Chương 10: Hi vọng anh có thể dang rộng tay ôm thế giới vào lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chuyển hết hai vali đựng merch vào phòng Tô Bác Tinh liền online thông báo cho hội chị em của mình biết cô đã đến Hàng Châu.

Mộc Lâm: Bọn tớ trưa mai mới tới cơ. Tinh Tinh, cậu cắm cọc sớm thật ấy.

Tây An: Cũng không hẳn vì bảo bối nhà chúng mình đâu.

Cố Tây An cong môi cười đắc ý bày tỏ nội tâm tổn thương lại ghét bỏ nhìn sang hai thùng merch không thể nhỏ bé khi đặt trong phòng khách nhà cô.

Mộc Lâm: Á, thì ra là ôm tâm tư riêng. Tinh Tinh cậu dám hồng hạnh vượt tường à?

Tiêu Tiêu: Bác Tinh khai mau, cậu có ý đồ bất chính gì?

Tô Bác Tinh lập tức muốn đánh Tây An một trận, không giải thích được bèn đánh trống lảng:

Tô Bác Tinh: Bất chính cái gì, các cậu đừng nghe Tây An nói vớ vẩn. Chiều mai tới nơi các cậu phải đến khách sạn chuyển chỗ merch ra quảng trường cùng tớ đấy.

Cố Tây An thu voice gửi tới: Các cậu sẽ không biết Tô Bác Tinh ác độc thế nào với tớ đâu. Hai thùng sách chiếm hết cả không gian phòng khách nhà tớ. Nếu không phải bên trong đều là bảo bảo có tiền cũng không mua được thì tớ đã sớm ném trả nơi sản xuất rồi nhé. Tự hỏi đại tiểu thư Tô cậu đã mang những gì theo mà lại vứt con cưng lại cho thân già này hả???

Mộc Lâm: ???

Tiêu Tiêu: ... Hahaha, người chị em vất vả rồi, hãy bảo vệ con của cả bọn tớ nữa nhé!

Tô Bác Tinh cười khổ vừa thương vừa cảm thấy thỉnh thoảng ngược đãi Cố Tây An rất có cảm giác sảng khoái. Cô gửi lại một meme mèo con mở to mắt nhìn vô cùng đáng thương rồi trực tiếp mặc kệ Cố Tây An kêu gào.

Vì Cố Tây An bảo sẽ đến ở cùng thế nên Tô Bác Tinh từ mấy ngày trước đã liên hệ với bên khách sạn đổi phòng đơn sang một phòng lớn hơn, phía chăm sóc khách hàng phản hồi lại rằng họ sẽ cố gắng thu xếp và thông báo sớm nhất cho cô. Tô Bác Tinh đợi đến khi chuẩn bị lên máy bay mới nhận được thông báo từ khách sạn, bên họ đã sắp xếp một phòng tổng thống có thể đổi, vừa hay khuya hôm qua khách đột ngột trả phòng.

Tô Bác Tinh lướt quảng trường, đánh bảng xong thì đứng dậy đi tắm. Soạn đồ ra ngoài lại trầm ngâm chốc lát, cô nhìn hai tấm vé concert trên tay đang còn suy tính xem có nên dứt áo phụ tình nghĩa chị em không. Một vé chỗ ngồi tầm trung, không quá xa sân khấu lại ngồi gần với bạn bè của mình, khi tiếp ứng sẽ cảm thấy không khí cháy gấp bội lần. Nhưng vé còn lại thì lại rất rất gần, nếu như cô đứng ở đấy hiển nhiên có thể ngắm con trai mình rõ nét hơn nhiều. Suy nghĩ một hồi đột nhiên vỗ trán tự trách bản thân hồ đồ.

Nhất Tiêu đông như vậy cô ở bất kì vị trí nào cũng sẽ có thể cảm nhận được nhiệt độ sục sôi, khí thế bừng bừng mà thôi, hơn nữa đều là người một nhà suy nghĩ cái gì trời? Tại sao bây giờ mới ngẫm ra đạo lý tường như ban ngày?

