Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc Cốc Cốc 

Ba tiếng gõ cửa vang lên nhưng Cố Gia Niên không nghe thấy lời hồi đáp của người bên trong, anh thở dài một cái, đặt hộp điện thoại mới mua trước cửa phòng cô 

"Anh vừa mua điện thoại mới cho em đấy" 

Dư Nam vẫn im lặng không đáp, Cố Gia Niên khó chịu vô cùng anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt kia "Anh đếm đến 3 nếu em không trả lời anh thì anh sẽ xông vào đấy" 

"1...2.." Nói là đếm đến 3 nhưng vừa đến 2 thì anh đã bấm mật khẩu rồi xông vào bên trong. Cả 1 căn phòng tối không biết được là cô có đang ngủ hay không, Gia Niên đột nhiên cảm thấy dự cảm không lành, anh đi đến chỗ giường của Dư Nam nhìn khoảng trống không người kia khiến dây thần kinh của Cố Gia Niên căng đến sắp nổ tung rồi. 

"Anh đang làm gì vậy?" 

Cố Gia Niên chầm chậm quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, Dư Nam cả người tỏa mùi sữa tắm cùng hơi nước bốc lên từ phòng tắm tràn ra bên ngoài, anh bước đến gần cô dù đang tức giận nhưng Cố Gia Niên vẫn cố gắng kiềm lòng ôn nhu đưa tay cầm khăn lông đang quấn tóc trên đầu cô xuống 

"Tắm tối thì đừng gội đầu, ngồi xuống giường đi anh lau tóc cho" 

"..." Dư Nam thái độ hờ hững đi đến giường mình ngồi xuống "Anh muốn làm thì cứ làm đi, anh chỉ muốn làm theo ý anh thôi thì hỏi ý kiến của em làm gì" 

Cố Gia Niên vẫn chưa nguôi cơn giận ban nãy tra hỏi cô "Chưa ngủ sao lại tắt đèn" khi nãy nếu Dư Nam chậm 1 chút thì chắc rằng anh đã phóng xe đến chỗ Bắc Dã để tìm cô. Cái chân của Dư Nam nếu không ở nhà thì chỉ có thể là chạy đến chỗ thằng ranh con kia, nếu tối nay cô thật sự chạy đến chỗ nó thì anh chắc chắn sẽ dứt khoác dùng gậy đập gãy chân cô. 

"Có vấn đề gì sao? Anh sợ em chạy đi đâu à ?" 

"Ừ. Nếu em nghe lời anh một chút thì anh đã không cần lo lắng thế này rồi" 

Dư Nam đẩy tay Cố Gia Niên ra, cô đưa tay vuốt vuốt tóc mình làm nó rối lên "Em buồn ngủ rồi anh đi ra ngoài đi" 

"Được rồi, nhớ sấy tóc khô rồi mới được ngủ đấy. À còn nữa" Cố Gia Niên đưa hộp điện thoại mới ra cho cô, anh thừa biết cái cũ kia sớm đã bị cô vứt đi rồi

"...Cảm ơn anh" Dư Nam miệng thì cảm ơn nhưng vẻ mặt thì lại hờ hững , nhận lấy điện thoại chẳng khác nào đang nhận hình phạt. Cô cũng chỉ nhận cho có, không có ý định sử dụng nó, ai biết được bên trong có bị anh cài thứ gì không chứ

Cố Gia Niên đưa tay vuốt tóc cô, ở bên cạnh cô từ nhỏ đến giờ mỗi hành động thể hiện sắc thái hỉ nộ ái ố của Dư Nam anh làm sao không nhìn ra được chứ  "Như em thấy, cái điện thoại này anh chỉ mua tuyệt đối không đụng tay vào. Cứ yên tâm mà dùng và cũng đừng vứt điện thoại nữa" 

"Em cũng không nói là nghi ngờ anh" Dư Nam cầm điện thoại trên tay nhìn tới lui là mẫu điện thoại mới, Cố Gia Niên chi tiền mạnh tay thật đấy. Nếu như hồi trước cô sẽ không dám nhận đồ đắt tiền thế này, nhưng mà tình thế hiện tại thì cô dù muốn hay không cũng phải nhận thôi.

Dư Nam ánh mắt rũ xuống, nhận được quà mới mà trong mắt lại không có tí niềm vui nào. Làm sao vui được khi càng nhận nhiều thứ từ Cố Gia Niên thì cũng đồng nghĩa với việc cô mắc nợ anh càng nhiều. Cũng chẳng là gì của nhau, cảm giác thật tù túng mà

"Em ngủ đi, sáng mai anh sẽ đến trường làm thủ tục cho em"

"Thủ tục gì?!" Dư Nam ngơ ngác túm lấy vạt áo kéo Cố Gia Niên lại, tự dưng lại nói làm thủ tục là sao chứ 

Cố Gia Niên cúi người khuỵa xuống ngồi đối mắt với Dư Nam "Thủ tục chuyển trường cho em. Ngày nào em còn bên cạnh thằng kia ngày đó anh càng không an tâm. Mà em cũng đừng lo, ngôi trường mới anh chọn cho em không thua kém gì chỗ hiện tại của em đâu"

"Em không muốn! Cố Gia Niên anh sao lại cực đoan đến vậy chứ, anh muốn ép em tới đường cùng khiến em trở thành một đứa không nhà không người thân đến bạn bè cũng không có à" Điên mất thôi cứ thế này người điên không phải Cố Gia Niên mà chính là cô

