CHƯƠNG 45.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy nên ở bên anh ấy khiến tôi đồng thời cảm thấy hạnh phúc và ngượng ép.

Trước đây, tôi đã ảo tưởng rằng niềm vui này sẽ kéo dài mãi mãi.

"Dù sao thì Alastair à, anh có phát hiện ra ai đã tấn công tôi ngày hôm qua không?"

"... Sao?"

"Vẫn chưa?"

Tôi khoanh tay trước ngực và chống cằm.

Khi tôi khẽ quay đầu lại và mỉm cười, sự bối rối thoáng qua trên khuôn mặt anh ấy.

"... Làm sao em biết?"

"Tôi chỉ tình cờ phát hiện ra."

Sáng nay, khi tôi nói với anh ấy những gì đã xảy ra và khiến đêm qua tôi trở về muộn, anh ấy đột ngột bỏ đi và nói rằng có chuyện gấp.

Sau khi anh trở về, tôi nhàn nhã thay quần áo, rời khỏi phòng và đi xuống phòng ăn.

Tôi đến văn phòng của anh ấy để rủ anh dùng bữa với tôi, nhưng cánh cửa không đóng chặt nên một giọng nói lạnh lùng lọt ra ngoài.

- Tìm rồi khử nó đi.

Một tiếng gầm gừ đầy đe dọa, như thể một mũi tên đã xuyên qua cổ họng anh.  Đó là một giọng nói vừa thân thuộc, nhưng đồng thời không phải vậy.

Đột nhiên âm thanh lọt vào tai tôi một cách vô tình.

"Tôi rất ngạc nhiên khi anh nói một cách lạnh lùng rằng hãy tìm và trừ khử hắn ta.  Tôi chưa bao giờ thấy anh lạnh lùng và tàn bạo đến vậy ".

"À — đó...."

"Và anh còn nói gì nữa nhỉ?  Ra lệnh bắt sống hắn ta?  Vậy nên anh có thể tự mình tra tấn hắn ".

"À còn nữa......."

"......"

Alastair dừng tay chèo và che mặt.

Tôi có thể thấy rõ biểu cảm của anh ấy trước khi che đi.

Tôi tiêu rồi.  Khuôn mặt của anh ấy trông như thế nào.

Có lẽ anh quá yêu tôi đến nỗi cố lừa dối tôi càng tốt.

Nhưng tôi hiểu anh ấy quá rõ.

Đó là bởi vì tôi đã đọc qua cốt truyện, nhưng sau khi quen anh thật lâu, tôi càng không thể nào không nhận ra.

"Alastair, anh rất chu toàn nhưng đôi khi lại để lộ sơ hở với người gần bên."

"Em làm sao ......."

"Anh nghĩ rằng tôi không biết gì hết à?"

"Sao... ."

"Vào khoảng hai năm trước.......  Hình như là Nam tước Deren?  Anh có nhớ trên tờ báo có vụ nam tước chết một cách dã man với nội tạng nát bét trong căn nhà chứa không? "

"..."

"Anh đã làm điều đó đúng chứ."

Đôi mắt anh mở to.

Cảnh tượng đôi mắt run rẩy không tin nổi khiến anh trông thật tội nghiệp.

"... .. Tôi không biết em đang nói gì cả."

"Sao trước khi nói điều đó anh không che đậy cảm xúc trên khuôn mặt mình thật kỹ?"

Trêu chọc anh ấy bằng điều này luôn luôn thú vị.

Anh ấy không thể thốt ra bất cứ điều gì, và nhìn thấy anh ấy cắn vào môi mình mang đến cho tôi một cảm giác khoái trá lạ thường.

"Tôi biết nhiều hơn thế, và tôi có thể kể lại mọi thứ nếu anh muốn."

"...... Tôi nghĩ thế là đủ rồi."

Anh ấy cắn môi một cách đáng thương như thể tôi đã khám phá ra một bí mật mà anh ấy không bao giờ muốn tiết lộ.

