Chương 03: Mùa hè đang đến gần, điềm báo về một trận chiến khốc liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đầu.

Những ngày giữa tháng sáu đang đến gần.

Không còn bất kỳ bài kiểm tra đặc biệt nào sau bài kiểm tra vào hồi tháng Tư, do đó chúng tôi được tận hưởng quãng thời gian học đường quý báu thêm một chút. Học sinh đến từ Phòng Trắng, người được cho là đang nhắm vào tôi hiện vẫn chưa có thêm bất cứ động tĩnh gì cả.

Ngoài biến cố duy nhất ảnh hưởng đến tôi là lần ghé thăm đầy bất ngờ từ Amasawa. Không còn bất kỳ biến động lớn nào liên quan đến việc đuổi học tôi xuất hiện.

Tuy nhiên, "tai nạn" hôm đó có lẽ đã để lại một vấn đề nhức nhối giữa tôi và Kei. Nó lớn đến nỗi chúng tôi chưa thể tìm thấy thời điểm phù hợp tiếp theo để có thể hôn nhau. Dù có cố tạo dựng không gian lãng mạn như nào đi chăng nữa, vẫn luôn hiện hữu một thứ gì đó tựa bức tường vô hình ngăn cách giữa hai đứa. Cho dù tôi có thể đạp đổ nó để mối quan hệ giữa hai đứa đi lên, nhưng mọi chuyện cũng chẳng cần vội vã đến thế. Bởi lẽ, theo thời gian, tôi muốn Kei tự tay loại bỏ được bức tường đó, và khi ấy mối quan hệ của chúng tôi sẽ tiến hoá lên một tầm cao mới. Việc này sẽ tốt hơn cho sự phát triển của cô ấy. Câu chuyện còn lại chỉ nằm ở vấn đề thời gian mà thôi.

Là một học sinh cao trung, tôi đang được sống mãn nguyện trong một môi trường học tập đầy thoải mái khi mùa hè đang ngày một đến gần.

Vẫn như mọi năm, nhiệt độ ngoài trời bắt đầu tăng lên rõ rệt.

Vào những ngày nắng nóng đến đỉnh điểm, ngoài trời thậm chí có thể lên tới 30 độ. Nhiệt độ cứ thế tăng dần như báo hiệu sự trở lại của mùa hè, cảnh sắc dần chuyển mình và thay thế những cánh chim mùa xuân.

Vì đã trải nghiệm cuộc sống của một học sinh đời thường trong khoảng thời gian dài, có một vài chủ đề tôi thường xuyên được nghe kể. Một trong số đó là "Bạn thích nhất mùa nào?". Nghe có vẻ đơn giản nhưng nếu bạn suy nghĩ kỹ, đây là một câu hỏi hết sức thú vị.

Mỗi người sinh ra và lớn lên ở cùng một vị trí địa lý sẽ có cho mình những mùa yêu thích khác nhau.

Sau khi đã trải nghiệm hết 4 mùa ở ngôi trường này, bản thân tôi vẫn ngóng chờ sự trở lại của mùa "nóng" hơn. Nếu được hỏi rằng mùa yêu thích của bạn là mùa nào thì câu trả lời của tôi sẽ là mùa hè.

Lý do có thể là vì bầu trời xanh tươi và rạng ngời kia.

"Chào buổi sáng, Ayanokouji-senpai."

Trong lúc tôi đang vừa đi vừa lơ đãng nhìn lên bầu trời, một lời chào thân thiện được gửi tới trước mặt tôi.

Giọng nói đó là của Nanase Tsubasa, một học sinh lớp 1-D.

Em ấy có vẻ như cũng đang đến trường 1 mình, những người xung quanh trông không giống bạn của em ấy cho lắm.

"Là em à? Chào buổi sáng."

Em ấy đang đi bộ trước tôi, có lẽ em ấy chỉ tình cờ quay mặt lại và thấy. Hay em ấy cố tình đợi ở đây vì có chuyện muốn nói với tôi?

