Chương 5: Kẻ thù vô hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu:

Lúc đó là 5 giờ sáng - mặt trời vừa mới mọc. Vào thời điểm này thì một nửa số học sinh vẫn đang ngủ, tôi nghe thấy một âm thanh lạ bên ngoài lều và mở mắt.

Đó là một âm thanh thực sự nhỏ cảm tưởng như khi tai mình đang bị ù đi. Để xác minh, tôi thò mặt ra ngoài lều.

Chắc chắn, nó mờ nhạt, nhưng đó là một âm thanh có thể được nghe thấy. Như thể Nanase cũng bị đánh thức bởi âm thanh đó, em ấy từ từ ló mặt ra khỏi lều của mình.

"Em có thể nghe thấy gì đó không?"

"Có ạ... Mặc dù rất mơ hồ, nhưng em có thể nghe thấy điều gì đó giống như tiếng điện."

(Kiểu tiếng rít chói tai của cái loa thùng lúc vừa nhấc micro lên, nhưng đc nghe từ một vị trí xa, từ Eng dịch ra là tiếng điện lực nhưng t ko thể tưởng tượng đc tiếng điện lực nên sẽ hiểu theo hướng này)

Nhưng như thể có một khoảng cách đáng kể với nó, nó đủ nhỏ để khiến người nghe nhầm tưởng rằng tai mình bị ù. Báo thức có thể được đặt trên máy tính bảng, nhưng phải một lúc nữa nó mới kêu.

"Nó có thể là một báo động khẩn cấp?"

"Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra."

Âm thanh mà Mashima-sensei đã thử ví dụ và chúng tôi đã nghe trong suốt lời giải thích của thầy ấy gần giống như thế này. Nhưng có lẽ vì chúng tôi đang ở giữa rừng nên âm thanh bị vọng trước khi đến tai chúng tôi.

"Tiếng báo đó không có dấu hiệu dừng lại, phải không?"

Kể từ khi chúng tôi nghe thấy âm thanh đó kêu lên, 1 phút đã trôi qua.

Các cảnh báo cảnh cáo lẽ ra đã phải kêu hai lần,bởi nó có một cơ chế tự ngắt sau 5 giây.

Nhưng ở trường hợp này, nếu nó tiếp tục đổ chuông, âm thanh đó không thể là bất cứ thứ gì khác ngoài báo động khẩn cấp.

"Nếu anh nhớ chính xác, sau 5 phút trôi qua..."

"Đồng hồ đeo tay sẽ tính toán vị trí hiện tại của chúng ta và đội cứu hộ sẽ đến. "

Trong trường hợp âm thanh tiếp tục kêu đủ lâu, đủ để kết luận một tình huống nguy hiểm đã xảy ra.

"Chúng ta có nên tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra trước khi nhân viên của trường nhận được thông báo?"

"Tự mình tìm hiểu lý do hả. Dù trời đã rạng sáng, chúng ta vẫn không thể nhìn thấy nhiều và nếu mắc sai lầm, chúng ta cũng có thể trở thành nạn nhân của một thảm họa. "

"Khi anh đang cần cứu ai đó, một lý do là cần thiết phải không?"

Con ngươi của em ấy lấp lánh với sự thuần khiết đã bắn xuyên qua tôi.

Ngay cả khi tôi không đồng ý, tôi có thể thấy rằng em ấy có quyết tâm mạnh mẽ đủ để đi một mình.

"Nếu em sẽ hành động thì tốt hơn là em nên có nhiều người hơn. Đánh thức Sudou và những người khác nào."

"Vâng."

Sudou, Ike và Hondou đang ngủ trong lều của họ, vì vậy chúng tôi chia nhau ra và đánh thức họ từng người một.

Chúng tôi đưa bộ ba đang nửa tỉnh nửa mê ra bên ngoài lều và giải thích tình hình với họ trong khi chúng tôi di chuyển.

Bên trong rừng âm u với tầm nhìn kém. Đèn pin là cần thiết để chiếu sáng đường đi, chúng tôi cần phải cẩn thận trong mỗi bước đi của mình.

Nanase và tôi mỗi người có 1 chiếc đèn pin, trong khi nhóm của Sudou có 1 chiếc nữa, tổng cộng là 3.

Tôi không thể nói rằng chúng tôi có thể đảm bảo đủ ánh sáng, nhưng ở đây không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận với những gì hiện có.

