đi về thư phòng của Chưởng môn nhân. Trong phòng bị lục tung tất cả, điều này chứng tỏ quân Nguyên muốn tìm kiếm cô chứ không chỉ đơn giản là tấn công Nga Mi. Nhưng Nga Mi đã không còn tham gia phản Nguyên nữa thì hà cớ gì quân Nguyên lại đến tận đây truy sát cô.

Thật sự thì không chỉ riêng Nga Mi mà bốn đại phái khác cũng bị tấn công. Thiếu Lâm và Võ Đang cũng tổn thất rất nhiều. Sát Hợp Đài trước khi tấn công Trung Nguyên đã có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Việc Chu Chỉ Nhược giết chết cha con Thất Vương Gia hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Nên lần này chắc chắn hắn phải ra tay trước, tránh để đêm dài lắm mộng.

Tống Thanh Thư cùng với phái Võ Đang bị đánh đến mức phải trốn vào núi sâu mới có thể thoát nạn. Thiếu Lâm Tự cũng không tránh khỏi bị quân Nguyên tàn phá rất nặng nề. Ngoài chênh lệch về lực lượng thì quân Nguyên còn có các loại thuốc nổ với sực công phá lớn có thể dễ dàng thổi bay tất cả. Cuối cùng đến cả Thiếu Lâm cũng không thể chống cự mà phải trốn chạy sang núi Võ Đang.

Việc cả tiểu đội bị giết ở núi Nga Mi đã tới tai của Sát Hợp Đài nhưng hắn đang bận việc ở Đại Đô nên chỉ đành phái thuộc hạ thân tín của hắn đi điều tra xem ai đã ra tay như vậy. Giáo đồ Minh giáo nghe được tin tức thì lập tức báo về cho Trương Vô Kỵ

- Giáo chủ, núi Nga Mi còn có cao thủ như vậy sao – Dương Tiêu không biết là ai đã ra tay

- Ta đã gởi bồ câu cho các môn phái chắc sẽ nhanh có tin tức thôi – Trương Vô Kỵ không ngờ Sát Hợp Đài lại lợi hại đến như vậy, hắn ta thậm chí còn đáng sợ hơn Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ rất nhiều

Chu Chỉ Nhược đang ngồi trong thư phòng thì Tả hộ vệ chạy vào

- Chưởng môn, có thư – Tả hộ vệ đưa miếng giấy nhỏ cho Chu Chỉ Nhược

Chu Chỉ Nhược đọc qua. Hóa ra Trương Vô Kỵ đang ở Đại Đô, hắn gởi thư cho võ lâm để nhờ võ lâm giúp sức chống lại Nguyên triều. Chu Chỉ Nhược còn đang suy ngẫm về những lời Mẫn Mẫn đã nói với nàng trước khi trở về.

Ai đó – tiếng của Đại Lực

Chu Chỉ Nhược lập tức chạy ra ngoài. Đại Lực đang giao đấu với một nữ nhân. Hình như là.

- Dừng lại – Chu Chỉ Nhược ra lệnh cho Đại Lực

- Chưởng môn – nữ nhân kia gỡ mạng che mặt xuống

- Huyền Không sư tỷ - Chu Chỉ Nhược không ngờ là sư tỷ của cô

- Chưởng môn cuối cùng Chưởng môn cũng đã trở về - Huyền Không nước mắt rưng rung

- Ta đã về trễ rồi – Chu Chỉ Nhược đau đớn khi Nga Mi bị tàn phá như vậy

- Không trễ, chỉ cần người trở về là được – Huyền Không sư tỷ đã không thể thay thế Chu Chỉ Nhược bảo vệ cho Nga Mi và các tỷ muội đồng môn

- Mọi người – Chu Chỉ Nhược vẫn không tin là môn đồ của Nga Mi không còn ai

- Bọn chúng muốn diệt cỏ tận gốc nhưng may thay thuộc hạ đã kịp đưa mọi người vào mật đạo – Huyền Không kể lại mọi chuyện cho Chu Chỉ Nhược