"Có gì trên trời à Senpai?"

Cho đến vừa rồi, tôi đã không để ý đến sự hiện diện của Nanase bởi đôi mắt của tôi đang mải nhìn lên bầu trời xanh thẳm kia. Có lẽ em ấy đã nhìn tôi một lúc rồi mới cất tiếng chào.

"Không có gì, anh chỉ đơn giản là đang ngắm nhìn bầu trời trong xanh thôi."

"Ngắm nhìn bầu trời trong xanh, hả?"

Nanase tiến lại gần tôi, em ấy sau đó cũng bắt chước tôi nhìn lên trời.

Trời hôm nay không hề có mây, trông cứ như một đại dương rộng lớn vậy.

"Thật là một ngày đẹp trời."

"Ừ! Mà nhân tiện, đã lâu rồi anh không gặp em."

Mặc dù chúng tôi đã từng đi ngang qua nhau trước đó, nhưng đã lâu rồi tôi mới nói chuyện bình thường với em ấy như này.

"Vâng, anh và em đã không gặp nhau trong khoảng một tháng rưỡi rồi."

Nanase và Housen đã hợp sức với nhau để lên kế hoạch đuổi học tôi trong kỳ thi trước đó. Dù vậy, thái độ của họ cũng giống hệt như Amasawa đã từng, cực kỳ điềm tĩnh và bình thản.

"Em luôn cảm thấy có lỗi về những việc đã làm với anh, Ayanokouji-senpai."

Nanase nói trong lúc đang nhìn lên bầu trời.

Có vẻ như em ấy sâu sắc hơn những gì tôi nghĩ.

"Senpai, anh có ghét em không?"

"Chẳng có lý do gì để ghét em cả. Đó là bài kiểm tra đặc biệt phải không? Với lại, em cũng đã cố gắng bảo vệ anh, Nanase."

Dù đã hợp tác với Housen. Nanase vẫn cố gắng lao tới chặn Housen tại thời điểm quyết định, không màng tới nguy hiểm mà mình phải đối mặt.

Tôi vẫn nhớ em ấy từng chất vấn Housen, người có thái độ vô cùng thù địch với tôi.

"Kỳ thi đặc biệt đó đã kết thúc chưa? Anh không nghe em nói gì về hạn chót của nó."

"Không, kỳ thi đó vẫn đang được diễn ra. Hạn chót của nó là đầu học kỳ 2."

Nghĩa là kỳ thi đặc biệt này vẫn sẽ tiếp tục thêm một thời gian nữa. Nghĩ đến điều này thì khá là lạ khi Housen và Nanase vẫn chưa có động tĩnh gì.

"Có phải anh đang thắc mắc tại sao em không gặp anh suốt thời gian qua?"

"Sẽ là nói dối nếu nói rằng anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Anh vẫn luôn tự hỏi rằng liệu em có đang làm gì mờ ám sau lưng anh không."

"Từ những gì diễn ra vào lần trước, em hiểu rằng kể cả một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng cũng chưa chắc diễn ra thuận lợi. Bên cạnh đó, khi đã mất đi yếu tố bất ngờ, sẽ thật khó để lừa được anh nếu anh vẫn sống một cuộc sống bình thường ngày qua ngày."

"Vậy là em đang đợi bài kiểm tra đặc biệt của các lớp khác? Thế còn các học sinh năm nhất khác thì sao?"

"Em không biết cụ thể thế nào nhưng em nghĩ họ đều đã biết việc Housen đã hành động."

"Bởi lẽ, chứng kiến một người như Housen mà còn thất bại, họ biết rằng nếu không có 1 kế hoạch rõ ràng thì mọi cố gắng sẽ đều là vô nghĩa. Nếu vậy thì bị thương nặng thế này cũng không tệ lắm."

"Dẫu vậy, em vẫn nghĩ việc này không đáng với bàn tay trái của anh, Senpai."

