Chap 1: Bắt nàng về dinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạo này anh trai của em lại hứng thú đến thiên giới thăm cậu em trai này quá nhỉ? Hôm qua anh vừa đến mà hôm nay lại có nhã hứng đến thêm lần nữa, phải chăng nơi đây có thứ anh muốn lấy ư? "

Zeus ngồi ung dung trên ngai vàng quyền lực nhất đang ngự trị trên đỉnh Olympus, hứng thú ngó sang người đàn ông mang vẻ trạng thiếu niên bên cạnh chỉ chăm chăm nhìn ngẩn ngơ về phía khu vườn tuyệt đẹp mà mình xây lên cho các cô con gái bé bỏng.

Thần Hades, chủ nhân của âm giới vĩnh hằng và là anh trai của Zeus, người duy nhất có thể khiến Zeus phải nể trọng. Ai cũng biết cả hai người đều đã sinh ra định sẵn số phận bất tử và cũng chính là một trong những kiệt tác của thần mẹ Rhea, chỉ là cả hai đều khác biệt từ tính cách cho đến chức vụ mà mình đảm nhận.

Thần Zeus cai quản bầu trời còn vị thần Hades lại cai quản âm phủ lạnh lẽo. Lúc trước khi được phân chia ranh giới của mình là âm giới Hades cũng chẳng để tâm mà nói: ''Chia ta cái gì thì ta lấy cái đó, được nhìn ngắm nhiều dòng máu nóng hổi khác nhau chảy vô một nơi cũng không phải một ý kiến tồi."

Tưởng chừng như cả hai sẽ luôn đối lập nhau nhưng điều đó đã kết thúc khi từng có một lần Zeus bị kẻ địch ám sát và chính Hades đã ra tay cứu lấy cậu em trai của mình. Mọi chuyện rất suôn sẻ khi Zeus đã được cứu nhưng bù lại thần Hades đã bị trúng mũi tên khi đang cố hết sức để bảo vệ cậu em mà bản thân lại bị dính lời nguyền khiến cơ thể ông teo lại chỉ còn ở lứa tuổi 13 bình thường không có cách nào cứu vãn, tuy vậy toàn bộ sức mạnh to lớn ấy vẫn còn mãi trong ông, chúa quỷ tối cao khiến ai cũng phải nể sợ.

Để ghi ơn việc anh trai đã bất chấp cứu lấy mình, Zeus đã đưa ra một điều kiện mà ít ai có được đó là nếu Hades muốn thứ gì đó ở thần giới ông sẽ lấy danh dự của mình ra để thề rằng sẽ lấy nó cho anh trai bằng bất kỳ giá nào.

Hades liếc mắt nhìn cậu em đang nói những lời vô nghĩa trào phúng, không để ý đảo mắt nhìn lại phía khu vườn hoa nơi có các cô con gái của Zeus và nhìn tập trung vào nơi có nàng. Nữ thần Persephone, hiện thân của mùa xuân dịu dàng khiến ngàn kẻ say đắm một cách mập mờ.

Nhận thấy anh trai vừa hưởng thụ tiếng nhạc du dương vốn có ở thiên giới vừa chăm chú nhìn vào một trong những cô con gái của mình, Zeus như nhận ra gì đó mỉm cười cầm lấy ly rượu nho chầm chậm lắc qua lại hứng thú nói vài câu giải khuây.

"Liệu có phải người mà anh muốn gặp không phải là em mà là bé con Persephone của em đấy nhé. Mà làm gì có chuyện đó được nhỉ, anh còn chẳng biết yêu là gì thì làm sao lại để ý đến con bé được cơ chứ."

Nói xong Zeus lại cong môi cười chế diễu một hơi dài rồi đưa ly rượu lên miệng nhấp từng ngụm lớn, giữa không gian chỉ có tiếng nhạc du dương chợt phát ra một giọng nói trầm đục, không phải của ai khác mà là của Hades, anh trai hắn lần đầu tiên chịu trả lời đúng vấn đề mà hắn đang đề cập.

"Ta muốn nàng ấy, Persephone phải là của ta."

Đột nhiên hương vị ngọt ngào của từng giọt rượu nghẹn lại ở cổ họng khi vừa nghe dứt câu của anh trai mình mà ho sặc sụa mở to mắt nhìn kẻ trước mắt, vẫn là người anh mà hắn luôn kính nể nhưng có phải kẻ nào khác đã giả giọng anh mình để chọc hắn không? Buồn cười thật, chắc chắn vừa rồi chỉ là nghe lầm thôi, Hades còn chẳng biết yêu là gì thì sao có thể cưới con gái hắn được, hơn nữa nếu có thì cũng không thể. Con bé đã lập lời thề làm thần nữ đồng trinh vĩnh viễn rồi...

