Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau đó cuộc sống Dư Nam lại êm đềm trở lại, cô đã không còn lui tới phòng tập ở trường đại học nữa vì đã trở thành nhạc công chính thức lại còn được các tạp chí săn đón nồng nhiệt nên cô đã nhanh chóng ổn định được chỗ làm của mình. Tất nhiên là dưới trướng của Giám đốc Nhạc Viện thành phố - Ngài Smith 

"Chào buổi sáng" Dư Nam vừa vào phòng tập đã nhìn thấy Emily đang thu dọn đồ đạc của mình "Cậu định đi đâu à?" 

"Bị mù hay sao mà không thấy đang thu dọn đồ. Từ nay về sau tôi không còn đàn ở đây nữa đâu" Emily vẫn tính này tật nấy, mở miệng ra không nói nổi một câu tử tế

Dư Nam cũng sớm đã quen với cách nói chuyện này rồi, "Sao lại vậy?! Ông của cậu sau chuyện đó vẫn không chịu bỏ qua hay sao, có cần tôi hẹn ông cậu nói chuyện riêng giải thích không"

"Lắm mồm thật đấy. Không phải cậu là người cứ nằng nặc bảo tôi đi phẫu thuật sao, tôi sắp phẫu thuật rồi phải tạm nghĩ một thời gian" Emily cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc của mình xong, tuy lời nói có cọc cằn nhưng nếu để ý thì thông qua cách nói của mình Emily đang gián tiếp thông báo cho Dư Nam rằng mình sắp đi phẫu thuật rồi

Dư Nam ngạc nhiên, nhanh vậy đã tới ngày phẫu thuật ròi sao. 

"Cậu nói xác suất thành công là 50 mà đúng không, nếu lỡ thất bại thì cậu tính làm gì" 

Emily cười nhạt, còn làm gì được chứ, nếu không chữa được tay thì đến ly nước còn cầm không nổi huống hồ chi là chơi đàn cello "Thì chắc là sẽ mở một quán cà phê hay tiệm hoa gì đấy sống qua ngày chứ sao"

"Nếu vậy thì tôi sẽ góp vốn với cậu" Dư Nam cười cười, cô từ lâu cũng muốn mở một tiệm hàng nho nhỏ sống êm đềm qua ngày

"Nếu góp vốn thì tôi sẽ là chủ chính, tôi 8 cậu 2. Mà khoan nói đến chuyện làm ăn sau này đi" Emily dùng ánh mắt phán xét nhìn qua Dư Nam "Mắc cái gì tôi chưa phẫu thuật mà cậu lại mở mồm thất bại là sao, muốn trù ẻo tôi hả" 

"Ha ha ha không có đâu, thật sự đấy. Khi nào cậu phẫu thuật xong thì tôi sẽ đến thăm cậu" Dư Nam không nhịn được cười một cái, có lẽ đây là lần đầu tiên cô và Emily nói chuyện hòa thuận vui vẻ như thế này. 

"Khỏi. Gặp mặt cậu tôi càng thêm bực mình" Emily xua tay, nhưng thật ra trong lòng cũng đang rất vui vì Emily biết sẽ chẳng ai đến thăm bệnh cho cô đâu. Mấy đứa suốt ngày lẻo đẻo theo làm bạn với Emily cũng chỉ vì muốn ké danh tiếng và lợi dụng tiền bạc thôi, tụi nó còn tưởng Emily là một đứa ngu không nhìn ra được tâm tư xấu xa của bọn nó cơ đấy. 

Emily nói xong thì ung dung tự tại rời khỏi phòng tập, Dư Nam nói với theo "Số điện thoại tôi có ghi trong danh sách thành viên đoàn đấy, có gì cứ nhắn cho tôi- À không, gọi thẳng luôn đi" 

Emily không trả lời Dư Nam, chỉ thấy cô nàng chậm rãi đưa ngón tay giữa lên như một lời chào tạm biệt.