Trong số các học sinh năm nhất, Housen Kazuomi, dù thế nào cũng là một trong những học sinh thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Có lẽ thật may mắn khi Housen là người đầu tiên nhắm đến tôi.

Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra là ai là người đứng sau bài kiểm tra đặc biệt này. Mặc dù sẽ thật dễ nếu tôi hỏi Nanase ngay lúc này...

Nhưng mỗi lần tôi nhìn em ấy thì em ấy lại quay mặt đi chỗ khác, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ ý định đó và tự bảo vệ bản thân. Ngay cả khi tôi có hỏi em ấy bây giờ thì cũng rất khó để Nanase trả lời. Ẩn náu trong 3 lớp còn lại vẫn còn những gián điệp giấu tên. Vậy nên cuối cùng, Nanase chỉ dám thừa nhận về sự tồn tại của bài kiểm tra đặc biệt để lớp D của em ấy không chịu bất cứ bất lợi trong việc săn tiền thưởng.

"Cảm ơn anh vì đã thông cảm cho em."

Do thấy tôi im lặng 1 hồi, Nanase nói, như thể em ấy hiểu tất cả những gì tôi đang nghĩ.

Dù sao thì hai đứa bọn tôi cũng đang đi đến trường cùng nhau, nên tôi quyết định chuyển sang 1 chủ đề khác.

"Em có vẻ đã thoải mái với cuộc sống ở trường nhỉ?"

Từ cách Nanase cư xử, có vẻ em ấy đã từ bỏ được sự ngây ngô ban đầu và hòa nhập tốt.

"Vâng, em nghĩ mọi người trong khối em cũng như em đã dần làm quen với những bài kiểm tra đặc biệt liên tục xảy ra ở trường. Không biết các anh chị khóa trên đã biết chưa nhưng tụi em đã trải qua bài kiểm tra đặc biệt thứ 2 của khối vào cuối tháng 5 rồi."

Giống như những học sinh năm 2 chúng tôi, các học sinh năm nhất cũng có cuộc chiến riêng của mình.

"Dù chưa chắc lắm nhưng anh đã nghe tin đồn rằng có người đã bị đuổi học."

Các học sinh năm hai cũng từng nghe nói rằng có học sinh đã bị đuổi học trong bài thi đặc biệt đó.

"À, ra là anh đã biết về nó. Một học sinh lớp 1-C đã bị buộc phải thôi học".

Học sinh đó đã biến mất khỏi danh sách OAA. Nhưng đó là 1 học sinh có học lực loại A, có lẽ em ấy bị đuổi học vì 1 hình phạt đặc biệt gì đó.

"Những việc lớn như thế này kiểu gì chả có tin đồn."

"Ở ngôi trường này, những người bạn mà mình cùng cười nói hôm nay có thể mai này sẽ bị đuổi học một cách không thương tiếc. Đó là lý do tại sao em phải sống hết mình mỗi ngày để không phải nuối tiếc gì ở ngôi trường này."

Mặc dù hiện tại chỉ là đứng ngoài xem các lớp khác đối đầu với nhau, nhưng sẽ có lúc lớp 1-D phải đối mặt với tình huống tương tự. Khi đó, lời nhắc nhở bản thân của Nanase lúc này sẽ là vô giá.

Tôi không có cách nào để kiểm tra Điểm Lớp của các năm khác.

Đó là lý do tôi không biết lớp nào đã thắng lớp nào đã thua trong bài kiểm tra vừa rồi.

"Lớp D của em đạt hạng mấy trong bài thi đó?"

"Lần trước thì bọn em hạng bét, còn lần này bọn em đạt được hạng 3. Dẫu vậy, lớp A và B đã đấu đá rất ác liệt nên điểm chênh lệch của các lớp không đáng kể."

Dù phải đối đầu với lớp A và B nhưng lớp của em ấy không bị bỏ lại quá xa. Mặt khác, việc lớp C đạt hạng bét có lẽ do họ có một học sinh bị đuổi học.

