Chương 3: Những đám mây mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đầu:

"Ring Ring Ring."

Tiếng chiếc đồng hồ báo thức vang lên bên tai tôi, một âm thanh đã trở nên quen thuộc trong suốt 10 năm qua. Tôi nhanh chóng đưa tay ra với không chút do dự, tôi dập mạnh vào nút tắt và bắt nó ngừng đổ chuông.

"Ring."

Cú đập mạnh khiến nó rơi ra khỏi chiếc bàn nhỏ đặt cạnh giường. Nó rung lên lần cuối trước khi im hẳn. Chiếc đồng hồ này đã bị tôi đánh nhiều tới mức sẽ không gục ngã ngay, kể cả khi có bị rơi xuống sàn nhà.

"... Đã 6h rồi ..."

Tôi mới chỉ ngủ được 2 tiếng thôi mà trời đã rạng sáng rồi. Tôi cởi bộ đồ ngủ mà tôi còn chẳng biết tại sao mình lại thay chúng, và lê bước đến bồn rửa mặt trong bộ đồ lót. Nhặt chiếc đồng hồ báo thức lên, tôi thấy phần nắp được dán bằng băng dính đã bị bung ra và một cục pin rơi xuống đất.

"Tôi đã hơi thô bạo rồi. Ngày mai tôi sẽ cẩn thận hơn, xin hãy tha thứ cho tôi."

Và rồi tôi đi tới trước tấm gương.

"Một khuôn mặt thật kinh khủng..."

Tôi không nghĩ mình sẽ có thể đối diện với các học sinh trong bộ dạng thảm hại này. Những vệt thâm quầng ngày càng lộ rõ vì dạo gần đây tôi không thể ngủ được. Sau khi rửa mặt cẩn thận, tôi với lấy lọ mĩ phẩm, thứ mà tôi thường chẳng mấy khi đụng tới. Tôi hơi ốm ... Không, tôi không thể để học sinh của mình biết rằng tôi đang ở trong tình trạng không ổn định.

Cầm lọ kem dưỡng da lên, tôi soi mình vào tấm gương trước mặt.

"Thật đáng thất vọng."

Tôi chạm tay vào hai bên má.

Độ đàn hồi và cảm giác từ những đầu ngón tay không thể so sánh được với cái hồi tôi còn đi học.

"Họ đang già đi, giống như mình vậy."

Mới hơn 10 năm một chút, nhưng vẫn là 10 năm. Đó là một lời nhắc nhở mà tôi không bao giờ có thể quên được.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi ... Không thành vấn đề."

Không phải bây giờ tôi mới nhận thức được khoảng thời gian đã trôi qua. Tôi đã biết ngay từ đầu. Sau khi thoa kem xong, tôi lấy dụng cụ và bắt đầu trang điểm trong im lặng.

Ngày này đã đến.

Đây là điều mà tôi đã giả định từ lúc quyết định trở thành một giáo viên.

Tôi biết điều đó, nhưng tôi chưa thực sự sẵn sàng.

"Bình tĩnh nào. Đây không phải là cuộc chiến của mình. Tình hình khác hẳn so với lúc đó. Mình chắc rằng lớp mình sẽ vượt qua mà không gặp trở ngại nào. Đúng vậy, họ sẽ làm được. Lo lắng cũng chẳng có ích gì."

Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây là một tình huống hoàn toàn khác.

Một ý nghĩ thật ngớ ngẩn, nhưng nó khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cứ đà này chắc tôi sẽ chẳng trụ được đến hết kỳ thi đặc biệt mất. Không biết mọi chuyện sẽ ra sao đây.

"Tôi đã sẵn sàng..."

Tôi đặt cả hai lòng bàn tay lên tấm gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình và thì thầm với bản thân một lần nữa.

Phần 1:

Một buổi sáng của các giáo viên bận rộn một cách đáng ngạc nhiên. Ở ngôi trường này, chúng tôi sống trong ký túc xá và làm việc ngay trong khuôn viên, nghĩa là khá gần trường, nhưng vẫn có rất nhiều việc phải làm: chuẩn bị lớp học, kiểm tra các cuộc gọi, và đôi khi là cả kiểm tra chất lượng nước tại hồ bơi. Tuy nhiên, thời gian bắt đầu ca làm việc của tôi cũng là lúc bắt đầu tiết chủ nhiệm, nên những việc đó giống như làm thêm giờ hơn. Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị của ca sáng, tôi có một cuộc họp với các giáo viên.