"Anh trai của em biết đùa vui thật đấy."

"Ta không đùa, ta muốn Persephone làm vợ của ta."

Không phải nghe lầm, không phải chơi đùa, anh trai của hắn lại thực sự muốn cưới con bé về làm vợ!

"Nhưng Hades, không phải anh cũng biết Kore đã lập lời thề làm thần nữ đồng trinh vĩnh viễn rồi. Hơn nữa con bé nổi tiếng rất yêu tự do và chắc chắn Demeter sẽ không đồng ý gả con bé đi đâu..."

"Vậy bây giờ ta muốn lấy lời hứa kia của cậu để đổi lấy nàng hoặc ngay bây giờ ta sẽ biến bầu trời này thành một phần của âm giới."

Một bên là con gái máu mủ ruột thịt, một bên là danh dự từ lời hứa trước đó. Hắn nên chọn cái nào?

Đương nhiên là danh dự.

Chưa kể người đưa ra điều kiện lại là Hades, chúa tể của địa ngục. Và hắn biết, một khi đã là thứ anh trai muốn thì chắc chắn sẽ làm bất chấp hậu quả để đoạt lấy nó, vậy nên nếu bây giờ không giao con bé cho Hades thì chắc chắn thiên giới sẽ không yên dưới trướng của vị vua của địa phủ.

Sau tất cả, đó chỉ là cái cớ để hắn bảo vệ danh dự hèn mọn của mình.

"Nếu anh đã muốn, em sẽ cố gắng lấy nó cho anh. Vậy giờ em có cách này..."

"Không cần."

Chưa kịp nói xong đã thấy Hades đứng dậy bỏ đi kèm theo câu nói dứt khoát như mọi khi.

"Ta sẽ tự mình bắt lấy nàng."

Nói rồi cậu bước vào cánh cửa địa ngục đang mở ra chào đón vị chủ nhân tối thượng của âm giới quen thuộc như mọi khi, bỏ lại cậu em trai đang trơ mắt khó hiểu nhìn mình.

Nhanh thôi, nàng sẽ sớm ở bên cậu.

Sau ngày định mệnh mà người cha đáng kính đã phó thác nàng cho con quỷ khát máu. Mọi chuyện vẫn diễn ra hết sức bình thường, và nàng, con mồi đã được định vẫn ngây thơ đứng trước cái bẫy do cậu vạch ra.

Dưới cái danh chúa tể của địa ngục cậu dễ dàng nhờ Pan, vị thần cai quản của mọi khu rừng xinh đẹp mở ra một buổi tiệc hoa do cậu biết rõ nàng rất thích hoa nên chắc chắn nàng sẽ dùng mọi cách để đến được đây. Khi đó, cậu sẽ thực thi kế hoạch hoàn hảo mà mình đã tạo ra từ lâu.

Sau bao ngày ngóng trông, ngày diễn ra buổi tiệc đã đến. Đúng như dự đoán, nàng đã đến như những gì cậu nghĩ.

Ôi Persephone, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người như ngày đầu tiên đôi ta gặp nhau. Ngay khoảnh khắc ấy, nàng nào hay biết ta đã khắc ghi cái tên của nàng vào sâu trong tim. Và cũng là lúc ấy, ta đã nhận định nàng sẽ là người đi cùng ta mãi mãi không thể chạy thoát.

Ta không thể đợi được nữa, ta muốn giam nhốt nàng lại để chỉ riêng mình ta được ngắm nhìn mọi thứ từ nàng. Ngoài ta, không một ai được phép thấy tất cả mọi thứ của nàng.

"Nhìn kìa mọi người, bông hoa thật đặc biệt biết bao."

Tất cả đôi mắt của mọi người ở đây đều hướng về phía cánh tay do thần nữ hiện thân cho mùa xuân chỉ dẫn. Quả đúng như nàng nói, ở ngay trên tảng đá ngàn năm lại mọc ra một bông hoa thủy tiên đẹp đến mức không gì sánh bằng, hiện tại đang nhận được rất nhiều lời tán thưởng có cánh của các chư tiên chư thần.

Còn tôi thì đây là lần đầu thấy loài hoa đặc biệt thế này. Bông hoa này sao mà lạ quá, xung quanh nó đang toả ra một làn khí mờ ảo khiến đôi mắt và ý thức bắt đầu trở nên khờ dại mất đi lí trí bước chầm chậm đến phía tảng đá như muốn hái lấy nó.

Tôi không muốn, tôi muốn bông hoa ấy được sống đến khi hết thời gian và trở nên tàn úa đúng theo quy luật của nó nhưng không hiểu sao càng nhìn tâm lại càng rục rịch rung động chuẩn bị đưa tay xuống hái.