"Gần đây, Housen đã cư xử tốt hơn chưa? Hay là..."

"Sẽ là nói dối nếu em nói cậu ấy không làm gì sai. Nhưng cậu ấy không liên quan đến việc học sinh bị đuổi học lần này. Hiện tại, cậu ấy chỉ tập trung vào anh thôi, Senpai."

Nanase, người nãy giờ vẫn nhìn lên bầu trời, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về phía tôi với một nụ cười có phần cay đắng.

"Nói thế này có vẻ hơi cảm tính nhưng em nghĩ nhờ anh mà cậu ấy đã cư xử đúng mực hơn một chút. Có thể nói cậu ấy đang dồn sức tập trung lên các anh chị khối trên thay vì học sinh năm nhất. Dạo gần đây cậu ấy luôn nói 'Hãy để tao đấu với bọn năm hai đi'. Điều đó thật tuyệt vời."

Đây quả là sự tiến bộ tốt cho 1 học sinh năm nhất. Nhưng nói vậy mới nhớ, việc mắt tôi và Housen chạm nhau khi tôi đi qua cơ thể lực lưỡng của cậu ta hoá ra là dấu hiệu của sự khiêu khích.

"Sẽ có cơ hội cho năm nhất tụi em quyết đấu với năm hai tụi anh thôi."

Mặc dù có cơ hội làm việc cùng nhau một lần trước đó, nhưng nếu Nagumo tiếp tục theo đuổi lý tưởng của anh ta, sớm muộn gì chúng tôi cũng phải đối đầu với nhau..

"Em mong em có thể sống trọn vẹn đời học sinh của mình ở đây mà không phải hối hận."

"Nghe hay đấy."

Như Nanase đã nói, những người mà bạn bên cạnh hôm nay, ngày mai có thể sẽ không còn nữa.

Đây là một trong những điều thường xảy ra ở ngôi trường này.

Chính vì vậy, chúng tôi phải sống trọn vẹn mỗi ngày.

Bởi một khi thứ gì đã qua thì sẽ không bao giờ trở lại.

"Anh không được để bản thân phải hối tiếc, Ayanokouji-senpai"

Lời nói của em ấy như muốn nhắc tôi rằng tôi không còn nhiều thời gian ở ngôi trường này nữa.

Mắt em ấy chứa đầy sự quyết tâm.

"Tất nhiên, anh cũng sẽ cố hết sức để không phải hối tiếc."

Sau khi nghe câu trả lời từ tôi, Nanase gật đầu có vẻ như đã mãn nguyện.

"Vậy thôi em xin phép."

Khi đã đến gần trường, Nanase cúi đầu chào tôi rồi đi.

Với việc năm nhất vừa có bài kiểm tra đặc biệt thứ hai vào cuối tháng Năm, sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi kỳ thi tiếp theo của năm hai được công bố bất kỳ lúc nào. Đây là quãng thời gian cần thiết để chúng tôi chuẩn bị mọi thứ.

Như để củng cố niềm tin vào suy nghĩ ấy, chủ nhiệm lớp tôi bước vào lớp với phong thái khác hẳn mọi khi.

"Có vẻ các em đã tập trung đầy đủ, thật đáng mừng."

Sau khi điểm danh xong, Chabashira-sensei dùng chiếc máy tính bảng trên tay hiển thị hình ảnh lên màn hình.

Không mất quá nhiều thời gian để cô ấy thao tác xong cài đặt, sau đó một màn hình trắng được bật lên và hướng về phía chúng tôi.

"Cô đã đồng hành cùng các em được một thời gian rồi nhỉ, vậy nên cô tin chắc rằng các em sẽ đoán ra đây cái là gì."

Một bài kiểm tra đặc biệt mới sắp được bắt đầu.

Mặc dù mọi người đều đoán được phần nào diễn biến tiếp theo của câu chuyện, nhưng chẳng ai hé ra nửa lời cả, họ vẫn im lặng chờ đợi đáp án từ Chabashira.