Công việc tăng gấp đôi gấp ba vào những thời điểm như thế này, khi các kỳ thi đặc biệt sắp được tổ chức.

Nhà trường không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào vì nó có thể ảnh hướng tới số mệnh của rất nhiều học sinh.

"Với tư cách là một giáo viên, điều quan trọng nhất đối với chúng ta trong kỳ thi đặc biệt này là phải hết sức cẩn trọng trong việc can thiệp vào lớp học. Hãy tránh mọi tình huống mà chúng ta vô tình giúp đỡ một học sinh trong lớp của mình."

Mashima-sensei, người đang tập hợp các giáo viên từ cả bốn lớp và cảnh báo với vẻ mặt nghiêm khắc.

"Liệu tôi có thể hỏi thầy chuyện này không, Mashima-sensei."

"Chuyện gì vậy, Hoshinomiya-sensei?"

"Tôi nhớ vào lần trước ... Lần mà cuộc thi Hạng mục Chọn lọc được tổ chức hồi năm ngoái, Nhà trường đã thực hiện một chính sách hoán đổi các giáo viên, để đảm bảo rằng không có ai được phụ trách ca thi của chính lớp họ chủ nhiệm, phải không? Vậy tại sao lần này giáo viên chủ nhiệm lại được phép giám sát lớp học của mình? Để cho công bằng, tôi nghĩ điều này nên được thay đổi."

Trước đề xuất này, tôi cảm thấy Nhà trường đủ sức để ngăn cản sự can thiệp của giáo viên chủ nhiệm. Nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn nếu để giáo viên từ một lớp khác phụ trách. Không nhiều người dám mạo hiểm sự nghiệp của mình để giúp đỡ một lớp đối thủ.

"Không phải là vì Nhà trường tin tưởng giáo viên chúng ta sao?"

Sakagami-sensei, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện, bình tĩnh phân tích tình hình.

"Ồ, thầy nói nghiêm túc đấy à?"

"... Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác cho quyết định này của Nhà trường."

"Tùy mỗi người nghĩ như thế nào thôi."

Trong hầu hết các kỳ thi đặc biệt, các giáo viên chúng tôi không có quyền quyết định bất cứ điều gì cả. Quyền quyết định thuộc về hiệu trưởng, Chủ tịch Sakayanagi, và những người trong ban quản lý Nhà trường.

Tất cả những gì chúng tôi phải làm là tuân theo và thực thi các quy tắc Nhà trường đưa ra.

Nhưng có vẻ lời giải thích đó chưa khiến Chie hài lòng, cô ấy thậm chí còn không thèm che giấu thái độ thất vọng của mình.

Mashima-sensei, người không thể ngồi yên được nữa, lên tiếng với một giọng trầm.

"Đây là ý kiến ​​cá nhân của tôi, nhưng kỳ thi này có khả năng sẽ làm lộ ra những bí mật mà các học sinh luôn giấu kín. Đó là một khối lượng lớn thông tin. Tôi nghĩ Nhà trường cho rằng nếu để những giáo viên khác biết được, nó sẽ ảnh hưởng đến các kỳ thi đặc biệt tiếp theo."

"Tức là Nhà trường không tin tưởng chúng ta với tư cách là một giáo viên."

"Không thể khác được. Có vẻ như 3 trong số 4 giáo viên phụ trách đã trải qua một kỳ thi đặc biệt tương tự trước đây... Chẳng phải đó cũng là lý do tại sao chúng ta lại được phụ trách chính lớp học của mình vào kỳ thi Bỏ phiếu hồi năm ngoái sao? "

"Tôi cũng nghĩ như vậy."

Chie có vẻ bị thuyết phục, như thể cô ấy đã biết ngay từ đầu.

"Hoshinomiya-sensei ...... Tôi có thể tiếp tục được không?"

"Được được. Tôi đã hiểu rồi, xin vui lòng tiếp tục."

Mashima-sensei rõ ràng là đang có tâm trạng tồi tệ, nhưng thầy ấy vẫn tiếp tục lời giải thích của mình mà không bỏ cuộc.