***

[Emily]: Mua hộ trái cây dùm tôi, nói trước tôi không định trả tiền cho đâu 

Dư Nam nhìn dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại mình mà miệng cười toe toét đến chén cơm trên bàn nãy giờ vẫn chưa đụng đũa vào, Cố Gia Niên nhướng người nhìn xem cô đang làm gì mà không ăn cơm "Có chuyện gì làm em vui vậy sao, nãy giờ cơm còn chưa chịu ăn"

"À haha chỉ là em dạo gần đây vừa có thêm một người bạn rất thú vị thôi" Dư Nam úp màn hình điện thoại xuống bàn, cô cầm đũa lên chuẩn bị ăn 

"Trai hay gái?" 

"Là Emily" Dư Nam vừa cười vừa nói ra cái tên quen thuộc đó, Cố Gia Niên nghe xong còn tưởng mình nghe nhầm, lần trước anh đã thấy Dư Nam bênh vực Emily ở nhà hàng nhưng anh nghĩ chỉ xuất phát từ lòng thương người của cô thôi. Nhưng bằng cách nào hai người họ lại trở nên thân thiết với nhau như vậy rồi? 

Cố Gia Niên chỉ ừm một cái, anh đang suy nghĩ rằng có phải là con ả Emily đang giở trò gì với Dư Nam hay không

"À anh lát nữa em sẽ ra ngoài một lát, chiều anh ăn cơm trước đi nha không cần chờ em đâu"

"Em định đi đâu để anh chở em đi" Cố Gia Niên dù gì cũng rảnh cả ngày hôm nay, tự mình chở cô đi sẽ khiến anh an tâm hơn 

Dư Nam lắc đầu "Thôi anh không cần đi đâu. Emily đang nằm viện em muốn đến thăm cậu ấy, anh thừa biết là Emily không thích nhìn thấy anh mà"

Cố Gia Niên ngước mặt nhìn Dư Nam, giấu đi ánh mắt khó chịu của mình thay vào đó là nụ cười giả tạo "Ừ vậy anh ở nhà chờ em" 

Cố Gia Niên chưa bao giờ cảm thấy thiện cảm với Emily cả, dù là trước đây hay hiện tại. Lúc trước ít ra ả và Dư Nam đều ghét nhau không khiến anh khó chịu, còn bây giờ ả lại trở thành bạn của Dư Nam làm cho Dư Nam suốt ngày chỉ chăm chăm dành thời gian cho Emily. 

Anh đã làm việc cật lực để dành ra 1 ngày nghỉ ở nhà nguyên ngày với Dư Nam vậy mà cũng bị con nhỏ Emily kia xen vào cướp đi Dư Nam của anh. Không rõ động cơ Emily tiếp cận Dư Nam là gì, nhưng hiện tại Dư Nam có vẻ rất thích giao du với cô ả nên anh cũng không dám đụng vào Emily vì sợ Dư Nam sẽ suy nghĩ xấu về anh. 

Không phải là anh muốn kiểm soát cô 24/24, mà là vì anh không thích cô có những mối quan tâm dành cho người khác mà không đặt lên người anh. 

Càng nghĩ càng thấy bực mình mà, Cố Gia Niên gắp một miếng tôm đặt vào chén Dư Nam "Vậy sau khi em đi thăm bạn của mình thì có thể cùng anh đi hẹn hò được không? Dù gì anh cũng đã làm việc rất chăm chỉ để có được 1 ngày rảnh ở bên cạnh em, nếu hôm nay em không ở cạnh anh thì công sức của anh coi như đổ sông rồi" 

Dư Nam nghĩ lại thấy cũng đúng, suốt mấy ngày nay cô và Cố Gia Niên thời gian gặp nhau chỉ vón vẹn buổi tối. Cố Gia Niên không làm việc xuyên đêm thì cũng sẽ 2,3h sáng mới về đến nhà, về rồi thì chỉ ôm cô vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ. Mặt trời chưa ló thì anh lại phải lên công ty, nếu cô lãng phí ngày hôm nay của anh thì chắc anh sẽ rất buồn cho coi. 