- Mật đạo trong phòng thờ - Chu Chỉ Nhược chợt nhớ ra

- Đúng vậy – Huyền Không sau khi được Chu Chỉ Nhược ủy thác để thay mặt nàng khi nàng đi vắng thì đã không quên chỉ dẫn sư tỷ mật đạo này

- Vậy mau gọi mọi người ra ngoài đi – Chu Chỉ Nhược ra lệnh

Tả Hữu hộ vệ không ngờ ở Nga Mi lại có một mật đạo lớn như vậy mà họ không hề hay biết. Bởi đây là mật đạo năm xưa Tổ sư sáng lập ra phái Nga Mi là Quách Tường đã bí mật lập ra để dành cho các Chưởng môn khi luyện võ công sẽ không bị người ngoài làm phiền. Nên bí mật này cũng chỉ có các đời Chưởng môn nhân mới biết được mà thôi. Cũng may Chu Chỉ Nhược khi bàn giao công vụ của Nga Mi đã bàn giao cả lối vào mật đạo nếu không thì sợ Nga Mi đã tuyệt diệt rồi.

- Tham kiến Chưởng môn – tất cả môn đồ quỳ xuống trước mặt Chu Chỉ Nhược

Đại Lực và Đại Hãn ngạc nhiên tột độ, không nghĩ ở Trung nguyên lại có một môn phái chỉ toàn là nữ nhân.

- Mọi người đứng lên đi. Thật may là mọi người vẫn an toàn – Chu Chỉ Nhược cuối cùng đã có thể thở phào

- Cũng nhở mật thất của Tổ sư gia để lại – một vị sư tỷ lên tiếng

- Lần này Nguyên triều dứt khoát sẽ thôn tính Trung nguyên. Mọi người có muốn phản Nguyên không – Chu Chỉ Nhược muốn tham khảo ý kiến của tất cả

- Dã tâm của Nguyên triều chúng ta đã hiểu từ lâu nhưng – một vị sư tỷ hơi ngập ngừng

- Hoàng đế của Nguyên triều đã bị lật đổ và lần này người thống lĩnh cũng không phải là Mẫn Mẫn – Chu Chỉ Nhược biết các sư tỷ muội vẫn nghi ngại chuyện của cô và Mẫn Mẫn

- Vậy cô gia như thế nào rồi – Huyền Không cũng rất quan tâm đến chuyện của hai người

- Mẫn Mẫn đang chống giặc Kim ở biên giới phía Bắc. Theo như lời Mẫn Mẫn nói thì thống lĩnh lần này là một tướng lĩnh rất dầy dạn kinh nghiệm - Chu Chỉ Nhược cũng không biết phải nói sao

- Cô gia không về với Chưởng môn sao – một vị sư tỷ khác cũng thắc mắc

- Mẫn Mẫn đang chống giặc nên chưa thể trở về Nga Mi được – Chu Chỉ Nhược kiềm nén tiếng thở dài bất lực khi phải chia cắt với Mẫn Mẫn vì đại cuộc

- Nhưng chúng ta là nữ nhi liệu có phản Nguyên được không – các tỷ muội khác có vẻ không muốn chống giặc

- Nhưng chúng ta cũng là một trong Ngũ đại phái, chúng ta không thể đứng ngoài cuộc – Huyền Không sư tỷ vốn có sẵn thâm thù đại hận với quân Nguyên

- Lần này tỷ muội của chúng ta chết dưới tay quân Nguyên cũng không ít, chúng ta cũng phải trả thù cho họ - một vị sư tỷ khác cũng muốn chống giặc

- Tình hình bây giờ có lẽ chúng ta nên phòng thủ trước, chờ tín hiệu từ các môn phái khác xem sao rồi hãy quyết định – Chu Chỉ Nhược cần có thời gian suy nghĩ trước khi quyết định việc này

Tả Hữu hộ vệ cùng các tỷ muội khác phân chia công việc. Huyền Không theo Chu Chỉ Nhược vào thư phòng