"Nam tước Deren, tại sao anh lại giết ông ta?"

Tôi luôn thắc mắc.  Ông ấy là một nhân vật có năng lực trong việc kinh doanh của nhà Alastair và đã giúp đỡ anh ấy trong cuốn tiểu thuyết.

Alastair rất hài lòng với ông ta.

Ít nhất là trong cuốn truyện gốc.

"Hắn dám chạm vào em."

"......"

"Với một động tác thô lỗ, thật đáng xúc phạm."

Anh ta không che giấu sự ghê tởm sâu sắc trên khuôn mặt của mình.

Hai năm trước trong tiệc xã giao, ông ta giả vờ như chưa chạm vào cơ thể tôi.

Sự tích của ông ta với phụ nữ thật oanh liệt và nghiệt ngã.

Tin đồn lan truyền sau khi ông ta chết, rằng ông ta đã cưỡng hiếp một số người hầu giúp việc trong biệt thự của mình.

Những người khác dễ dàng bị thuyết phục bởi tin đồn.

Ông ta nổi tiếng với việc làm phiền và quấy rối tình dục các tiểu thư tầng lớp thấp kém.

Khi ông ta đụng chạm vào cơ thể tôi, rõ ràng là ông ta đã mất trí rồi.

Tôi đã nghiêm túc tính chuyện chặt tay ông ta, nhưng trước đó ông ta đã bị sát hại.

Bởi Alastair.

Tôi nhìn anh ấy và sau đó nhìn lên bầu trời.

Những chiếc đèn lồng được thả lên trời đôi khi có chút xung đột và tỏa sáng rất đẹp mắt.

Cánh hoa khẽ rơi trên khuôn mặt tôi.

Tôi chớp mắt nhìn những cánh hoa rơi từng cánh một.

Thuyền của chúng tôi đã ổn định dưới một cái cây.

Những bông hoa nở trên cây bị gió thổi bay.

Tôi giơ tay và hái một nhành hoa.

Khi tôi cúi đầu, Alastair giữ lấy ánh mắt của tôi.  Tôi mỉm cười và dựa sát vào anh hơn.

Khi tôi nghiêng người và quỳ xuống gần anh, bụng tôi sôi lên.

Tôi quan tâm đến anh ấy.

Alastair ngơ ngác nhìn tôi, thậm chí không nghĩ ngăn cản tôi.

Tôi cài những nhành hoa lên tóc anh ấy.

"Anh thật tuyệt đẹp, Alastair."

Khuôn mặt anh ấy bị nhuộm đỏ có lẽ do ánh sáng của những chiếc đèn lồng.

Thuyền dần nghiêng về một bên, tôi trở về chỗ cũ.

Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào bàn tay và cơ thể đang thu lại của tôi.

Tôi nhặt chiếc đèn lồng đặt bên cạnh anh, vờ như không để ý và phớt lờ ánh nhìn của anh.

"Giờ hãy thả nó thôi."

Tôi đưa cho anh ấy một chiếc đèn lồng.

Anh nhìn vào chiếc đèn lồng và thắp sáng nó bằng ma thuật.

Khi tôi nhìn thấy chiếc đèn lồng anh ấy đã sáng lên, tôi thả trôi nó.

"Anh đã ước gì vậy?"

Mắt tôi tràn ngập những chiếc lồng đèn được thắp sáng được thả lên không trung.

Đôi mắt màu tím của anh bao trùm bởi sự rung cảm.

"Tôi đã cầu nguyện rằng mình sẽ kết hôn với em, Serina."

Tôi gần như ngạt thở.

"Làm thiếp của anh cũng tốt."

Tôi không nói nên lời khi vẫn thấy anh ấy cười rạng rỡ.

"Điều ước của Serina— em đã ước điều gì?"

"...... Tôi hy vọng thuốc giải của anh sẽ sớm được hoàn thành."

Không thể khác được, chúng tôi có những mong muốn hoàn toàn trái ngược nhau.

Tôi nhìn anh và thở dài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net