Đột nhiên bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa ầm ĩ, sấm chớt trên trời từng cơn nổi lên, ánh sáng chói lóa chiếu rọi lên gương mặt của hai người bọn họ. Làm cô càng nhìn rõ được vẻ mẳ dửng dưng của Cố Gia Niên

Bàn tay Cố Gia Niên vuốt ve hai bầu má của Dư Nam, lại từ từ di chuyển xuống hai vai "Em không thấy là anh vẫn còn đang nhẹ tay với em sao? Em chắc giờ vẫn nghĩ là, à chỉ cần mình kiên trì yêu Bắc Dã thì tụi mình sẽ vượt qua được mọi khó khăn, Cố Gia Niên sẽ không thể làm gì trước tình yêu vĩ đại của mình và sẽ bỏ cuộc thôi khi đó mình sẽ lại tiếp tục cuộc đời hạnh phúc với Bắc Dã" 

"Nếu em nghĩ như vậy thì em thật sự thật sự rất ngu luôn đó Dư Nam à. Tình yêu của em liệu có lớn hơn khối tài sản và quyền lực mà anh có hay không? Sắp tới anh sẽ bắt đầu nhận việc ở công ty cha anh, có những thứ mà những đứa học sinh 17 tuổi như em không thể nào hình dung nổi đâu. Chẳng hạn như sức mạnh của đồng tiền, hiện tại thằng ranh đó chỉ đơn giản là bầm dập một chút gãy vài cái xương. Ai biết được một ngày nào đó đột nhiên nó biến mất hoàn toàn khỏi đời em thì sao?" 

"Anh dám làm vậy em sẽ tố cáo anh"

"Em cứ thử đi rồi biết. Giữa một con nhỏ không cha không mẹ và thằng con trai độc nhất của nhà họ Cố thì bên nào sẽ có tiếng nói hơn" 

"Em không nói chuyện được với anh nữa, anh mau về phòng anh đi" 

Cố Gia Niên cong môi mỉm cười mãn nguyện, "Rồi một ngày nào đó em sẽ thấy cuộc đời của em chỉ có thể gắn liền với anh. Khuya rồi, ngủ đi" 

Dư Nam uất đến nghẹn lời, Cố Gia Niên nói không sai nếu như cô cứ mãi chống đối anh thì những người xung quanh cô sẽ không ngừng gặp nguy hiểm. Khi họ gặp nguy hiểm thì cô có thể làm gì được, cùng lắm là gào thét với Cố Gia Niên. Có vẻ là cuộc đời cô sắp chôn vùi với Cố Gia Niên rồi

Ở một bên khác, chị Vân sau khi để lại bé An trên bệnh viện cùng Bắc Dã thì đi về nhà soạn thêm chút quần áo đem lên bệnh viện cho cậu. Vừa lên cầu thang liền gặp cô chủ nhà đang đứng đợi trước cửa nhà bọn họ, vẻ mặt không tốt cho lắm.

"Dì Phương, có chuyện gì vậy dì còn chưa tới ngày đóng tiền nhà mà ạ" 

"Ừ ờ.. Vân à, có lẽ là chỗ này dì không cho con thuê được nữa. Chỗ tiền hôm trước con đóng, cho dì gửi lại" Nói rồi dì Phương cầm cọc tiền dúi vào tay chị. 

"Dì Phương à, không phải chứ. Cháu đâu phải mới thuê nhà dì gần đây, cháu đã thuê mấy năm trời rồi. Bây giờ đột nhiên dì nói không cho thuê nữa là sao? Đột ngột như vậy dì muốn cháu phải chuyển tới đâu" 

"Dì xin lỗi. Dì cũng đâu có bắt cháu đi ngay đâu, nhưng mà, chiều mai người thuê mới sẽ đến nên cháu tranh thủ dọn đồ đi nhanh dùm dì nha" Dì Phương ấp úng nói xong liền muốn rời đi, bà cũng không muốn làm những chuyện vô tình vô nghĩa thế này nhưng nếu không làm thì chỗ này của bà sẽ bị người khác đập nát mất.

"Dì ơi cháu xin dì, hiện tại nhà cháu đang có chuyện. Dì làm ơn làm phước đừng đuổi mẹ con cháu đi mà cháu xin dì" Chị Vân túm lấy tay của dì Phương luôn miệng năn nỉ 

Dì Phương ánh mắt sợ sệt nhìn xuống dưới sân, trong 1 góc có 2,3 người đang ngồi trong xe quan sát hành vi của 2 người họ. Dì né tránh gỡ tay của chị Vân ra "Dì cũng xin cháu Vân à. Gia đình dì cũng cần được sống, dì cũng gửi lại tiền và cho cháu hạn 1 ngày để dọn đi rồi mà. Chúng ta đừng làm khó nhau nữa được không"

"Nhưng tại sao chứ, bọn cháu có đắc tội gì với dì hay làm dì hiểu lầm chuyện gì hay sao?"

"Không có, chị em cháu không đắc tội gì với dì hết. Mà.. aiya! là đắc tội với nhân vật lớn đó, trời ơi chuyện này dì không thể làm khác được đâu. Bọn họ còn ở dưới kia kìa, cháu muốn ở lại thì phải đi năn nỉ họ chứ đừng nói với dì" 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net