Chương 15: Có thể dễ dàng gặp vậy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Quán Lâm vừa từ phòng thu âm trở ra lập tức bị Vu Tiểu Đường sớm mai phục bên ngoài chặn đường. Từ lúc thoát khỏi tổ chương trình << Từng ngày phấn đấu>> cô nàng đúng là như cá gặp nước, đình công với Khương Lục ba ngày vẫn chưa có động thái muốn quay đầu. Khương Lục ngoài mặt bất lực làm ngơ trong lòng âm thầm trừ những ngày tháng tươi đẹp này vào nghỉ lễ của Vu Tiểu Đường, mà lúc này cô nàng đang bận rộn dày vò Vương Quán Lâm nào có tâm tư suy nghĩ thiệt hại của bản thân.

"Em tìm được một quán há cảo ngon lắm, nhất định phải đưa anh đi ăn. Xem như cảm ơn Tiêu Vương đã giúp đỡ lúc khốn khó."

Vu Tiểu Đường nắm cánh tay Vương Quán Lâm vung vẩy, nghiêng cái đầu nhỏ xem xem biểu tình của anh. Cảm thấy Vương Quán Lâm vẫn chưa bị lung lay lập tức chu miệng nói một tràng nữa.

"Đi đi mà, bảo đảm với anh chất lượng không tệ chút nào. Nó ở gần đây lắm, còn trong hẻm nữa không ai nhận ra chúng ta đâu. Tên là gì ấy nhỉ, à, hình như tiệm nắng ngày hạ thì phải..."

Vương Quán Lâm nghe đến đây lập tức không tiếp nhận thêm bất kì thông tin nào của Vu Tiểu Đường nữa, bởi vì anh đang bận để tâm đến "Tiện nắng ngày hạ" mà Tô Bác Tinh rất thích ăn há cảo ở đây, lần nào nhắc cũng nhiệt tình giới thiệu anh nên đến quán ăn trực tiếp một lần, hương vị cực kì khó quên.

Vương Quán Lâm đón lấy mũ và áo khoác từ tay Chu Dương, tự mình lái xe chở Vu Tiểu Đường đi. Chu Dương ở nhà vô cùng tủi thân dõi mắt theo bóng dáng hai người họ.

Tôi cũng muốn ăn há cảo. Hic.

"Về sẽ mua thêm một phần cho anh."

Vu Tiểu Đường hớn hở vẫy tay chào tạm biệt Chu Dương rồi nhanh chân chạy theo Vương Quán Lâm. Có người đi ăn cùng tất nhiên sẽ vui vẻ hơn đi ăn một mình, cho dù là một người gỗ như Vương Quán Lâm thì cũng vẫn rất tốt. Từ khi Triệu Lương Thần bay sang một nửa thế giới bên kia Vu Tiểu Đường cũng chỉ có thể tìm người anh trai ruột thừa này thôi.

Tiệm nắng ngày hạ là một quán nhỏ trong ngõ, cách bày trí rất có cảm giác gia đình, trong quán lúc này cũng không có mấy người, đều là khách lớn tuổi thế nên bọn họ không nhận ra Vương Quán Lâm và Vu Tiểu Đường là ai.

"Anh muốn ăn gì?"

"Há cảo nhân thịt."

Vu Tiểu Đường gật gù nhìn menu, đoạn ngẩng đầu nói với ông chủ quán.

"Ông chủ cho một bánh bao chiên, một tiểu long bao, thêm cả hai há cảo nhân thịt nha."

"Được, đợi một lát có ngay đây."

Tam Điềm viết xong món vào quyển sổ nhỏ bên người, ông đến bếp đuổi cô cháu gái đang ngồi chình ình giữa lối đi ra ngoài.

"Mau ra ngoài trông quán cho chú."

"Ơ, há cảo của cháu sắp chín rồi."

"Tí chú hấp phần khác cho, cái này có khách vừa gọi rồi."

Tô Bác Tinh tiếc nuối nhìn miếng ăn sắp đến miệng, chậm chạp nhấc người ôm máy tính và đống sách luật của mình ra quầy thu ngân. Ra đến nơi tầm nhìn của cô liền dính chặt trên người một chàng trai đội mũ lưỡi chai màu đen, mặc bộ quần áo thể thao thoải mái ở phía cửa sổ bên trái. Anh ta ngồi cùng với một cô gái có dáng người rất đẹp, hai người họ đều đang cúi đầu xem điện thoại thế nên cô không rõ mặt. Có điều làm sao Tô Bác Tinh vẫn thấy quen mắt, cô đang cố gắng nhớ thì Tam Điềm rất nhanh đã mang đồ ăn ra, Tô Bác Tinh nhanh nhẹn chạy ra đỡ lấy.

"Để cháu mang ra cho ạ."