Có rất nhiều bạn Nhất Tiêu không mua được vé để đi xem, bản thân cô may mắn giữ được hai tấm vào cửa dù phải đứng trước sự phán xét lương tâm của hội chị em cũng không thể tham lam giấu nhẹm chúng đi, như vậy sẽ cảm thấy rất tội lỗi. Cuối cùng Tô Bác Tinh quyết định đăng bài bán lại vé tầm trung.

Thiếu nữ Tô Bác Tinh lăn lộn trên giường ôm vé phấn khích một hồi mới bình tĩnh lại, dứt khoát ngồi dậy đi tắm.

Vé khó kiếm như thế này là do "Bí ngô hầm" nhà cô gửi cho mấy ngày trước, anh còn bảo đợi anh về Bắc Kinh sẽ đến tìm cô. Tô Bác Tinh liền cảm thấy ngực mình có sức ép rất lớn, vừa vui vừa lo lắng. Giờ phút này bản thân cô vẫn chưa nhận ra hai tai đang đỏ ửng, má cũng phớt hồng, e thẹn như em gái nhỏ được bạn trai nó thích cho kẹo.

Hơn tháng trước "Bí ngô hầm" từng gửi cho cô hình ảnh check-in anh ở sân bay Hàng Châu còn nói rằng phải ở lại đây một thời gian dài nên Tô Bác Tinh chắc chắn hiện tại anh vẫn đang công tác ở đây. Tuy đã nói cho "Bí ngô hầm" việc cô đến Hàng Châu nhưng kì thực cũng không thể gặp nhau bây giờ được, Tô Bác Tinh hoàn toàn chưa sẵn sàng để gặp vị kia nhà mình. Cuối cùng quyết định không nói cho anh mình sẽ đến Hàng Châu sớm một ngày.

Vương Quán Lâm biết công việc của cô rất bận rộn, hiếm khi mới có thời gian nghỉ ngơi nên không muốn làm ảnh hưởng đến chất lượng kì nghỉ này của cô. Mà bản thân anh cũng chân không chạm đất, từ sau cuộc nói chuyện mấy ngày trước hai người đều chưa liên lạc với nhau. Trước đấy Tô Bác Tinh đã xin "Bí ngô hầm" địa chỉ nơi đang ở để gửi cho anh quà sinh nhật. Cô còn nói món quà này anh nhất định phải nhận đúng sinh nhật không thì nó sẽ mất đi cái đặc biệt, thế nên cuối cùng Vương Quán Lâm để lại địa chỉ khách sạn đang ở cho cô. Tô Bác Tinh nhận được địa chỉ nên cố tình đặt cùng một khách sạn với "Bí ngô hầm", trùng hợp gần nơi tổ chức concert nên cô vừa ôm hi vọng vừa thấp thỏm lo sợ.

Mong vô tình gặp được "Bí ngô hầm" nhưng lại nhận ra mặt mũi anh ra sao cô không hề biết. Nếu có vô tình lướt qua thật đi chăng nữa cũng không có cơ hội nhận ra nhau. Cô lại thở dài không nói rõ được bản thân rốt cục đang muốn điều gì.

Tô Bác Tinh đứng trong tiệm gốm đã lâu, rất thưởng thức từng món đồ ở đây. Cô không biết "Bí ngô hầm" có từng đến đây chưa, dẫu sao anh cũng bận tối mặt chẳng khác cô là mấy, nhiều khi còn bận hơn cả cô nhưng lần nào anh cũng kéo tinh thần cô phấn chấn trở lại.

Đây là một tiệm gốm cổ, bởi vì quá lâu đời đến tận bây giờ đã không còn ai biết rõ chủ nhân của nó là vị nào. Vừa hay ông Tô từng có quan hệ với người ấy thế nên Tô Bác Tinh mới có thể biết được chủ nhân của tiệm gốm này với vị "Bí ngô hầm" rất sùng bái là cùng một người. Món quà đặc biệt cô nói chính là nằm ở đây.

"Quan thư
Quan quan thư cưu,
Tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ,
Quân tử hảo cầu."*

Tô Bác Tinh ngoảnh lại nhìn, một ông lão râu tóc bạc trắng đang trống gậy đi đến chỗ cô. Dáng vẻ nhàn tản, ánh mắt cười phúc hậu nhưng khí chất lãnh đạm lại làm người đối diện với ông cụ không khỏi căng thẳng.