"Nếu nhân viên giám sát xét thấy một giáo viên đang đưa ra lời khuyên cho học sinh thì sẽ bị cảnh cáo. Nếu tái phạm sẽ bị trừ lương. Và ngay cả khi hình phạt đó vẫn chưa đủ răn đe, hãy nhớ rằng nếu một giáo viên bị phát hiện là đã can thiệp một cách ác ý, cố tình dẫn dắt học sinh đưa ra những quyết định mà lẽ ra họ không nên làm, thì trong trường hợp xấu nhất, người đó sẽ bị giáng chức."

Nhất thống là một kỳ thi đặc biệt xoay quanh những lựa chọn. Điều hiển nhiên là việc người giáo viên hướng những học sinh tới một lựa chọn cụ thể sẽ đi ngược bản chất của kỳ thi.

Tất nhiên, tôi và các giáo viên khác không hề có ý định làm vậy. Như mọi khi, chúng tôi thường không quá gần gũi với học sinh, chúng tôi chỉ làm việc một cách nghiêm túc thôi.

Ngay cả khi đó là một kỳ thi gợi lại đầy những kỷ niệm cay đắng, nguyên tắc đó vẫn sẽ không thay đổi.

"Đó là tất cả. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã tham gia kỳ thi đặc biệt ngày hôm nay."

Sau đó, tôi cố gắng hết sức để vượt qua các tiết học vào buổi sáng. Tôi nghĩ mình là người duy nhất đang làm mọi việc giống như thường ngày, trong khi thực tế có lẽ không phải vậy.

Tôi không để ý thời gian lắm, và ngay khi tôi nhận ra thì đã tới giờ ăn trưa.

Trên bàn làm việc trong phòng giáo vụ là một suất ăn còn đang dang dở.

Khi tôi cố đưa thức ăn vào miệng, tôi nhận ra đôi tay cầm đũa của mình đã hoàn toàn tê cứng. Tôi cho phần còn lại của bữa trưa vào túi và cất đi, tôi không muốn để người khác nhìn thấy.

Và rồi tiếng chuông báo hiệu tiết học buổi chiều vang lên, cùng với đó là một vài thông báo. Tôi bước ra khỏi phòng giáo vụ. Trong khi vẫn đang nhìn chằm chằm xuống sàn, đập vào tai tôi là những tiếng bước chân từ phía sau.

"Đến lúc rồi, Sae-chan."

"... Chie."

"Từ sáng nay cậu đã như vậy rồi, không biết có phải do cậu đã mất ngủ cả đêm vì nghĩ về kì thi đặc biệt này không nhỉ?"

Cô ấy rõ ràng đang cố khiêu khích tôi. Nhưng tốt nhất là tôi nên bỏ qua.

"Lớp học này không liên quan gì đến tớ. Trên thực tế, tớ không quan tâm liệu các học sinh có vượt qua nó một cách dễ dàng hay không."

"Hả? Trông cậu thì chẳng hề giống như vậy... Được rồi, ổn thôi. Nhưng đừng quên rằng cậu sẽ không bao giờ xứng đáng lên được lớp A."

Khi tôi bước đi, Chie buông những lời cuối cùng bằng một giọng nói chứa đầy sự uất hận.

Và cho tới phút cuối cùng, tôi đã chẳng thể ngẩng cao đầu.

Phần 2:

Ngày 17 tháng 9. Sau giờ nghỉ trưa. Chưa đầy ba tuần sau kỳ nghỉ hè, kỳ thi đặc biệt tiếp theo đã đến. Khi tôi trở lại lớp học khoảng 5 phút trước khi bài kiểm tra bắt đầu, đã có một người lớn đợi sẵn ở trong lớp.

Từ phía cuối lớp học, người đó lặng lẽ quan sát các học sinh.

Tôi hơi ngạc nhiên vì tôi không được yêu cầu ngồi vào chỗ của mình, mà là một chỗ ngồi được chỉ định trong suốt thời gian của kỳ thi. Tôi đoán Nhà trường đang cố gắng siết chặt hơn với các quy tắc. Tuy nhiên, điều thú vị là tôi đang ngồi ở cuối lớp, cạnh cửa sổ, nơi mà tôi đã ngồi vào năm nhất. Các học sinh còn lại được xếp chỗ một cách ngẫu nhiên, có vẻ chỉ mình tôi là ngồi trùng vị trí hồi năm ngoái. Khi tôi nhìn lên chỗ Horikita, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi ở hàng ghế đầu, gần giống với chỗ ngồi hiện tại nhưng lệch sang một ghế.