Đôi tay không hề nghe lời chủ nhân dám chạm nhẹ vào cánh hoa. Ngay tức khắc bỗng mặt đất nứt đôi rúng động toàn bộ các vị thần có mặt ngày hôm đó. Sau cơn rung chuyển mạnh mẽ nơi dưới chân tôi không biết từ khi nào đã tạo thành một khe vực toả ra một màu đỏ rực của dung nham tựa như ở địa ngục xuất hiện. Chưa kịp để tôi la hét cầu cứu bỗng cơ thể bị một bàn tay khác lạ kéo tôi ôm vào trong lồng ngực không cho tôi có cơ hội chạy thoát.

Phía bên dưới Hades đã hùng hổ nở nụ cười của kẻ chiến thắng nhanh tay đánh xe ngựa lao đến bắt Persephone chạy về địa phủ trước sự chứng kiến của các chư tiên chư thần.

Ngồi trong xe ngựa được làm từ ngọn lửa địa ngục đen tối run rẩy sợ hãi thu mình vào góc. Gì vậy, tại sao bác lại bắt tôi lên đây, có phải cha cần gọi tôi về gấp nên đã kêu bác đến đón không?

Nhưng vì sao trong đôi mắt đen đuốc sâu lắng kia lại hằn lên vẻ muốn chiếm đoạt người trước mặt đến vậy.

"Sao bác lại bắt tôi lên đây, mau thả tôi xuống đi. Nếu cha muốn gọi tôi về gấp thì tôi sẽ dùng cách khác để về nhà ngay chứ không cần bác giúp đâu."

Như đang nghe một câu chuyện cười ngàn năm có một khiến cậu ôm bụng cười từng tiếng điên dại nhưng lại chứa đựng đầy sự thoả mãn từ từ hướng về phía nàng cưỡng chế ôm chặt, rúc rúc vào cổ nàng hít lấy hít để mùi hương mà ngày đêm nhớ mong đến khàn khàn giọng nói.

"Cuối cùng ta cũng đã bắt được nàng rồi Kore."

"Đừng hi vọng Zeus sẽ đến cứu nàng, thằng bé đang thực hiện lời hứa giao nàng cho ta rồi nên không có chuyện nó sẽ cho người đến cứu nàng đâu."

"Ta sẽ không thả nàng đi và mãi mãi không để nàng chạy thoát đâu."

"Bác nói dối, cha sẽ không bỏ rơi tôi đâu. Hơn nữa tôi cũng đã lập lời thề làm thần nữ đồng trinh vĩnh viễn rồi vậy nên bác sẽ không làm gì được tôi đâu."

"Thời thề đồng trinh?"

"Vậy có phải nếu ta phá bỏ tấm thân trong trắng của nàng, lời thề ấy sẽ biến mất và nàng sẽ mãi mãi ở bên ta không?"

Trong tâm trí từng nghĩ sẽ dừng lời thề cao cả ấy để đánh thức lí trí còn sót lại của người trước mặt nhưng nhìn xem, đôi mắt kia càng trở nên điên dại kéo sát người cậu về phía tôi hơn như đang muốn làm thứ hành động đáng ghê tởm mà tôi chưa từng nghĩ đến nó sẽ được thực thi trên chính cơ thể mình.

"Cút đi, ngài muốn làm gì cơ chứ. Tôi đã lập lời thề rồi, cầu xin ngài thả tôi đi. Ngài muốn gì hãy nói cho tôi biết tôi sẽ xin cha cho ngài mà. Vậy nên xin ngài nổi lòng từ bi tha cho tôi."

"Vậy ta muốn nàng phải ở bên ta mãi mãi."

Bàn tay trái không an phận bắt đầu dùng ma lực cưỡng chế cho nàng nằm yên còn bàn tay còn lại, bắt đầu đưa lên xé rách toạc chiếc váy được dệt bằng giọt sương sớm của nàng trước những giọt nước mắt bất lực la hét thống khổ xin cậu tha thứ bỏ qua.

Đôi mắt càng trở nên mờ đục cúi người xuống hôn lướt qua đôi môi mà cậu đã ham muốn từ lâu, sau đó liền dời lên mắt nàng nhẹ nhàng liếm đi từng giọt nước mắt mặn chát vương vấn trên đôi mi.

"Ngoan, cho ta được không?"

"Đừng khóc, ráng chịu một lúc thôi, nàng sẽ thuộc về ta mãi mãi."

"Ta sẽ không bao giờ để nàng chạy mất như lần đầu đôi ta gặp nhau nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net