Chap 11: Cái bẫy đợi chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày hôm ấy Ramses không còn làm phiền đến tôi mà hoàn toàn để mỗi ngày trôi qua một cách lặng yên nhất có thể, trong căn phòng chỉ có thể một mình lặng yên bên cửa sổ nhìn ra những bức tường cao chót vót như những song sắt giam cầm cơ thể này ở lại mãi trong căn cứ của địa ngục, cùng với con quỷ luôn khát máu sẵn sàng ăn thịt 'con mồi' này bất cứ khi nào.

Vốn rằng thời xa xưa nhà ở của Ai Cập không chỉ nằm trong kim tự tháp mà cũng có những cung điện hào hoa tráng lệ và cả những căn nhà bình dân, cây cối nơi đây rải rác rất nhiều, lớp cát cũng chỉ mỏng có thể dẫm ở dưới chân chứ không như ở hiện tại chỉ là những di tích vĩ đại bị cát bao phủ khắp nơi che lấp đi hào quang từng có của một thời kì vĩ đại của con người.

Tuy rằng tâm vẫn luôn lo lắng cho Alicia cũng như phải bất lực trơ mắt nhìn từng ngày mặt trời bắt đầu mọc lên rồi lại lặn xuống, tuy vậy, đó cũng là mốc thời gian duy nhất khiến tôi nhận biết được cuộc xét tuyển kia ngày càng đến gần. Ramses nói rằng sẽ bỏ qua cho Alicia nếu đồng ý với 'điều kiện' ấy, dù có làm cách nào thì ít nhất cô ấy cũng đã an toàn qua một vòng, đủ thời gian để vết thương kia thật sự lành hẳn và cả thứ trên ngực tôi liền lại thành một vết sẹo ghê rợn bám lấy cơ thể này cả một đời, nực cười thật đấy, tại sao tôi lại tin một kẻ đã và đang làm tổn thương tôi rằng sẽ tha mạng cho một người nào đó chứ.

Nhưng bạn biết không? Một kẻ tâm thần rất ít khi thất hứa nếu họ đang nhắm tới bạn làm món đồ chơi vui đùa cho họ đấy.

Một tuần, năm ngày rồi lại ba ngày trôi qua, thời gian ngày càng giảm dần nhanh chóng đồng nghĩa với việc tôi sắp phải lên thớt chơi một lúc với tử thần đáng kính. Rốt cuộc những cuộc khảo sát này bao giờ mới kết thúc đây, còn vài ngày nữa thôi thì có lẽ trước mắt tôi có lẽ là từng mạng người ngã xuống la hét và chết một cách đau đớn cùng tuyệt vọng, và có thể... Trong đó có cả tôi .

Nếu tôi thắng thì sao, hoặc nếu không phải tôi thì sao, người cuối cùng còn sống sót để đối diện với cậu ta thì phải làm sao để sống sót khi ở với một con quỷ điên loạn? Tôi cá là không đơn giản gì mà Ramses lại tổ chức ra cuộc chơi chết chóc này cả, chắc chắn có lí do nào khác, ít nhất là tôi nghĩ vậy và cũng luôn mong nó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

Lại vài ngày trôi qua trong nỗi sợ hãi cùng cô đơn, trong đầu luôn nghĩ cách để trách né cái chết nhất có thể, thời kì Ai Cập cổ có rất nhiều hành hình như phanh thây, chôn sống, và cả Scaphism ( người bị hành hình sẽ được cho uống lượng lớn mật ong , sữa để gây tiêu *, họ sẽ bị trói lên một chiếc thuyền và bị đẩy ra giữa lòng hồ rồi bị bỏ đói và sẽ Die do chết đói, khát hay thậm chí là bị nhiễm trùng do bị côn trùng đốt )

Điển hình nhất là Bestiarii. Ramses đã cho chúng tôi trải qua cuộc khảo nghiệm này, bị thả vào trong đấu trường cùng những con vật hung mãnh nhưng khác ở chỗ là cậu ta đã 'nhân từ' phân phát cho mỗi người một con dao để chiến đấu với đám quái vật ấy, còn tất cả việc còn lại chỉ dựa vào trí thông minh hay ngu ngốc của những nạn nhân xấu số ở đây thôi.