- Chưởng môn tình hình của Võ Đang và Thiếu Lâm còn tồi tệ hơn chúng ta rất nhiều – Huyền Không thở dài

- Phản Nguyên không phải chuyện đơn giản. Nhà Hán đã quá yếu để có thể đối đầu với Nguyên triều. Võ lâm chúng ta lại không giỏi hành quân đánh trận, nếu chỉ dựa vào võ công thì cũng không phải là kế sách khả thi – Chu Chỉ Nhược sau một thời gian ở chung với Mẫn Mẫn thì cũng đã hiểu ra nhiều điều

- Nếu có cô gia thì tốt biết mấy – Huyền Không đánh giá cao khả năng điều bình khiển tướng của Quận chúa

- Mẫn Mẫn là Quận chúa của Nguyên triều, sao chúng ta có thể bắt cô ấy phản Nguyên – Chu Chỉ Nhược không bao giờ có ý định đó

- Nhưng khi cô gia thành thân với Chưởng môn thì – Huyền Không còn chưa kịp nói hết câu

- Dù Mẫn Mẫn có thành thân với muội thì muội cũng không bao giờ ép cô ấy làm những chuyện như vậy – Chu Chỉ Nhược bây giờ đã yêu Mẫn Mẫn thật sự nên chắc chắn sẽ không có chuyện gượng ép giữa hai người

Huyền Không biết sẽ rất khó để ép buộc Quận chúa nhất là khi Chu Chỉ Nhược đã nói như vậy. Nhưng nếu không có người thống lĩnh thì chắc chắn võ lâm sẽ không thể phản Nguyên được.

Tờ mờ sáng đã nghe tiếng gươm đao từ dưới chân núi vọng lại. Chu Chỉ Nhược đang thiền định trên ghế lập tức ra lệnh cho người đi xem xét tình hình. Đèn đuốc được thắp sáng, từ dưới chân núi từng tốp tu sĩ của phái Võ Đang và Thiếu Lâm đang cố sức chạy lên núi. Huyền Không thấy trong đám người đó còn có Tống Diễn Kiều, Tống Thanh Thư, Ân Lê Đình, phía sau còn có các hòa thượng của Thiếu Lâm.

- Các vị đi đâu vậy – Huyền Không hỏi Tống Thanh Thư

- Quân Nguyên đã bao vây Võ Đang và Thiếu Lâm, chúng tôi phải mở đường máu rút lui về bên này để chúng ta cùng hợp lực chống lại chúng – Tống Thanh Thư thở không ra hơi

- Được rồi mọi người tiếp tục chạy lên thềm điện đi – Huyền Không ra lệnh cho các môn đồ khác lập tức triển khai các cái bẫy đã được chuẩn bị sẵn

Không thể ngờ có lúc Võ Đang và Thiếu Lâm lại lâm vào cảnh này. Tống Thanh Thư chạy lên đến thềm điện thì đã thấy Chu Chỉ Nhược đang ngồi giữa sảnh đường.

- Chỉ Nhược, muội đã đi đâu mấy tháng nay vậy – Tống Thanh Thư như phát điên khi hắn đến Nga Mi mấy lần mà đều nghe môn đồ thông báo là Chưởng môn nhân đã hạ sơn

- Tống thiếu hiệp, xin hãy tự trọng – Chu Chỉ Nhược giữ khoảng cách khi Tống Thanh Thư cứ cố tình đến gần nàng

- Thanh Thư – Tống Diễn Kiều thấy thái độ lạnh lùng của Chu Chỉ Nhược thì ông lập tức can ngăn con mình lại

- Chu chưởng môn, lần này cả võ lâm đều gặp tai kiếp. không biết cô có cao kiến gì không – Tống Diễn Kiều hỏi Chu Chỉ Nhược

- Nga Mi cũng tổn thất rất nhiều nhưng phản Nguyên không phải việc dễ dàng – Chu Chỉ Nhược cảm thấy lần này thật sự khó có cơ hội cho nhà Hán