Tam Điềm hoàn toàn không nhận ra sự nhiệt tình của cháu gái mình có gì bất thường cả. Ông cẩn thận chuyển sang cho cô, còn lo lắng dặn dò thêm.

"Nặng đấy cháu bê cẩn thận"

"Vâng ạ, bàn bên cạnh cửa sổ đúng không chú."

"Ừ."

Bước thêm vài bước, trái tim nhỏ của Tô Bác Tinh đột nhiên nhói một cái, tay cũng run rẩy theo từng bước chân. Người kia còn có thể là ai khác ngoài Tiêu Vương nhà cô chứ. Niềm vui bất ngờ khiến Tô Bác Tinh sợ đến cuống chân cuống tay, bê đồ đến bàn cũng không dám ngẩng đầu nhìn hai người họ.

"Đồ ăn của hai vị đây ạ."

Vương Quán Lâm nghe được giọng nói quen thuộc của Tô Bác Tinh lập tức ngẩng đầu, người trước mặt trên trán lấm tấm mồ hôi, mi mắt cụp xuống cũng không nhìn anh lấy một cái. Tô Bác Tinh đưa đồ ăn xong liền nhanh chân trở vào trong quầy thu ngân rồi mất hình mất dạng luôn. Vương Quán Lâm dõi theo cô gái nhỏ, lần nào gặp anh cô cũng chợt đến chợt đi như thế, bữa ăn hôm nay vì sự xuất hiện của Tô Bác Tinh ngon miệng hơn hẳn.

"Không hổ là đại thần, đi đâu cũng có người nhận ra Quán Lâm nhà ta. Phận làm em gái cảm thấy vô cùng hãnh diện."

Vu Tiểu Đường quan sát tác phong của Tô Bác Tinh khẳng định tuyệt đối là fan của Vương Quán Lâm. Lại tự đánh giá cô gái này là một fan rất có khí chất, khiến Vu Tiểu Đường muốn nhìn thêm mấy lần.

Cô ấy tương lai sẽ là chị dâu của em đấy.

Lời này Vương Quán Lâm đương nhiên chỉ để trong lòng, có điều miệng cũng cười thoải mái hơn một chút. Đối diện Vu Tiểu Đường ăn đến ngon miệng, cười híp cả mắt nhìn Vương Quán Lâm gắp một miếng há cảo nhân thịt.

"Anh đâu có giành ăn của em, từ từ thôi."

Vu Tiểu Đường miệng nhét đầy há cảo khó khăn nuốt xuống mới mở miệng nói được.

"Em đã phải nhịn đói từ trưa hôm qua để ăn bữa này đấy. Nỗi khổ của người dễ tăng cân anh không hiểu được đâu."

"Đợi Triệu Lương Thần về nhất định phải dẫn anh ấy cùng đi. Tên ham ăn ấy thể nào cũng sẽ vét sạch nồi của quán."

Triệu Lương Thần ở nửa kia thế giới đột nhiên hắt hơi một cái.

Bận ăn thế nên nói được mấy câu Vu Tiểu Đường liền cúi đầu tiếp tục, Vương Quán Lâm khẽ thở nhẹ một hơi, sức chịu đựng của Triệu Lương Thần đúng là kiên cường. Đợi cậu ta về nhất định phải đối tốt một chút.

Triệu Lương Thần ở nửa kia thế giới lại hắt hơi liên tiếp hai cái.

Trong quầy thu ngân Tô Bác Tinh ngồi xụp dưới gầm bàn, thở hổn hển điều chỉnh lại sự kích động của bản thân. Tí nữa thì cô đã hét lên rồi, lần thứ hai vô tình ra đường cũng có thể gặp được minh tinh đúng là quá may mắn đi. Điện thoại của cô cùng lúc nhận được tin nhắn trả lời của Bí Ngô Hầm.

Bí Ngô Hầm: Ừ tớ đang ăn trưa.

Gặp chuyện vui như thế này Tô Bác Tinh không thể không chia sẻ với người bạn tâm giao của mình. Cô cong môi cười híp cả mắt gõ rất nhanh.

Củ Cải Trắng: Cậu nhất định phải đến Tiệm nắng ngày hạ ăn sủi cảo nha. Hôm nay tớ lại gặp được Tiêu Vương ở đây đấy. Tớ mang đồ ăn ra cho anh ấy mà bủn rủn hết cả chân tay. Thế mà tùy tiện ra ngoài cũng có thể gặp, tớ quá là may mắn rồi. /gửi kèm meme husky há miệng cười lớn/

Ở bên kia bàn, Vương Quán Lâm cũng đang cười. Cô gái của anh đáng yêu thật đấy.

Bí Ngô Hầm: Nếu tớ ở đấy cậu có thể nhận ra không?