Người ngồi bên phải tôi là Satou và Onizuka là người ngồi phía đối diện.

Lớp học đã bắt đầu đông dần.

Bài kiểm tra mà chúng tôi sẽ thực hiện là 'Bài kiểm tra Đặc biệt Nhất thống'.

Đây là một bài kiểm tra khá đơn giản, trong đó chúng tôi phải chọn ra 1 giữa các lựa chọn được Nhà trường chuẩn bị sẵn và lặp lại các vòng bỏ phiếu cho đến khi cả lớp đạt được sự nhất trí, không hơn không kém.

Không có nhiều điểm cần lưu ý trong kỳ thi đặc biệt này, và cũng có một số bước cần thực hiện trước.

Tôi đã đồng ý với đề nghị của Horikita để tránh sự đồng thuận không mong muốn, vì bất kể nội dung 'đề xuất' là gì, chúng tôi không được phép trao đổi trong vòng bỏ phiếu đầu tiên.

Cần phải chú ý đến thời hạn bỏ phiếu và quyết định trước xem nên nghe theo chỉ đạo của ai trong trường hợp xảy ra sự đồng quan điểm hoặc phân vân không biết chọn lựa chọn nào.

Đó là những việc mà bất kỳ lớp học nào cũng có thể làm được.

Vậy nên có thể nói rằng bầu không khí trong lớp đang khá thoải mái.

Bài kiểm tra cũng được nhận định là khá dễ dàng vì sau cùng, tất cả những gì mọi người cần làm chỉ là chọn một phương án rồi ấn nút biểu quyết.

Tất nhiên, cũng có một chút căng thẳng vì dù sao đây vẫn là một kỳ thi đặc biệt ...

Những chiếc máy tính bảng được che khá kỹ để tránh việc bị nhìn trộm.

Ngay cả khi nhìn sang từ ghế bên cạnh, vẫn sẽ không thể liếc thấy màn hình.

Vì không được phép đứng dậy trong khi bỏ phiếu, vậy nên cũng không thể nhìn từ trên xuống được.

Nếu như bằng một sự tình cờ nào đó mà có thể thấy được lá phiếu của người khác, việc diễn tả điều đó thành lời và khiến mọi người tin rằng đó là sự thật thì lại là một câu chuyện khác. Ngay từ đầu, hành vi nhìn trộm đã bị cấm rồi, thế nên khó có thể ý kiến về lá phiếu của người khác theo cách đó.

Chiếc máy tính bảng đặt sẵn trên bàn dường như đã bị tắt, và thậm chí còn bị cấm bật nó lên khi chưa có sự cho phép.

"Này, này, này, nếu tầm 1 hoặc 2 tiếng mà đã thi xong thì bọn mình đến Trung tâm mua sắm Keyaki chơi nhé."

"Nghe hay đấy, nhưng tớ định về phòng để học một chút đã. Để đến tối thì đi được không?"

Ike và Shinohara đã trở thành một cặp đôi thân thiết, họ đang nói về những gì mình sẽ làm sau giờ học.

Kỳ thi đặc biệt có thể dễ dàng vượt qua ... Tôi không chắc về điều đó.

Liệu có bao nhiêu học sinh hiểu được rằng tùy thuộc vào một số điều kiện, kỳ thi có thể sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

Vấn đề là cuộc bỏ phiếu được thực hiện ẩn danh. Dù là hiện tại hay mãi về sau, sẽ chẳng thể biết chắc được ai đã bỏ phiếu cho lựa chọn nào.

Ẩn danh một cách hoàn toàn. Đó là một yếu tố có tác động rất lớn tới bài kiểm tra.

Dù sao thì thời hạn cho kỳ thi lên tới 5 giờ, từ 1 giờ chiều đến 6 giờ tối, một khoảng thời gian rất dài.

Nếu tính đơn giản, chúng tôi sẽ có 1 giờ cho 1 'đề xuất'.