Ngoại trừ một vài người, hầu hết học sinh trong lớp đều hướng về phía Chabashira-sensei, một lúc sau, Chabashira cười nhẹ.

"Quả thực hôm nay cô muốn đề cập với các em về bài kiểm tra đặc biệt tiếp theo. Nhưng để tạo thêm sự kịch tính, trước tiên chúng ta hãy nói về kỳ nghỉ hè nhé."

Dứt lời, Chabashira thao tác trên màn hình máy tính của mình, một hình ảnh hiện ra ngay trước mắt chúng tôi sau đó.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là hình ảnh một chiếc du thuyền sang trọng.

Lớp D chúng tôi cũng có những kỷ niệm về một con tàu như vậy.

"Và giờ cô sẽ giải thích cho các em về những sự kiện sẽ diễn ra trong kỳ nghỉ hè trước khi chuyến đi này được bắt đầu."

Trong tích tắc, học sinh trong lớp ai nấy cũng đưa mắt nhìn nhau để bày tỏ niềm hân hoan của mình.

Dù vậy, sự kết hợp giữa một bài kiểm tra và kỳ nghỉ lại gợi ra vài kỷ niệm khác trong lòng mỗi người.

Nhà trường chẳng cho không ta bất kỳ thứ gì cả. Khi chúng tôi suy nghĩ về nó, màn hình dần chuyển từ hình ảnh chiếc du thuyền sang một tấm hình lịch trình khác.

"Từ ngày mùng 4/8 đến hết ngày 11/8, các em sẽ tận hưởng kỳ nghỉ của mình trên chiếc du thuyền sang trọng này, tổng cộng là 8 ngày 7 đêm. Các em có thể tuỳ ý ăn uống, xem phim và vui chơi mà chẳng cần lo nghĩ bất kỳ thứ gì cả. Sẽ không có bài kiểm tra đặc biệt nào được tổ chức trong khoảng thời gian đó."

Nói cách khác, chúng tôi đang được hứa hẹn về một kỳ nghỉ đích thực trên chiếc du thuyền này.

Sự hoài nghi của mọi học sinh trong lớp dần giảm đi đôi chút.

Nhưng sự hào hứng đó cũng chẳng duy trì được bao lâu khi màn hình chuyển sang sự kiện tiếp theo.

Nó như là một mắc câu đối với chúng tôi vậy.

"Nhưng để có thể tận hưởng chuyến đi thú vị này, các em sẽ phải hoàn thành bài thi đặc biệt tiếp theo."

Khi mà mọi người trong lớp hẵng còn đang suy nghĩ mình nên làm gì trong kỳ nghỉ, họ nhanh chóng bị kéo về thực tại bởi lời nói ấy.

Mở đầu câu chuyện bằng những lời bay bổng, sau đó thả bộp rơi xuống từ tầng mây sẽ khiến nhiều học sinh cảm thấy khó chịu.

Nhưng rồi mọi người cũng ổn định lại tinh thần và chuẩn bị đương đầu với trận chiến mới.

"Các em có vẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều."

Một nụ cười hài lòng dần hiện lên trên khuôn mặt của Chabashira.

Không phải ngẫu nhiên mà Chabashira đề cập cho chúng tôi biết về kỳ nghỉ hè trước, dường như nó còn ẩn chứa nhiều ý nghĩa khác nữa.

Mặc dù chúng tôi vẫn là những học sinh lớp D, nhưng cô ấy muốn chúng tôi chứng minh rằng mình đã trưởng thành hơn so với một năm về trước.

Vượt qua hết kỳ thi này đến kỳ thi khác, chúng tôi đã quen và chai sạn hơn rất nhiều.

"Khi nào thì bài kiểm tra đặc biệt tiếp theo được bắt đầu ạ?"

Horikita, người đang ngồi ở dãy giữa hàng ghế đầu cất tiếng hỏi.