Vậy tiếp theo là gì đây? Điều gì đang đợi tôi ở phía trước với một con nhóc mới chân ướt chân ráo ra khỏi nhà thì đã bị mang tới đây để tranh đoạt cơ hội để khước từ lưỡi hái của tử thần thì làm cách nào để sống sót lâu nhất có thể?

Thời gian trôi qua trong những nỗi lo lắng bồn chồn về tương lai, đặc biệt là khi tôi chuẩn bị đi vào giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Trời vừa tờ mờ sáng cũng là lúc rất nhiều đã xông vào phòng bịt mắt kéo tôi ra ngoài, dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng trong tâm trí vẫn không kiềm được sự sợ hãi ngày càng lớn nổi lên ở đáy lòng tuyệt vọng.

Màn đêm tăm tối bao quanh trước mắt như tâm trạng tôi lúc này, cảm nhận thấy bản thân bị dẫn tới đâu đó rất lạnh, mặt đất ở đây rất gồ ghề gây cấn cấn ở lòng bàn chân lạnh lẽo. Không biết tới khi nào hay cũng có lẽ là đã đến nơi mà bịt mắt cũng được gỡ ra. Quả nhiên y như tôi dự đoán, đây là trò Scaphism. Thật dễ dàng đoán ra nó khi trước mắt là một lòng hồ rộng lớn cùng rất nhiều chiếc thuyền gỗ nhỏ lẻ đang nổi lềnh bềnh trên dòng nước đang nhấp nháy vì gió thổi mà từng đợt dạt vào bờ .

Mọi cô gái ở đây đều đã tập trung đông đủ, trông họ có vẻ đã ổn hơn một chút sau vòng loại đầu tiên. Lại đảo mắt tìm kiếm trong đám đông không thể tìm thấy bóng dáng của Alicia mới làm tôi thở phào một hơi trong lòng, ít nhất tên kia cũng biết giữ lời mà không đẩy một người bị thương ra khỏi vòng an toàn.

Mắt lại chuyển hướng tới đám con gái đang chia thành từng nhóm to nhỏ, trông họ thật đáng ngưỡng mộ khi có nhiều người quen cùng ở đây để đỡ đần thứ gì đó, còn tôi, luôn bị tách lẻ và đứng một mình lặng thinh.

Lại như lúc trước rồi, lại bị bỏ một mình không ai ngó ngàng tới, lúc nhỏ là bị chế giễu bởi màu mắt khác lạ hoặc vì tính cách kì quái chỉ biết ở trong thư viện cùng Luna đàm thoại về những vấn đề kì lạ ở Ai Cập, còn bây giờ là vì lí do gì đây, dù tôi có muốn đến hỏi chuyện thì cũng bị xa lánh chạy ngay đi khi thấy tôi đến gần. Cả khi lớn và bé đều như thế, có phải là tôi giống thứ gì đó không? Phải rồi, đứa trẻ bị ruồng bỏ đấy.

Tiếng kèn vang lên in ỏi cũng là lúc thời gian bắt đầu vòng loại thứ hai. Mỗi người vẫn mang trang phục có chữ số lại như cũ, từng người từng người bị đẩy lên thuyền cũng luôn không ngừng được nhắc nhở rằng không được để bản thân đụng vào nước ở trong hồ. Có vẻ trò chơi Scaphism mà Ramses đưa ra khác với những gì tôi biết một chút rồi, vì cậu ta chẳng thích việc đẩy họ vào chỗ chết ngay mà thích ngắm nhìn họ bất lực giãy dụa đau đớn trước khi chết hơn.