Do đó việc Shinohara cho rằng kỳ thi sẽ được hoàn thành trong 1 đến 2 giờ cũng không quá ngạc nhiên.

Và nếu làm xong trước thời hạn, chúng tôi sẽ nhận được 50 điểm lớp một cách dễ dàng.

Mặt khác, nếu không thể hoàn thành bài kiểm tra trong 5 giờ, chúng tôi sẽ mất 300 điểm lớp, vậy nên vượt qua 5 'đề xuất' sẽ là ưu tiên hàng đầu. Xét theo tính chất của bài kiểm tra, việc thưởng ít, phạt nhiều cũng là điều dễ hiểu.

Tôi ngồi xuống ghế của mình tại góc phòng. Lớp học đã đông được một nửa.

Bên cạnh bục giảng là Chabashira-sensei, người sẽ điều hành kỳ thi, và ở phía cuối lớp là nhân viên chịu trách nhiệm giám sát.

"Như đã thông báo trước đó, chúng tôi sẽ thu lại tất cả các thiết bị liên lạc."

Giám sát từ cả phía trước và phía sau, hạn chế đồ dùng có thể mang vào và cấm nhìn trộm máy tính bảng. Tất cả đều thắt chặt hơn so với mức cần thiết. Đây là cách Nhà trường ngăn không cho phiếu bầu bị lộ. Nghe có vẻ khắc nghiệt, nhưng đó là việc nên làm.

Để phản ánh đúng ý muốn cá nhân của mỗi cá nhân, tính bảo mật phải ở mức 100%.

Nếu có khả năng lá phiếu bị lộ, người đó sẽ phải chịu thêm áp lực từ bạn bè.

Tôi chọn A, mặc dù tôi thực sự muốn Chọn B, nhưng tôi làm vậy vì những người khác đều chọn A.

Nhà trường không muốn điều đó xảy ra. 'Nhà trường rất coi trọng ý chí cá nhân của mỗi học sinh', đó chính là ý nghĩa của bài kiểm tra đặc biệt này.

Nhưng nó cũng không hẳn là hoàn toàn triệt để, vì sau cùng tất cả đều muốn đạt được sự đồng lòng, cho dù có phải chịu áp lực từ bạn bè hay không.

Tuy nhiên, không có chỗ cho những hành vi gian lận. Dù là 'đề xuất' gì thì cuối cùng cũng phải thống nhất một lựa chọn.

"Cố lên Airi. Cậu đã quyết định sẽ nói với cậu ấy rồi mà, phải không?"

Hmm? Khi tôi quay lại nhìn, tôi thấy Haruka đang đẩy Airi từ phía sau.

"Ahh... Kiyotaka ...! Tớ ... Sau giờ học ... nếu cậu không phiền ... bọn mình có thể nói chuyện một chút được không? "

Haruka gật đầu nhìn tôi như muốn nói 'Cậu biết biết phải trả lời như thế nào rồi đấy.'.

"Ưm ... Tớ đang tự hỏi liệu bọn mình có thể thảo luận một chút về lễ hội văn hóa của trường."

"Về chuyện đó, tớ cũng nghĩ mình nên nói chuyện trực tiếp với cậu. "

"Ồ cảm ơn cậu! Hẹn gặp lại cậu sau".

Sau đó Airi chạy tới một chỗ ngồi khá xa và quay lưng lại với tôi.

'Airi đã dịu đi một chút rồi. Cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ cố gắng.'

Haruka không đi tới chỗ tôi mà chỉ tiếp tục giao tiếp bằng ánh mắt.

'Nhưng vẫn còn phải xem liệu cậu ấy có thể thực sự chấp nhận được hay không. Mọi thứ còn phải phụ thuộc vào nỗ lực của Kiyopon nữa đó ~.'

'Tớ sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể.'

'Được. Hẹn gặp lại cậu sau giờ học.'

Hai người họ thực sự quan tâm đến nhau, đúng hơn là gần đây họ đã ở bên nhau rất nhiều.

Hai phút trước khi kỳ thi bắt đầu, Chabashira-sensei bắt đầu giải thích.

