𝒩𝒶̀𝓃𝑔 𝒷𝒶́𝑜 𝒸𝓊̉𝒶 𝒩𝑒𝓉𝑒𝓎𝒶𝓂🦋(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Neteyam dẫn tất cả trở về bộ tộc, đúng với thời gian dùng bữa trưa, các cô bé nhỏ chạy đến cạnh cha mẹ mình khóc lóc xin lỗi, nhưng Neteyam để ý, riêng cô bé lớn tuổi nhất trong đám không hề chạy đi tìm cha mẹ, chỉ lặng lẽ cầm một ít thức ăn rồi rời đi, khuất bóng trong tán lá cây lớn. Cậu định đi theo thì bị Lo'ak và Kiri từ đâu chạy đến kéo đi ăn trưa.

"Giỏi lắm, Neteyam" Jake thấy con trai thì mỉm cười vỗ vỗ đầu cậu, cậu cả nhận được lời khen cũng rất thoả mãn nở nụ cười.

Sau đó cậu dùng bữa trưa cùng gia đình mình, nhìn chú dì cứ ghẹo nhau, cha mẹ thì tình tứ đút cho nhau ăn, mấy đứa em vừa ăn vừa nghịch, tâm trạng Neteyam rất vui, cậu trân trọng từng khoảng khắc này nhưng cậu bỗng nhớ đến cô bé kia.

"Chú Tsu'tey, cháu có thể hỏi cái này không?"

Vị tộc trưởng ngăn cô vợ đang tức giận cào cấu mình, đáp trả câu hỏi của cậu bé.

"Cháu có chuyện gì muốn hỏi ta?"

"Lúc nãy khi cháu đứa đám nhóc về, trong đó có một đứa trẻ, là con gái, nhìn chắc là bằng tuổi với Lo'ak, thắt bím hai quanh đầu, tóc xoã ngang lưng. Chú có biết cô bé đấy không ạ?"

Neteyam nhăn mặt nhớ lại rồi kể chi tiết cho chú mình nghe, thật tiếc là cậu không nhớ tên cô nhóc ấy, cậu không biết cả gia đình của mình đều bất ngờ vì câu hỏi của cậu. Nghe câu hỏi của cháu trai, Tsu'tey suy nghĩ một hồi thì ngậm ngừng trả lời

"Ý cháu là... Y/n Aryna?"

"Phải, đó chính là tên cô nhóc đấy ạ" Neteyam vừa nghe liền vung tay trong không trung, cuối cùng cũng nhớ ra rồi, đám nhóc kia gọi cô nhóc đó là Y/n.

Tsu'tey xoa xoa bàn tay của mình, từ nói với những điều bản thân biết về cô nhóc đó cho Neteyam.

"Y/n Aryna 7 tuổi, là con gái của Tuttalu Aryna-một chiến binh anh dũng của bộ tộc ta trong cuộc chiến với người trời, sau khi chiến tranh kết thúc được một năm, vợ của mang thai cô bé cách tám tháng sau khi mẹ con mang thai Lo'ak, nhưng không may mắn như những người lính khác, ông Tuttalu từng bị vết thương ở đầu do chiến đầu với máy bay của địch, vào năm ấy, ông vô tình khiến vết thương rách ra khi đang đi săn, ông trở về bộc tộc và mất ngay sau đó. Lúc đó Y/n chỉ mới 3 tuổi"

"Thật đáng thương..."

Nghe đến đây, ai cũng một lòng đầy tiếc thương cô nhóc ấy, riêng Natiri cảm thấy rất đồng cảm, cô đã chứng kiến cảnh cha nhắm mắt và trao cây cung quý giá lại cho cô, nước mắt cô trực muốn trào ra nhưng Jake nhanh tay lau nó đi, anh ôm cô vào lòng nhẹ dỗ dành, hai đứa con cũng nép vào lòng mẹ. Dì cũng tựa thật khẽ vào vai chú.

Neteyam trầm ngâm sau khi nghe câu chuyện về cô nhóc, có cái gì đó cay cay nơi sóng mũi, cậu hơi há miệng có chút cứng họng, cậu trầm giọng hỏi nhỏ, trong giọng nói không giấu nổi xót thương: "Vậy...mẹ của cô nhóc ấy thì sao?"

"Mẹ Y/n còn sống, nhưng cô ấy hiện tại đang ở bộ tộc Ikran giúp tộc ta hoàn thành nhiệm vụ, cha mẹ của Y/n đều là chiến binh, ta chắc rằng cô ấy đã rất đau khổ và sốc khi thấy chồng mình nhắm mắt không kịp nói lời từ biệt"


Neteyam rất muốn hỏi thêm nhưng chú muốn dừng câu chuyện, vì mẹ và dì đều đã khóc. Nếu để mọi người thấy đều không hay, nên Neteyam chỉ im lặng rời đi, để hai người đàn ông dỗ dành người vợ của họ.

Đang đi một cách vô định trong khu rừng gần làng, bỗng một người từ trên cây nhảy xuống trước mặt khiến Neteyam bừng tỉnh, cậu rút cây dao ngay đùi lên sẵn sàng tư thế chiến đấu nhưnh chưa kịp làm gì thì thấy cô nhóc kia.

"Cho anh"

Neteyam ngạc nhiên nhìn những quả mọng tươi ngon trong chiếc giỏ nhỏ cô nhóc đang chìa ra, nhưng cũng nhanh chóng nhận lấy và mỉm cười nhìn cô nhóc. Nhìn đến mức cô nhóc thấy ngại ngùng và chậm rãi quay người bước đi, Neteyam lập tức đi theo sau, chỉ cần một bước chân cậu đã đứng cạnh cô nhóc. Y/n lơ đãng chỉnh chỉnh dây cung của mình, giọng non nớt vang đều bên tai cậu.

"Đó là món quà tôi muốn xin lỗi, lúc nãy tôi không có ý mỉa mai anh, tôi cũng muốn cám ơn vì anh đã đến"

Neteyam nhận lấy những quả mọng, mỉn cười vui vẻ tỏ ra không hề trách nhóc. Y/n sau khi tặng quà xin lỗi xong cũng không còn gì để nói, quay người chậm chạp đi về phía ngôi làng Neteyam lặng lẽ đi theo sau cô nhóc. Trên đường đi không ai nói với ai câu nào, Neteyam vừa ăn quả mọng vừa suy nghĩ về những gì chú của cậu vừa kể về cô bé này, Y/n đi trước cậu rất thoải mái thưởng thức cảnh vật, khoảng khắc nhóc nghiên người cả khuôn mặt được phủ bởi ánh sáng chói quá, Neteyam nheo mắt. Trên khuôn mặt ấy không có biểu cảm, dừng như câu chuyện cậu vừa nghe đối với cô nhóc đã trải qua hết thẩy nổi buồn rồi.

Neteyam tự hỏi chính mình, liệu có khi nào cô nhóc ấy nhớ mẹ không? Có bao giờ hận bà vì đã để nhóc lại một mình không?

Cậu không đoán được gì khi thấy nụ cười thật khẽ của cô nhóc và trời bắt đầu lấm tấm mưa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#avatar