Tô Bác Tinh không nghĩ quá nhiều, khách ở quán chỉ có từng ấy người cô chẳng thấy ai có vẻ sẽ giống với Bí Ngô Hầm cả thế nên lập tức cho rằng là anh đang trêu mình.

Củ Cải Trắng: Biết đâu tớ lại có năng lực ấy.

Bí Ngô Hầm: Thế tớ đến có thể gặp cậu không?

Tô Bác Tinh đọc những dòng này cảm xúc không khác lần đầu thấy là bao, có điều bây giờ cô bình tĩnh hơn một chút. Khuôn mặt hơi ửng hồng hiện lên ý cười càng rõ.

Củ Cải Trắng: Thế thì phải xem may mắn của đồng chí Bí rồi. Hahaha.

Tam Điềm từ bao giờ đứng cạnh quầy lễ tân, ông đưa chân đạp một cái vào mông Tô Bác Tinh.

"Cái con bé này, chú bảo cháu ra đây trông quán cháu chui xuống dưới đấy làm gì?"

Tô Bác Tinh ngã chúi về phía trước, cô ôm cái mông của mình vô cùng bất mãn đứng dậy, còn tính mở miệng nói vài câu đã lập tức bị chặn họng.

"Mau mang đồ ăn ra cho khách. Nhanh lên."

Tô Bác Tinh lại ấm ức nhận lấy khay đồ ăn, bày ra vẻ mặt tủi thân nhìn chú Tam, nhận về chỉ có ánh mắt khinh bỉ của người chú thân yêu. Chiêu này từ lâu đã không còn tác dụng với ông nữa rồi.

Đồ ăn đã đến bàn của khách, Tô Bác Tinh để ý bọn họ đều đang chĩa điện thoại của mình về một hướng. Cô đưa mắt nhìn theo, quả nhiên quay lén Tiêu Vương nhà cô. Tô Bác Tinh gõ nhẹ vào bàn, nghiêm túc nhắc nhở bọn họ.

"Quý khách vui lòng tắt máy quay, ở đây không cho phép quay lén."

Hai vị khách trẻ tuổi chột dạ lập tức úp điện thoại xuống bàn, họ lúng túng ngẩng đầu nhìn Tô Bác Tinh tỏ ra vô cùng hợp tác.

"Hai bạn là fan của Vương Quán Lâm à?"

Hai bạn trẻ bẽn lẽn gật đầu trả lời:

"Dạ đúng ạ."

Tô Bác Tinh cũng rất vui vẻ với sự thành thật này thế nên cơ mặt cũng giãn ra ít nhiều. Cô nhẹ giọng nhắc nhở bọn họ.

"Có thể ngắm trực tiếp thì nên trực tiếp bằng mắt tán thưởng, có thể bày tỏ sự yêu thích thì nên thể hiện trân thành nhất. Chúng mình không thể làm phiền anh ấy quá đúng không nào? Ăn một bát há cảo cũng phải lấy mũ che kín mặt, như vậy chẳng phải rất không thoải mái sao?"

Đôi bạn trẻ nghe xong liền gật đầu dứt khoát, hai mắt sáng lấp lánh như thể được Tô Bác Tinh khai sáng một vùng trời mới, càng ý thức được mỗi hành động nhỏ của bản thân có thể góp phần giúp đỡ Tiêu Vương nhà bọn họ như thế nào.

"Vâng chúng em hiểu rồi ạ. Em cảm ơn chị!"

Tô Bác Tinh gật đầu đáp lại, cười tươi nói.

"Không có gì, hai bạn ăn ngon miệng."

Giọng của Tô Bác Tinh rất nhẹ, âm lượng cũng không lớn thế nhưng từ khi nhận ra cô Vương Quán Lâm vẫn luôn đặc biệt chú ý, từng lời cô nói anh đều nghe không sót một chữ. Trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng ghen tị, cô gái của anh thật dịu dàng, mà chính anh càng mong muốn sự dịu dàng của Tô Bác Tinh sớm ngày thuộc về mình.

"Chị ơi, chị có phải chị Tinh Tinh không ạ? Chị là masternim bên Support của Nhất Tiêu phải không ạ?"

Tô Bác Tinh đương quay người đi vào thì bị níu lại, cô cũng không biết bản thân mình lại nổi tiếng đến như vậy. Có chút bất ngờ trả lời.

"Là tôi, có gì không thế?"

"Aaa, bọn em hâm mộ chị lắm Tinh Tinh! Lần nào chị làm merch bọn em cũng đều phải lấy cho bằng được mới thôi. Chị cũng là thần tượng của bọn em đấy."

Ở bàn cách đấy không xa, Vu Tiểu Đường lấy tay che miệng nói thầm với Vương Quán Lâm.

"Fan của anh đặc biệt thật đấy, làm em cũng muốn hãnh diện." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net