"Sắp đến giờ rồi. Do kỳ thi sẽ diễn ra trong một thời gian dài, nên sẽ có tối đa 4 lần được nghỉ đi vệ sinh. Về cơ bản, các em chỉ được phép giải lao nếu đạt được sự đồng thuận trong 'đề xuất' trước đó. Tức là các em sẽ không thể tạm ngưng việc thảo luận nếu như 'đề xuất' đó chưa được thống nhất. Thời gian nghỉ giải lao giữa mỗi 'đề xuất' tối đa là 10 phút, nhưng nó vẫn được tính vào tổng thời gian của kỳ thi. Các em có thể bỏ qua thời gian giải lao nếu cảm thấy cần thiết."

Trước đó chúng tôi đã được thông báo rằng nên giải quyết các nhu cầu cá nhân trước, có lẽ trong thời gian tới sẽ không có ai có vấn đề gì đâu. Và cũng không có học sinh nào bất ngờ đổ ốm, chẳng hạn như đau bụng.

Giờ là lúc kỳ thi đặc biệt chính thức bắt đầu.

Tôi nghĩ vậy, nhưng Chabashira-sensei chỉ đứng nhìn các học sinh mà không thực hiện một động thái nào cả. Trông cô ấy có vẻ hơi thẫn thờ.

Lúc đầu, các học sinh không để ý lắm, nhưng khi họ bắt đầu nhìn nhau, người giám sát đứng phía cuối lớp cũng đã nhận thấy có gì đó bất thường.

"Chabashira-sensei, đã đến lúc bắt đầu rồi."

"Ồ, phải rồi. Xin lỗi. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu bài kiểm tra đặc biệt Nhất thống. Kể từ lúc này, chúng ta sẽ tiến hành theo quy định, nghĩa là không được rời chỗ ngồi trong một khoảng thời gian, cũng như không được trò chuyện vào những thời điểm bị cấm. Hãy ghi nhớ cho kỹ điều đó."

Màn hình thay đổi và quá trình đếm ngược bắt đầu

Còn 26 giây, có thể là do một chút chậm trễ khi bắt đầu, nhưng nó không gây ảnh hưởng gì nhiều.

Cuối cùng, khi đồng hồ điểm số 0, 'đề xuất' đầu tiên đã được hiển thị.

-------------------------------------------------------

Đề xuất 1: Chọn lớp học mà em muốn đối đầu trong kỳ thi cuối kỳ của học kỳ 3.

Trong trường hợp thứ hạng các lớp thay đổi trước kỳ thi, lựa chọn này vẫn sẽ được ưu tiên.

Các con số trong dấu ngoặc đơn cho biết số điểm lớp được cộng thêm khi giành chiến thắng trong kỳ thi cuối kỳ.

Lựa chọn: Lớp A (100) | Lớp B (50) | Lớp D (0)

--------------------------------------------------------

"Đây là một 'đề xuất' nhằm xác định đối thủ của các em cho các bài kiểm tra bất thường sẽ được tổ chức vào cuối học kỳ 3 năm hai. Nếu các em nhất trí chọn lớp A, đối thủ của các em trong kỳ thi cuối kỳ sẽ là lớp A hiện tại và số điểm cộng thêm vẫn là 100 nếu giành chiến thắng, ngay cả khi lớp A có rớt xuống lớp B vào thời điểm cuối học kỳ 3. Trong trường hợp lựa chọn của các lớp không đồng nhất, Nhà trường sẽ quyết định ngẫu nhiên."

Nói một cách dễ hiểu, chúng tôi có quyền lựa chọn đối đầu với Sakayanagi, Ichinose hoặc Ryuuen, và đối thủ đã chọn sẽ không thay đổi.

"Điều quan trọng là phải biết mình có thể thắng được lớp nào. Tất nhiên, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể đối đầu với lớp mà chúng ta muốn ... "

Nếu cả hai lớp của Horikita và Ichinose đều nhắm vào lớp A cùng một lúc, tức là kết quả cuối cùng sẽ phụ thuộc vào việc lớp của Sakayanagi lựa chọn đối đầu với Horikita hay Ichinose? Và nếu lớp Sakayanagi không nhắm vào hai lớp đó mà lại là lớp của Ryuuen, thì cần phải xác nhận cả lựa chọn của lớp Ryuuen nữa. Trong trường hợp đó, nếu lớp Ryuuen lại muốn tránh đối đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net