"Ờm, vậy khi nào em về em sẽ cho anh hay để chuẩn bị ha. Mà anh muốn đi hẹn hò ở đâu?" 

"Đi rồi em sẽ biết" Cố Gia Niên nghe cô đồng ý thì rất vui, anh dự định sẽ dẫn Dư Nam đi đến 1 nơi vô cùng đặc biệt chỉ mình anh biết. 

Dư Nam bắt một chiếc taxi tiện đường ghé mua một túi trái cây đủ loại của Emily, dù Emily nói là nhờ mua nhưng cô quyết sẽ không nhận lấy tiền của cô nàng. Ai đời đi thăm bệnh mua quà rồi lại đòi tiền bệnh nhân cơ chứ, vả lại tiền mua này là trích từ tiền lương của Dư Nam. Không phải tiền của Cố Gia Niên nên khi tặng nó đi cô sẽ càng thấy vui hơn 

"Chào cậu, mình tới rồi đây" Dư Nam vui vẻ thập thò đầu của mình qua ô cửa kính trên cửa, rồi mở cửa bước vào. 

Trong phòng bệnh chỉ có một mình Emily nằm trên giường với đôi tay được băng bó kỹ lưỡng. Cuộc phẫu thuật tuy gặp trở ngại nhưng may mắn đã thành công, tay cua Emily đã đỡ hơn trước rất nhiều rồi. 

"Con người cậu đúng là lề mề, đợi muốn mòn cả xương" Emily ngáp ngán ngáp dài, cả ngày chỉ nằm yên một chỗ khiến cô nàng trông rất chán chường 

Dư Nam cười hề hề, đặt túi trái cây lên kệ đầu giường bệnh "Vậy ý là cậu đã đợi mình từ sáng tới giờ hả?  Ra là vậy ha, xin lỗi vì không đến thăm cậu sớm hơn" 

"Đợi hồi nào, ai thèm đợi cậu chứ" Emily bị nói trúng tim đen thì miệng mồm lắp bắp, quay lưng về phía Dư Nam che đi gương mặt ngượng ngùng của mình. Đúng là cô nàng đã chờ Dư Nam từ sáng tới giờ rồi

Dư Nam lấy trái cây trong túi ra, gọt vỏ đặt lên dĩa cho Emily "Cậu đúng là khẩu phật tâm xà, nhưng mà cậu cũng nên học cách thay đổi cách nói chuyện của mình đi. Như vậy người khác cũng sẽ không nghĩ cậu là loại người đáng ghét" 

"Khẩu phật tâm xà?" Emily lần đầu nghe thấy mấy từ ngữ kiểu này đấy, người Mĩ như họ chẳng nói mấy câu như vậy bao giờ. Dư Nam gật gù "Ừ ừ khẩu xà tâm phật, là một câu nói nổi tiếng ở đất nước của mình. Đại loại là nói về những người có lời nói độc địa nhưng tâm hồn rất tốt. Đây há miệng ra ăn táo đi nè" 

Dư Nam đặt miếng táo đã gọt xong đến bên miệng của Emily, vì tay mới phẫu thuật xong nên cô nàng không thể nào tự mình cầm táo ăn được. Đành ngậm ngùi chấp nhận để cho Dư Nam đút mình ăn "C-Cảm ơn"

"Có gì cảm ơn đâu chứ, đổi lại sau này mình bệnh thì cậu đến chăm sóc mình là được" Dư Nam đút Emily từ miếng này qua miếng nọ chẳng mấy chóc dĩa trái cây vừa gọt xong đã hết sạch 

Mọi người có thể tiếp sức cho máy chạy bằng cơm này bằng cách donate vào tài khoản ngân hàng của mình được gắn trên hồ sơ cá nhân, tùy tâm thôi không ép buộc đâu ạ xin cảm ơnnn



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net