"Đôi chim thư cưu này nếu chỉ dùng chữ đẹp để miêu tả thật là đã mạo phạm đến giá trị tinh tuý của nó, nhìn rồi liền không thể rời mắt được. Tác phẩm của thầy Chu vẫn luôn khiến một bạn của cháu sùng bái. "

"Cô nói nhiều như vậy cũng chỉ thấy được vẻ ngoài của nó."

Chu Tín trong lòng có chút hoài nghi mắt nhìn của mình, từ lúc Tô Bác Tinh bước chân vào đây ông đã cảm thấy cô gái này rất nhạy bén với từng món đồ ở đây. Thực sự không phải sự hiểu biết tầm thường sáo rỗng như những lời vừa thốt ra từ miệng cô nên có chút hơi tức giận. Ông giơ gậy chắn trước chân cô, gõ gõ mấy cái xuống đất, không mấy thân thiện nói.

"Mau đi đi, cô không có duyên với nó."

Quả thực giây phút nhìn thấy đôi chim thư cưu này Tô Bác Tinh cũng có ý với chúng nhưng mục đích chính thì không phải. Thứ cô muốn là bình cá ngọc bích đặt ở góc cửa sổ nhỏ. Muốn mua được đồ ở tiệm này hoàn toàn dựa vào nhân phẩm, bởi vì không phải ai có tiền muốn mua là được, người đến mua đều tuỳ duyên số. Tô Bác Tinh nhìn vị trước mặt trước sau đều rất lễ phép và kính nể đáp:

"Thục nữ yểu điệu xứng đôi với bậc quân tử, hài hoà, nhu thuận, hình hình bóng bóng. Lại nói đôi chim thư cưu này quấn quýt bên nhau, một đời một kiếp không đứng lẻ bóng, nói chúng thật lãng mạn thì có vẻ tầm thường. Quan niệm đời trước và đời sau qua bao thế hệ sớm đã khác xa nhau, thứ cho cháu hiểu biết nông cạn. Đúng thật là cháu với đôi chim này không có duyên với nhau. Kỉ vật của thầy Chu lại có thể đặt ở đây thì hẳn là đã tìm được người có duyên với chúng rồi đúng không ạ?"

Chu Tín vốn tưởng Tô Bác Tinh chỉ là vì thấy đôi chim này của lão đẹp mắt nên mới nhất thời hứng thú, mà lão thì rất bài xích những người chỉ nhìn thấy bề ngoài đẹp đẽ lại vội vàng đưa ra cái nhìn đánh giá trong khi cốt lõi nằm ở bên trong hoàn toàn bị xem nhẹ. Tuy rằng cô ấy cũng không phải tường tận giá trị tinh thần bên trong nhưng thông qua vài lời này có thể khẳng định mắt nhìn người của ông vẫn tường như trước.

Tuy rằng cảm thấy cô thực sự rất hiểu nhưng lại khiêm tốn không thể hiện, Chu Tín suy cho cùng cũng không muốn làm khó vị tiểu bối này nên nhanh chóng thu gậy về.

"Lấy thứ cô muốn rồi đi đi."

Tô Bác Tinh khẽ cong môi cười, vị trước mặt mắt nhìn rất tinh tế, tuy lời nói có chút khó nghe nhưng không thấy ác cảm chút nào. Chính là rất giống với bố cô.

Mua xong đồ Tô Bác Tinh đi dạo một vòng rồi mới trở về khách sạn, nghỉ phép hai ngày thực chất là mang công việc về nhà thế nên cô cũng không thực sự nhàn rỗi. Sang năm Tô Bác Tinh dự định sẽ xuất bản bộ tiểu thuyết "Bí tiên sinh, là em cố ý bước đến bên anh", hiện tại đang có hai nhà xuất bản tìm đến muốn hợp tác, Tô Bác Tinh vẫn chưa quyết định sẽ chọn bên nào. Nhân dịp xuất bản sách cũng có ý muốn mở một buổi kí tặng xem như phúc lợi để thoả lòng mong mỏi của các Cải.

