Chương 12: Đặt cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cười chết mất thôi, mày nghĩ tao ngu đến mức đứng yên chờ chết à?"

Ả ta cười khẩy khi tận mắt thấy cơ thể Delphi đang dần gục xuống dưới nòng súng của mình, thoáng qua biểu cảm vừa vui vẻ vừa thống khổ trên khuôn mặt mĩ miều của cô ta, nếu đặt lên bàn cân đem so sánh với tên sát nhân nào đó chẳng khác gì kẻ tám lạng người nửa cân là mấy. Điểm giống nhau này bất chợt lại khiến Delphi rợn người, không phải là vì biểu cảm giống hệt như từ một khuôn đúc ra đó. Mà là... dường như hai người họ đều có tính cách điên loạn như nhau, đều là hiện thân đứa con thân yêu của quỷ Satan.

Luật lệ hà khắc chỉ có một. Thứ muốn có, nhất định phải đạt.

Không có được, bắt buộc phải giết.

Trên thân vốn đã rất đau nhức vì đợt hành quyết của ngày hôm qua. Nay lại nhận thêm một phát súng vào chỗ chí mạng, chẳng khác gì giáng đòn tử thần, đạp thẳng mạng sống Delphi vào cõi chết để nhường chỗ cho kẻ mưu mô hơn nắm quyền.

Có lẽ, đây chính là quy luật, đây chính là cuộc sống, thế giới ngày chiến tranh không cho phép con người ta bất kỳ cơ hội được nhân từ nào.

"Không được lên chức phu nhân thì sao chứ? Mày đừng quên, dù không leo được lên chứ vợ thì tao cũng chính là kẻ sống sót cuối cùng."

"Nhiều lời quá, mày nên chết đi được rồi."

Con ngươi xanh rêu khẽ thu nhỏ lại vì sợ hãi, ấy nhưng Delphi đến cuối vẫn không chịu thua kém trước khí thế áp đảo của người trước mặt dù rằng biết rõ bản thân sẽ không trụ được bao lâu. Mặc cho tầm mắt bắt đầu mờ dần hay cảm giác tê liệt đang dần lôi kéo cô vào chỗ chết, lí trí đến cuối vẫn điều khiển đôi tay siết chặt vết thương, lấy đau làm điểm tựa, ngăn không cho cơ thể bị mất cảm giác hoàn toàn rồi tiếp tục lùi về sau.

Trong đầu liên tiếp vạch ra từng đường lui bước tiến cho tương lai, viên đạn vừa rồi đã cho biết cô ả là đang ở thời điểm ngông cuồng nhất, vậy nên việc khuyên ngăn là điểu không thể. Tuy nhiên, hiện tại Delphi cũng không còn cách nào khác để đối phó mà chỉ dành dùng chiêu cũ là tấn công trực diện, chỉ là lần này lại khác.

Thứ cô nhắm vào sẽ là sự ganh ghét đố kị.

"Đúng là cô hơn tôi rất nhiều. Xinh đẹp, nóng bỏng, thủ đoạn dành lấy thứ mình muốn cũng rất hoàn hảo..."

Delphi ngước nhìn gương mặt đang hiện rõ hai chữ thỏa mãn, ánh mắt cô ta lóe lên sự hứng thú nhìn vào kẻ thù truyền kiếp của mình. Ngón tay thon dài uốn nhẹ lọn tóc vàng kim, khí chất như thể một vị phu nhân vừa lên nhậm chức, thích thú hỏi thêm về lời nói tiếp theo:

"Coi như mày có mắt, kể tiếp đi."

"Vâng thưa quý cô, nói trắng ra là cô rất cuốn hút theo cách riêng của mình. Chỉ là thưa cô, tôi lại thấy cô giống một con búp bê xinh đẹp mà không có não mất rồi."

"Cái gì?"

Thấy kế hoạch đã thành công, Delphi nhếch mép, nhìn cái vẻ mặt đay nghiến tức giận của cô ả mà vô cùng hài lòng.

"Tham lam, dục vọng vô đáy, tâm địa rắn rết, thử hỏi có điều gì mà cô không có không?"

Nói rồi Delphi liền bật cười mất kiểm soát, hệt như cô đã không còn là cô, mà là một thiên sứ sa ngã đang dần chìm vào vòng tay của kẻ điên.

Nếu đây là một trong những kế hoạch để khiến Delphi tha hóa, đánh mất bản chất thận của mình, thì cậu ta đã thành công rồi.

"Chao ôi, hỡi kẻ thiếu thốn tình cảm đến tột cùng từ kẻ mạnh. Phải hay không cô thật ngu dốt khi cho rằng giết được tôi cô sẽ leo được lên vị trí mà mình mong muốn?"

"Cô nói tôi quên, nhưng cô cũng đừng quên. Khi cô đoạt được thứ mình muốn cũng là lúc trái tim của Idris Miller kia sẽ đóng lại. Sau đó thì sao, cô sẽ thành cô có được thứ mà cô mong ước, có điều đổi lại sẽ là tình yêu của cậu ta dành cho cô."

"Câm miệng... câm miệng ngay cho tao!"

Đối với cô ả, đây rõ ràng là việc khiêu khích lần hai hết sức ngu ngốc. Thế nhưng lần này Delphi đã không dại dột mà chỉ nhắm vào một mình con quỷ ham hư vinh trong người, ngược lại còn xem cô ta như tên điên nào đó mà đối xử.