"Thông thường, các bài kiểm tra đặc biệt sẽ diễn ra trong cùng một kỳ, hoặc là ở học kỳ tiếp theo, nhưng lần này lại khác. Bài thi kế tiếp sẽ được tổ chức ngay trong kỳ nghỉ hè."

Vậy là, nhà trường sẽ sử dụng quãng thời gian nghỉ hè để tổ chức bài kiểm tra đặc biệt ngay khi kết thúc học kỳ một ư?

Điều khiến tôi thắc mắc bây giờ vẫn còn quá sớm để tìm ra lời giải đáp. Vẫn còn hơn một tháng nữa trước khi bước vào kỳ thi, hẳn phải có lý do gì đó khi nhà trường quyết định thông báo sớm thế này?

Trong mọi tình huống, từ giây phút lịch trình những ngày sắp tới được công bố, dù muốn hay không, ắt hẳn trong tâm trí mỗi học sinh đều hiện lên hình ảnh về một kỳ thi đặc biệt. Ngay lúc mọi người đang nghĩ vậy, lời nói của Chabashira vang lên như để chứng minh suy nghĩ của họ là đúng.

"Các em sẽ phải tham gia một kỳ thi đặc biệt mang tên 'sinh tồn trên đảo hoang' chiến đấu với nhau."

Kỳ thi đặc biệt sinh tồn trên đảo hoang. Hẳn trận chiến giữa các lớp hồi năm nhất vẫn còn đọng lại trong tâm trí nhiều người. Mỗi lớp phải đều đấu với nhau bằng cách cân đo đong đếm từng số điểm một, hoặc là giành thêm điểm từ việc đoán Leader cũng như chiếm cứ Spot.

"Chúng ta lại phải tham gia nó lần nữa ư..."

Keisei, người thường lặng lẽ lắng nghe quy chế của các kỳ thi đặc biệt, thì thầm thốt lên như thể gợi lại những ký ức xưa cũ.

Vào năm ngoái, đã có một cuộc cãi vã nổ ra giữa đám con trai và con gái, nó đã gây ra muôn vàn khó khăn cho quá trình hoàn thành kỳ thi của lớp.

"Hẳn các em đều nhớ kỳ thi 'sinh tồn trên đảo hoang' hồi năm nhất. Nhưng kỳ thi năm nay có những thay đổi mới so với năm ngoái. Nó sẽ khó khăn hơn rất nhiều và sẽ chẳng có sự hỗ trợ nào như trước đây cả. Tất nhiên, số điểm lớp và điểm cá nhân mà các em nhận được cũng tăng lên đáng kể."

Ở bài thi đảo hoang năm ngoái, bạn có thể tự do chiến đấu theo phong cách của riêng mình. Nếu bạn muốn giành chiến thắng, thì hãy thắt lưng buộc bụng để tiết kiệm điểm. Còn nếu muốn thua, hãy sống một cách buông thả. Bạn sẽ chẳng phải chịu những hình phạt hà khắc như đuổi học miễn là không vướng vào nội quy nhà trường.

Mặc dù được thông báo rằng kỳ thi sẽ khó nhằn hơn năm ngoái, nhưng những thay đổi gì sẽ diễn ra?

Tôi chẳng cần phải suy đoán nhiều làm gì, bởi lẽ Chabashira sẽ nói về nó ngay thôi.

"Đầu tiên, cô sẽ bắt đầu bằng việc nói về lịch trình cụ thể sắp tới. Các em không cần ghi lại đâu vì nó có thể được tải xuống và xem bằng điện thoại thông minh hoặc máy tính bảng cá nhân của mỗi người."

Chabashira nói vậy và phát lịch trình cụ thể lên màn hình.

Ngày 19/7: Tập trung tại sân thể thao, ra xe tới cảng và lên thuyền.

Ngày 20/7: Bắt đầu kỳ thi đặc biệt, giải thích và chu cấp vật tư.