- Vậy không lẽ chúng ta ngồi nhìn bọn chúng tàn sát bá tánh vô tội sao – Huyền Khổ Đại Sư của Thiếu Lâm không đồng tình với Chu Chỉ Nhược

- Việc bảo vệ thần dân bá tánh không phải là việc của chúng ta. Hán triều đã không còn đủ sức để tiếp tục giữ vững bờ cõi thì võ lâm chúng ta có thể làm được gì – Chu Chỉ Nhược cảm thấy chính vì sự vô năng của Hoàng tộc Hán triều mới khiến đất nước lâm nguy như bây giờ

- Chu chưởng môn có vẻ không muốn phản Nguyên? - Huyền Khổ Đại Sư quy chụp cho Chu Chỉ Nhược

- Phản Nguyên cần phải có đường lối rõ ràng và ai là người thống lĩnh cho công cuộc phản Nguyên này – Chu Chỉ Nhược không tin là có ai có đủ khả năng đó

- Trương giáo chủ đã thống lĩnh mọi người phản Nguyên rất tốt trong thời gian qua, giờ chúng ta chỉ cần hợp lực giúp đỡ cho Trương giáo chủ thì còn sợ phản Nguyên không thành sao. Hay là Chu chưởng môn đã là người của Nguyên triều nên không còn muốn phản Nguyên nữa - Huyền Khổ Đại Sư cố tình chọc ngoáy vào chuyện riêng tư của Chu Chỉ Nhược

- Chuyện của ta thì liên quan gì đến việc phản Nguyên – Chu Chỉ Nhược nghe đến việc riêng của cô và Mẫn Mẫn bị đem ra bàn luận thì cô bắt đầu nổi nóng

- Với ta nhắc cho các vị biết một chuyện. Thống lĩnh quân Nguyên lần này không phải là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ nên có phản Nguyên hay không cũng không liên quan gì đến ta – Chu Chỉ Nhược mặt vô biểu cảm tiếp tục nói

- Chưa kể thống lĩnh lần này còn lợi hại hơn Mẫn Mẫn rất nhiều. Nếu không tiếc mạng thì cứ tiếp tục phản Nguyên như các vị muốn – Chu Chỉ Nhược cười khẩy vì sự không biết tự lượng sức mình của võ lâm

Cả Võ Đang và Thiếu Lâm nghe thống lĩnh lần này còn lợi hại hơn Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ thì cả đám đều e dè. Một mình Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ đã không thể đối phó, lần này còn lợi hại hơn nữa thì phải làm sao đây.

- Sao Chu chưởng môn lại biết thống lĩnh lần này là ai – Tống Diễn Kiều cảm thấy Chu Chỉ Nhược chỉ ở Nga Mi thì sao lại am hiểu chuyện bên ngoài như thế

- Ta không biết người thống lĩnh là ai. Nhưng nhìn cách hắn đánh bại Võ lâm từng môn phái một thì cũng đủ biết hắn lợi hại như thế nào – Chu Chỉ Nhược cố tình nhấn vào nỗi đau vẫn còn đang hiển thị trước mắt cả đám

Cả đám im lặng vì Chu Chỉ Nhược nói hoàn toàn đúng. Huyền Không chạy vào bẩm báo với Chu Chỉ Nhược

- Chưởng môn, bọn chúng tràn lên núi rất đông – Huyền Không cảm thấy Nga Mi sắp không còn chống cự nổi

- Đánh rắn phải đánh vào đầu – Chu Chỉ Nhược đã học được từ Mẫn Mẫn rất nhiều điều hay mà bây giờ có thể đem ra sử dụng

Bỏ lại đám người Võ Đang và Thiếu Lâm, Chu Chỉ Nhược cầm Ỷ Thiên kiếm đi xuống núi. không thể để máu bọn chúng tiếp tục vấy bẩn Nga Mi nên cô chỉ còn cách xuống núi thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net