luyến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nghe thấy âm thanh ở xung quanh, bước chân của kim taerae đột nhiên dừng lại, đến ngay cả nhịp tim cũng đập loạn hết lên.

thông qua tầng tầng bóng người trùng lặp lên nhau, anh ngước mắt nhìn về phía tiêu điểm ở trung tâm, anh liền nhìn thấy một người đang đứng cạnh kim minseok.

kim minseok cư nhiên có thể trở thành bộ mặt đại diện của khoa ngoại ngữ, khuôn mặt, dáng vẻ đương nhiên cũng thuộc loại tỏa nắng chói mắt hiếm có khó tìm, nhưng thời khắc này đứng cùng một chỗ với kum junhyeon, khí chất ai cao ai thấp ngay lúc này vô cùng rõ ràng.

dưới ánh đèn đường vàng nhạt khúc xạ ra một tình cảnh lờ mờ, rơi vào trong mắt anh cũng chỉ có bóng dáng thân thể đứng như ngọc thạch của kum junhyeon.

rõ ràng vừa nãy nhìn kim minseok thì chỉ cảm thấy tầm nhìn không rõ, nhưng liên quan đến cậu anh lại nhìn thấy rõ ràng một cách lạ thường.

bao gồm cả những đốt ngón tay vì dùng lực nắm chặt cái loa mà phiếm trắng bệch, còn có lồng ngực vì hơi thở gấp gáp mà trở nên phập phồng, đến cả mái tóc đen lộn xộn mất trật tự, mặc dù kiêu ngạo, cao quý nhưng lại có một loại nhếch nhác hỗn loạn không thể nói rõ được.

kim taerae nghĩ vậy, hô hấp bỗng dưng ngưng tụ.

kum junhyeon vừa nãy không phải nhắn bảo anh là đang ăn với gyuvin và haruto sao là, làm sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy?

trong nhà ăn.

haruto vừa từ trong phòng rửa tay quay lại, liền nhìn đến vị trí đang bị trống của junhyeon, thuận miệng hỏi một câu, " junhyeon đâu rồi? mới nãy còn ở đây mà?"

kim gyuvin cúi đầu xem màn hình điện thoại đang sáng lên của mình, ngữ khí trêu chọc có thể nhìn thấy rõ ràng, "đi giải quyết việc gia đình rồi."

kim minseok làm ra một sự kiện lớn như vậy, không tránh được sẽ có những người nhiều chuyện trong nhóm sinh viên cùng khóa bàn ra tán vào, cũng kỳ quái là việc cậu ta làm này có quá nhiều người vô cùng muốn biết, ai ai cũng đều hỏi người giúp đỡ cậu ta sắp xếp buổi tỏ tình này một câu, chính là hỏi đối tượng tỏ tình của cậu ta là ai.

không biết trùng hợp thế nào, vừa nãy lúc gyuvin đang xem tin tức vừa khéo bị junhyeon ngồi bên cạnh nhìn thấy.

đây là lần đầu tiên kim gyuvin nhìn thấy kum junhyeon lo lắng không yên như vậy.

củ cải chuẩn bị bị người ta nhổ, kum junhyeon không lo sao được.

kim minseok từ những kinh ngạc ban đầu dần lấy lại tinh thần, có chút không vui nhìn kum junhyeon, mở miệng chất vấn, "ya kum junhyeon, cậu làm gì vậy?"

lúc kum junhyeon mới vào đại học cậu là ai không ai biết, một ngày nào đó trên trang trường xuất hiện bài viết nói về kim taerae và một nam sinh khác , ở đâu ra xuất hiện một kum junhyeon khoa công nghệ thông tin, liền thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.

kum junhyeon không chú ý đến câu hỏi của cái người kia, cậu hơi nhấc cằm lên, trong tay còn đang cầm cái loa, xoay người, ánh mắt sắc bén quét vào trong đám người đang tụ tập, ánh mắt cậu liền xác định được kim taerae đang lẩn trốn trong đám đông.

con ngươi của cậu đen nhánh như mực, sâu không thể dò, giống như đang chất chứa một loại cảm xúc sâu thăm thẳm, kim taerae bị cậu nhìn đến mức trong lòng kêu lộp bộp, vô thức cũng trở nên căng thẳng.

những người đứng chắn trước mặt anh theo bước chân của kum junhyeon mà dần dần tách ra tạo thành một con đường.

cậu đến đứng trước mặt anh, hơi cúi người xuống, giọng nói nhẹ nhàng, "anh muốn nghe không?"