Còn nếu muốn thoát khỏi con đường đi vào vòng tay tử thần do chính cậu vạch ra thì bắt buộc phải dùng cái đầu để suy nghĩ hết sức có thể, tìm ra lỗ hổng để luồn lách ra ngoài nhanh nhất và đặc biệt tránh làm bị thương bản thân mình cũng như cũng hoàn thành nhiệm vụ được cho.

Vì Ramses không muốn thấy trên người ai có vết thương nào nếu không phải do chính cậu gây nên .

Tất cả các thuyền nhỏ được đẩy ra dần dần ở giữa mặt hồ bao gồm cả thuyền của tôi. Lần này không dồn dập như ở vòng một tranh đoạt sống chết nữa, cũng không một lời thông báo quy luật trò chơi của hiện tại. Cứ thả trôi mỗi thuyền lơ lửng như vậy trên mặt nước để nó tự do trôi.

Từng luồng ánh sáng ấm áp chiếu xuống mặt hồ tạo nên vẻ lung linh huyền ảo, đã bao lâu rồi chưa được tắm nắng thế này, đã bao lâu rồi chưa được tận hưởng cảm giác ấm áp của hạnh phúc y như khi được mẹ ôm vào lòng. Có lẽ hơi tham lam một chút , nhưng tôi thề là chỉ vài phút thôi, làm ơn cho tôi tận hưởng trọn vẹn cảm giác này.

Nhưng Ramses luôn khiến tôi thất vọng nhất có thể, cậu như đi guốc trong bụng tôi rằng khi tôi không muốn cậu xuất hiện khi nào thì cậu sẽ xuất hiện ngay khi ấy để làm tôi thất vọng y như mong muốn của cậu.

Tiếng kèn lại vang lên khắp nơi trong khu vườn có chiếc hồ rộng lớn, không cần ngước lên thì tôi cũng biết là cậu đến vì cảm giác bị nhìn chằm chằm ấy lại xuất hiện hệt như muốn xuyên thấu cơ thể này vậy. Khi nghe thấy tiếng kèn, lập tức tất cả những người đưa chúng tôi đến đây liền bỏ chạy tán loạn như được mùa rồi đóng sầm cửa lại.

Thấy không? Cậu ta không rảnh đến mức đưa bọn tôi đi tận hưởng ánh nắng buổi sáng sớm đâu. Nếu không thì chả ai nghĩ được điều gì đáng sợ hơn để khiến đám người kia sợ hãi đến mức vừa rồi còn bình tĩnh mang từng người đặt lên thuyền mà khi vừa nghe hiệu lệnh xong đã cong giò bỏ chạy như vớ được vàng như vậy.

"Thấy thế nào? Buổi nắng sớm rất đẹp phải không? Ta đã chuẩn bị riêng cho các nàng đấy"

Một tuần không gặp, Ramses vẫn giả tạo như cũ, tươi cười như một thiên sứ giơ tay cứu lấy hàng vạn sinh linh nhỏ nhoi đang cần được giúp đỡ.

Nhưng không chào đón cậu là tiếng cười hoan nghênh mà là những ánh mắt nhìn nghi ngờ bao gồm cả tôi, chả ai lại đi tin lời của một tên tâm thần cả.

"Buồn thật đấy, không ai chịu trả lời lại ta cả, vậy thì nên phổ biến luật chơi luôn nhỉ ?"

"Nhìn ở đằng kia đi, là một cây nến đo lượng thời gian các nàng được phép hoạt động để nghĩ cách để rời khỏi cái thuyền rồi vào lại bờ trước khi cây nến dập tắt, khi thời gian kết thúc là những 'thú cưng' đáng yêu của ta đi kiếm các nàng chơi đùa một lúc, nhưng đừng nghĩ đến việc nhảy xuống hồ rồi bơi vào, ở dưới nước ta đã cho người tẩm thuốc độc vô đó nên chỉ cần ngâm mình vào một lúc thôi cũng đủ để khiến linh hồn bé nhỏ kia gặp tổ tiên ngay đấy, vậy nên hãy nhanh lên nhé các nàng thơ của ta"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net