Ngày 3/8: Kết thúc kỳ thi đặc biệt, công bố thứ hạng và trao thưởng.

*Điểm cá nhân của tháng 8 sẽ được cấp sau kỳ thi này.

Ngày 4/8: Tự do vui chơi, trải nghiệm trên du thuyền.

Ngày 11/8: Về đến cảng, trở lại trường và kết thúc kỳ nghỉ.

Lễ bế giảng học kỳ I sẽ được tổ chức vào thứ Sáu ngày 16, và ba ngày sau đó chính là quãng thời gian mà chúng tôi chuẩn bị cho kỳ thi đặc biệt. Hơn nữa, thời gian dành cho kỳ thi đặc biệt năm nay thậm chí còn dài gấp đôi năm ngoái, nó kéo dài tới hai tuần.

"Sensei, nếu dựa trên lịch trình này, chẳng phải kỳ nghỉ hè của chúng em sẽ rất ngắn sao?"

Nishimura đưa ra câu hỏi của mình nhanh như một mũi tên vừa xuất khỏi cây cung. Bình thường một kỳ nghỉ hè sẽ kéo dài đến 40 ngày, nhưng khi đem gộp cả với chuyến đi trên du thuyền, cộng lại cũng chỉ được có 24 ngày. Việc học sinh tỏ ra bất mãn là cực kỳ dễ hiểu.

"Đáng tiếc là các em sẽ không được đền bù cho quãng thời gian đó đâu. Việc rút ngắn kỳ nghỉ đã được quyết định xong xuôi."

Nhà trường sẽ phải hứng chịu những lời chỉ trích từ phía học sinh.

Tất nhiên việc đó là điều không thể tránh khỏi.

Bởi vì đối với nhiều học sinh, một ngày nghỉ ở nhà giá trị hơn gấp bội so với đi học trên trường.

"Tuy nhiên, để bù đắp, sẽ có một chuyến nghỉ dưỡng kéo dài một tuần trên chiếc du thuyền sang trọng kia dành cho các em. Tùy vào cách nghĩ của mỗi người mà sẽ thấy nó thỏa đáng hơn hai tuần đã mất hay không. Như cô đã nói, quãng thời gian ấy các em hoàn toàn được thảnh thơi và tận hưởng."

Có vẻ như Chabashira đang cố gắng thuyết phục chúng tôi bằng điều đó.

Năm ngoái, chúng tôi cũng bắt đầu xuất phát với một chiếc du thuyền sang trọng, nhưng lại có rất ít thời gian để tận hưởng nó một cách trọn vẹn. Tôi nhớ khi ấy có một bài thi 12 con giáp được thêm vào ngay sau kỳ thi sinh tồn trên đảo hoang.

Đối với những người luôn sống trong khuôn viên trường như chúng tôi, thế giới bên ngoài vừa mới mẻ vừa thú vị. Mặc dù phải sống trên du thuyền, nhưng được thức dậy ở một nơi khác vẫn phấn khởi hơn rất nhiều. Không ít học sinh bày tỏ sự bất mãn đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi điều đó. Nếu không chịu chấp nhận thực tế, họ sẽ không thể tiến lên được.

Và năm nay cũng rất khác so với năm ngoái, vì mỗi người đều đã tích lũy cho mình một số điểm cá nhân nhất định, nên sẽ không có bất kỳ sự bất tiện nào trên thuyền. Chính điều đó khiến mọi thứ dễ thở hơn đối với học sinh.

"Được rồi, bây giờ hãy quay lại chủ đề chính. Mặc dù kỳ thi sống sót trên đảo hoang đã được tổ chức một lần vào năm ngoái, nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng có thể nói là 'quy mô'. Thời gian của kỳ thi là hai tuần, và hòn đảo được sử dụng lần này sẽ lớn hơn hẳn so với trước đây."

Hình ảnh một hòn đảo chụp từ trên cao bằng máy bay không người lái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net