Lúc cô làm xong thì bên ngoài trời đã tối, Tô Bác Tinh duỗi eo đầy mệt mỏi chỉ muốn nằm ngủ một giấc đợi đến lúc Cố Tây An đến. Lăn qua lăn lại trên giường một hồi lại không ngủ được, cảm thấy cả người đều đau nhức nhưng khi nhìn đến hộp quà đã đóng gói cẩn thận đặt trên bàn cô lại như được tiếp thêm rất nhiều sức lực, nhanh nhẹn ngồi bật dậy mang nó xuống gửi ở quầy lễ tân. Sẵn tiện cô đi mua một ít đồ ăn vặt phòng khi Cố Tây An bay đêm chưa kịp ăn gì.

Đi chốc lát cũng hết hơn một tiếng đồng hồ, khi Tô Bác Tinh trở về là tầm chín rưỡi tối. Cô cầm một túi đồ ăn vặt vui vẻ đi về khách sạn. Lúc vào thang máy cô phát hiện hai người đứng cạnh mình hành động rất kì quái. Bọn họ đeo khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, còn đội mũ cố ý kéo xuống thấp chỉ để lộ một ít góc mắt, trên tay cầm theo máy ảnh rất giống với mấy tay nhà báo chuyên đi săn tin đời sống riêng tư của các minh tinh. Nhìn đến cô gái bên cạnh hông đeo một chiếc móc khoá in hình Vương Quán Lâm thì Tô Bác Tinh mới khẽ thở nhẹ một tiếng. Có lẽ họ là Nhất Tiêu như cô. Nhưng Tô Bác Tinh vẫn thấy có chỗ không hợp lý, thang máy kêu" tinh" một tiếng, hai cô gái vọt ra ngoài rất nhanh đi vào một phòng ở cùng tầng với Tô Bác Tinh. Cô cũng không để ý đến họ nữa trực tiếp đi một mạch về phòng mình.

Tô Bác Tinh tiện tay bóc một gói snack khoai tây, ôm máy tính đến bên cửa sổ ngồi viết truyện. Viết được vài dòng thì cô nhận được cuộc gọi từ chị Mộc Tùng, chị gửi cô những tình tiết mới của vụ tố tụng đang theo rồi dặn cô soạn ra một bản chi tiết, khi trở về thì mang đưa chị. Tô Bác Tinh từ sớm đã làm xong, cái tình tiết kia cũng không nằm ngoài dự đoán của cô, thế nên không mất quá nhiều thời gian để hoàn thành. Làm xong Tô Bác Tinh đi xuống quầy lễ tân để mượn máy in. Lúc cô đi gần đến thang máy lại nhìn thấy hai cô gái gặp ban nãy, bọn họ đứng trước một cửa phòng gần cuối hành lang đang ra sức gõ cửa. Tô Bác Tinh định cứ thế đi nhưng lòng cô lại đột nhiên cảm thấy nặng nề, khó khăn cất bước lại chần chừ đứng lại. Sau cùng để tránh bị phát hiện, cô lặng lẽ đứng một chỗ khuất quan sát bọn họ, hàng lông mày khẽ cau lại, lồng ngực rất khó chịu nhưng không nói được tại sao lại như vậy. Họ gõ cửa một lúc thì dường như mất kiên nhẫn, bàn tay nắm chặt nắm cửa vừa gõ vừa vặn. Rất lâu bên trong vẫn không có động tĩnh gì, giống như là người ở phòng này đang không có mặt. Mãi cho đến khi một trong hai người không nhịn được lên tiếng gọi thì Tô Bác Tinh mới bàng hoàng nhận ra việc gì đang xảy ra trước mặt mình.

"Vương Quán Lâm, mở cửa cho bọn em đi."

Bàn tay Tô Bác Tinh siết chặt, đầu óc giờ phút này tỉnh táo hơn bao giờ hết, cô lập tức bước về phía bọn họ kéo vai một người quay lại.

"Xin lỗi, hai người có cần tôi giúp không? Hình như không mở được cửa à?"

Trước sự nhiệt tình của Tô Bác Tinh hai cô gái kia ngược lại tỏ ra vô cùng khó chịu hất tay cô, một người còn tức giận lớn tiếng quát:

"Liên quan gì đến cô? Cút đi, đừng có nhiều chuyện."