"hả cái gì, cái gì cơ?"

câu hỏi của cậu thật quá đột ngột, kim taerae bị câu hỏi của cậu làm cho đầu óc mờ mịt, thêm vào đó dưới sự khống chế của cảm xúc lo lắng, căng thẳng, câu trả lời của anh trở nên có chút không lưu loát.

"anh ta có lời muốn nói."

trong mắt cậu, một màn kịch náo động này không xứng để được gọi là tỏ tình.

chỉ được xem là bày tỏ một cách khó xử vấn đề tình cảm, là do hoạt động tâm lý kích thích mà thành.

rốt cuộc, chân chính thích một người chính là sẽ không muốn vì bản thân mình mà mang đến cho người kia áp lực quá nhiều.

nhưng kim minseok rõ ràng chính là muốn lợi dụng hiệu ứng đám đông to lớn này đem lại cho anh một áp lực nhất định, ép buộc đồng ý.

không biết có phải ảo giác hay không, kim taerae cảm thấy ngữ khí câu nói này của kum junhyeon có chút không thoải mái.

ngay đến cả hơi thở cũng thế, hãy còn trầm thấp thêm một bậc.

kim taerae lắc đầu, giống như bản thân anh căn bản không phải đương sự mà chỉ là một người bàng quan đứng ngoài quan sát vậy, anh cũng không nhìn đến kim minseok một cái mà chỉ ngẩng đầu đối mắt với cậu, bây giờ xung quanh anh như không tồn tại trong mắt chỉ có một mình kum junhyeon.

ngữ khí và lời nói của anh lạnh lùng mà trực tiếp, "không muốn."

trước đây anh đã từng trong sáng trong tối từ chối rất nhiều lần rồi, chính cậu ta tự làm theo ý mình lên kế hoạch cho cái gọi là màn "biểu diễn" này.

tình cảm hai người mà đem phô trương cho cả thiên hạ biết? nhất thiết không.

trước giờ anh đều không thích kiểu lòe thiên hạ thế này, kiểu tỏ tình mà thông báo rộng khắp như này bất luận là người tỏ tình thật tình hay là thật ý anh cũng không thích.

chuyện của hai người mà cần phải đưa lên sân khấu kiểu này, ý vị trong đó sớm đã biến chất rồi.

bởi vì câu nói của anh, sắc mặt kum junhyeon vốn đã có chút âm trầm liền giãn ra mấy phần, khóe môi dương lên một độ cong không rõ ràng, ánh mắt sâu xa cũng tràn đầy ý cười vụn vặt.

giống như có ngàn vạn bầu trời sao rơi vào trong mắt cậu, phát sáng rạng rỡ vô cùng.

kim taerae ngay lúc này cũng không tránh được có chút ngây ngốc.

cho đến khi giọng nói của cậu cất lên kéo mạch suy nghĩ của anh trở lại "vậy thì không nghe nữa, để tôi giải quyết cho nhé."

kim taerae chỉ cảm thấy trong đầu mình lúc này là một mảng trắng xóa, căn bản là không phân biệt được ý nghĩa trong lời nói của cậu chỉ có thể ngây ngây ngốc ngốc gật đầu.

"vậy anh đi vào đi, quay lại phòng ký túc xá đi, đợi mốt lát rồi tôi nhắn tin cho."

kum junhyeon đè thấp giọng nói cùng với sắc đêm mơ hồ mang đếm một cảm giác mê hoặc không thể nói rõ được.

vừng tỉnh lấy lại tinh thần, kim taerae chau mày lại, mở miệng vừa muốn nói thêm điều gì đó, kum junhyeon đã ngay lập tức ngăn chặn lời nói của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net