Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Thân gửi Jena!

Em à, đêm nay trời lại mưa! Anh có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài phòng. Có lẽ anh viết thư không giỏi lắm, không biết dẫn dắt thế nào cho dễ đọc dễ hiểu như em nên anh đành vào vấn đề luôn vậy, mong em thông cảm...

Anh phải đi tới một nơi rất rất xa, xa lắm! Không còn gặp lại em được nữa. Anh đã không thể giữ được lời hứa với em.

Giá như em không còn trí nhớ, giá như anh chưa từng tồn tại và giá như em có thể quên được anh...Thì em sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua...Cuộc sống vẫn hối hả từng ngày. Chỉ có anh đã không thể sống mãi với ngày xưa, dường như tâm hồn anh đã chết.

Anh yêu lắm! Yêu em lắm!

Có lẽ cả anh và em đều đã cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ. Nhưng mình lại không thể cùng nhau tiếp tục vượt qua để ở bên nhau được nữa rồi.

Nhìn thấy em đau khổ vì gia đình phản đối chuyện tình cảm, thấy em phải từ bỏ tương lai tốt đẹp đang chờ em ở phía trước vì anh...Làm anh cảm thấy mình thật vô dụng.

Anh thật sự trở nên yếu đuối vô cùng.
Anh không đủ can đảm để cùng em bước tiếp con đường đầy hứa hẹn hạnh phúc, không thể ở bên em những khi vui buồn, không thể...anh đã không thể nữa rồi...

Jena thương mến!

Có lẽ ai khi yêu cũng luôn mong muốn mình được ở bên người yêu, được thương yêu và chăm sóc cho người mình yêu đến suốt cuộc đời.

Nhưng với anh thì lại suy nghĩ khác, anh có thể chấp nhận sự đau khổ, có thể chấp nhận rời xa em... Anh chỉ cần được thấy em hạnh phúc...Nếu như ngay từ đầu anh rời xa em thì...

Anh sẽ không cần thấy em lựa chọn giữa anh và gia đình, em sẽ không phải từ bỏ cánh cửa tương lai rạng ngời đang chào đón em... Anh không muốn thấy em buồn nữa.

Thực tế không phải anh đã thay đổi, không phải anh đã hết yêu em, không phải anh sợ khổ, sợ thiệt thòi khi yêu em...mà vì anh đã không còn thời gian nữa.

Chuyến xe tai nạn nghiệt ngã ấy đã cướp mất anh ra khỏi cuộc sống này, cướp mất em ra khỏi cuộc đời anh...

Anh không còn gì cả, chỉ còn lại đôi mắt này. Anh tặng em, tuy anh không thể đứng bên cạnh em, tâm sự, chăm sóc cho em. Nhưng anh sẽ cùng với em nhìn ngắm mọi thứ trên thế giới này.

Thân ái!

Ralph.'

Ôm bức thư trong tay, bất tri bất giác lệ đã rơi đầy mặt. Jena vươn tay che lên đôi mắt.

"Thì ra! Thì ra là vậy! Ralph! Em xin lỗi! Em xin lỗi!"

Jena tuyệt vọng khóc to, đôi môi không ngừng khép mở thì thào.

"Em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh! Em không cần gì cả, em chỉ cần anh! Ralph, anh nghe không? Em chỉ cần anh!"

Jena bụm ngực gục xuống, từng trận co rút trong tim khiến cô thống khổ nhíu mày. Miệng vẫn lẩm bẩm một cái tên...

...Ralph...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net