Tô Bác Tinh vẫn cố nở nụ cười thân thiện nói:

"Tôi thấy cũng muộn rồi ấy, để tôi gọi nhân viên đến giúp nhé?"

Nói đoạn cô thực sự cầm điện thoại định gọi cho nhân viên khách sạn thì bị một bàn tay giật lấy điện thoại ném mạnh xuống đất.

"Mày bị điên à? Gặp cái thứ gì không biết."

Hai cô gái lườm Tô Bác Tinh chửi một câu, vô cùng tức giận không tình nguyện quay lưng bỏ chạy.

Đến khi bọn họ đã đi rồi cô mới dám thở ra một hơi nặng nề, ngồi sụp xuống đất không tin được bản thân lại chứng kiến được điều kinh khủng vừa rồi. Từ trước đến giờ đã nghe nhiều lần fan tư sinh bám đuôi gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống riêng của các minh tinh. Việc quá đáng như là chặn đầu xe, cài máy nghe lén hay bỏ tiền mua thông tin cá nhân của minh tinh đều đã bị lên án. Giờ phút này tận mắt nhìn thấy những hành động mất lý trí của fan tư sinh làm ra với idol nhà mình lại không biết hành xử thế nào vì ngay đến chính bản thân cô bây giờ đang vô cùng hoảng loạn. Cô ngàn vạn lần cầu xin Vương Quán Lâm không ở trong căn phòng ấy, lại hi vọng anh không thấy khung cảnh đáng sợ vừa nãy.

Thời gian trôi qua một lúc rất lâu, hành lang dài không có bất kì tiếng động nào chỉ còn ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống bờ vai run rẩy của Tô Bác Tinh, cô lặng lẽ nhặt điện thoại đã vỡ màn hình, lảo đảo đứng dậy rồi cẩn thận nhìn kĩ một lượt xung quanh xác định fan tư sinh đã đi thật rồi mới nặng nề trở về phòng.

Cô ngồi bó gối một góc, khóc không thành tiếng, nước mắt cứ nối tiếp nhau rơi xuống, lòng đau đến mức quặn thắt. Vương Quán Lâm rốt cuộc đã phải trải qua những điều tồi tệ này bao lâu rồi? Có phải là rất nhiều, rất lâu rồi không? Nhiều đến mức anh dần chấp nhận với sự quấy nhiễu này... Là một tiểu Nhất Tiêu, theo đuổi anh lâu như vậy, mỗi ngày các cô vẫn luôn chúc anh vui vẻ, làm những điều mà anh yêu thích nhưng lại không biết ngày ngày đều có người mất đi lý trí xâm phạm đến cuộc sống riêng tư của anh, săn đón bất chấp anh có bằng lòng hay không.

Tô Bác Tinh đặt tay lên trái tim đau nhói của mình, cắn chặt môi kìm lại những tiếng nấc. Đôi mắt đỏ ửng toát lên sự kiên định vững vàng, nhất định cô sẽ có đủ mạnh mẽ để bảo vệ Vương Quán Lâm. Mang đến cho anh một thế giới dịu dàng hi vọng anh có thể dang rộng tay ôm yêu thương vào lòng.

*(Trích thơ "Quan thư" trong Kinh Thi.
Dịch nghĩa:

Chim Thư cưu cất tiếng kêu quan quan
Ở trên cồn bãi sông.
Như người con gái hiền thục dịu dàng
Sánh đẹp đôi cùng người quân tử.

Rau hạnh mọc so le um tùm
Cả bờ trái bờ phải theo dòng nước chảy
Người con gái hiền thục dịu dàng
Ta thức ngủ đều mơ tưởng đến nàng

Mơ tưởng đến nàng mà không được gặp
Thức ngủ đều mong nhớ
Ôi ! Triền miên! Triền miên!
Để ta luôn trằn trọc trăn trở.


Rau hạnh mọc so le um tùm
Hái bên trái rồi hái bên phải
Người con gái hiền thục dịu dàng
Ta ước mong được cùng nàng kết duyên cầm sắt

Rau hạnh mọc so le um tùm
Chọn hái cả bên trái rồi bên phải
Người con gái hiền thục dịu dàng
Ta muốn giúp cho nàng vui bằng tiếng chuông trống )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net