Đó là thuận theo lời nói của người kia một chút, cho họ thấy rằng mình đang ở thế thắng rồi ngay lập tức khiêu khích để bọn chúng mất kiểm soát, vô tình sẽ khiến chúng lộ ra sơ hở, bản thân sẽ nhân cơ hội mà lật chuyển tình thế.

Chỉ là kế hoạch này rất nguy hiểm, vì nếu không xoay chuyển kịp thời, Delphi chắn chắn sẽ rất dễ bỏ mạng tại đây.

Nhưng, cô biết, mình đang làm gì.

"Mở to mắt và bộ não của cô ra mà nhớ lại. Idris Miller kia, cậu ta đã làm gì với tôi."

"Bờ môi này, gò má này, cơ thể này... có chỗ nào mà ngài ấy chưa từng chạm qua đâu?"

Quả nhiên sau lời nói khiêu khích ấy, cô ả đã không chờ được nữa, tức giận siết chặt cây súng trong tay, thân mình lao đến trước mặt Delphi không nói không rằng liền dùng tay còn lại bóp cổ rồi đè cô nằm thẳng ra đất.

Trái với suy nghĩ của nhiều người, lần này Delphi đã không còn phản kháng như lúc đầu. Cô như một con búp mất sức sống nằm im chờ chết, mặc cho mái tóc rối bời đã bị lực tác động mà xõa tung trên nền đất lạnh, việc duy nhất cô làm là dương đôi mắt vô cảm nhìn tiếp hành động tiếp theo từ người bên trên.

Không phải Delphi cam chịu từ bỏ hi vọng được sống, mà là bởi kế hoạch khiêu khích của cô đã thành công. Bây giờ chỉ thiếu một bước nữa thôi, cơ hội sống sót duy nhất ấy sẽ thuộc về bản thân cô.

Thế nhưng... điều này cũng đồng nghĩa một trong hai người sẽ phải chết.

Nếu Delphi sống, cô ả sẽ chết và ngược lại.

Đắng cay làm sao, con người khi đứng giữa ranh giới sống chết sẽ vô cùng ích kỷ. Dẫu cho thân phận cô ả có là người bạn đến từ quê hương, kết quả cuối cùng Delphi vẫn phải đưa ra quyết định, lần này, cô sẽ tham lam mà lựa chọn sự sống.

Cũng đừng hỏi lí do vì sao, không phải Delphi ham sống sợ chết. Cái chết đối với cô cũng chỉ là giấc ngủ ngàn thu không bao giờ tỉnh lại, hoặc là sự giải thoát cho những tâm hồn tổn thương, vậy nên chúng không hề đáng sợ. Trên thực tế, thứ khiến cô tự tay dẹp bỏ tâm hồn ngây thơ vốn có của một thiên thần lại chính là gia đình, cha mẹ ở phương xa đang chờ cô, tự do đang chờ cô, vậy thì tại sao Delphi lại phải ngồi im chờ chết.

"Mày vừa nói gì hả con đĩ, Idris Miller là của tao, tất cả là của tao. Mày căn bản không có tư cách để ngài phải yêu, tốt nhất mày nên đem ghi nhớ này xuống địa ngục đi!"

Đối diện với hành động và lời nói cay nghiệt của cô ta, Delphi cũng không còn lạ lẫm gì. Suy cho cùng dù có ham muốn những vị trí không thuộc về bản thân, thì loạt hành động dùng lời đe dọa nhưng lại không dám nổ súng vào nơi cốt yếu vừa rồi đã bán đứng cô ả.

Có lẽ, cô gái này cũng không khác gì cô, đều không muốn giết đồng hương của mình, chỉ là hiện thực lại vô cùng tàn khốc, không cho ai bất kỳ một cơ hội nào để bày tỏ lòng nhân từ nào.

Nhìn rồi lại nghĩ, thời khắc quyết định đã đến. Delphi bắt đầu hạ giọng, một lần nữa đưa ra câu hỏi: "Cô chắc chứ?"

Không kịp để cho ai kia kịp phản ứng. Bỗng, vùng bụng của người bên trên đã cảm nhận được một cơn đau thấu xương do bị chân Delphi đạp phải, chỉ thấy sau đó, cơ thể ả liền mất đà, đau đớn ngã ra sau không một chút phòng bị. Chớp lấy thời cơ, Delphi ngay lập tức giật phăng cây súng trong tay ả ta, nắm chắc con quái vật trong tay, không chút dao động liền hướng thẳng nòng súng lạnh băng về phía đầu cô ả trực tiếp bắn ra phát súng tử thần.

Một tiếng đoàng vang lên, máu đỏ phun trào trên gương mặt xinh đẹp, thân hình hoàn hảo ấy cứ thế khụy ra sau nằm im không chút cử động. Con ngươi ả ta vẫn mở lớn như rằng không thể tin được kết quả này, chỉ để lại Delphi run rẩy lùi về sau, mang trên mình hàng tá tội lỗi không thể dung tha mất lực gục xuống đất, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm duy nhất một câu nói...

"Giết rồi... làm sao đây... mình giết người mất rồi."

Đúng vậy, cô giết người rồi, Delphi Evans đã giết người rồi!

Theo luật lệ đã được ban sẵn, rằng nếu thành công giết chết đối thủ của mình thì người còn lại sẽ thành công tranh đoạt cơ hội sống sót cuối cùng. Kết quả bây giờ đã rõ, Delphi sống, cô ta chết.

Đáng lẽ cô nên ăn mừng mới đúng chứ?

Nhưng vì sao hiện tại trong tâm lại mang theo một loại cảm giác thống khổ thế này?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net