Chúng tôi mang theo 1 máy tính bảng để theo dõi vị trí của mình.

"Dù sao, tao sẽ dẫn đầu."

(Vì đi cùng hội bạn nên lúc nói với tất cả Ike sẽ xưng "tao", nói với main ko thôi thì xưng "tớ")

Bất chấp hoàn cảnh và sự lo lắng của chính mình, Ike vẫn tình nguyện đi đầu.

"Tớ thực sự xin lỗi, nhưng cậu có sẵn sàng kiềm chế lại một chút không?"

"Hả? T...Tại sao? "

"Vì chúng ta không thể nhìn thấy nhiều, sẽ tốt hơn khi để người đi đầu là một người có chuyên môn hơn. Vì vậy nên giao vị trí dẫn đầu cho một người có kỹ năng trong các trường hợp khẩn cấp và có thể chọn lộ trình thích hợp. "

"Không, nhưng nhìn này, tớ có lẽ là người có khả năng nhất ở đây..."

"Em có thể đảm nhận được không, Ayanokouji-senpai? Nếu đó là của đề xuất senpai, em có thể thực hiện mà không bị lạc."

Thậm chí không nghe câu trả lời của Ike, Nanase đã đưa ra một yêu cầu như vậy với tôi. Sự thật đó là một cuộc chạy đua với thời gian.

Tôi không có thời gian để lãng phí cho ba cái mớ bùng nhùng này.

"Những người đang cầm đèn pin bỏ túi là tớ, Nanase, và Ike. Sudou và Hondou đi cùng với Nanase, còn Ike, tớ sẽ giao phó hậu phương cho cậu. "

Chỉ giải thích điều đó, tôi đứng ở đầu và bắt đầu bước đi và hướng tới hướng âm thanh phát ra.

"K...Không? Ah, điều đó... Có thực sự ổn không, Ayanokouji? "

Ike đã bị bỏ lại phía sau bởi thực tế là tôi đang dẫn đầu, và không hiểu tình hình.

"Không sao đâu, nhanh lên. Nếu đó là Ayanokouji, thì nó sẽ ổn thôi. "

Khi Sudou kéo cánh tay Ike và nói thế, nhóm người chúng tôi khởi hành.

"Nếu chúng ta đi trong tình trạng này, thực sự có khả năng bị dính chấn thương phải không ?"

"Tại sao chúng ta lại di chuyển vào thời điểm như thế này..."

Hondou bất mãn dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.

"Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Nếu khu vực chỉ định tiếp theo của chúng ta ở xa, việc này sẽ đặc biệt cần thiết để bắt đầu đi vào thời điểm sớm như vậy. "

Mặc dù nhà trường đã chỉ định các khu vực theo một quy tắc, thì yếu tố ngẫu nhiên có thể dẫn đến các trường hợp buộc bản thân các nhóm phải di chuyển vào những buổi sáng sớm như thế này hoặc vào đêm muộn.

Âm thanh cảnh báo khẩn cấp vẫn phát ra tiếng vang mạnh mẽ hơn khi chúng tôi tiến đến gần hơn từng chút một. Không, đây là...

"Nếu ai đó ở đó, hãy trả lời tôi...!"

Sudou hướng mặt về hướng phát ra âm thanh cảnh báo khẩn cấp và cất tiếng gọi, nhưng không có vẻ có bất kỳ hồi đáp hay chuyển động nào cậu ta nhìn thấy được trong tầm nhìn.

"Tại sao không có câu trả lời... Chỗ này không thể có ma đâu nhỉ?"

Như thể Hondou vừa nghe thấy một tiếng động đáng ngại từ cảnh báo này, cơ thể cậu ta bắt đầu run rẩy.

"Chẳng lẽ họ đang ở trong tình huống không thể trả lời?"

"Nếu là trường hợp đó, tình hình có thể cực kỳ nghiêm trọng."

Dù sao thì chúng tôi đã tiến đủ xa để liên hệ trực tiếp với nguồn của âm thanh đó, vì vậy không còn gì để làm ngoài việc để Sudou tiếp tục gọi lớn và xác minh trực tiếp với đôi mắt của chính mình.

Cảm thấy thôi thúc phải nhanh lên, tôi chiếu đèn pin vào khu vực dưới chân mình và tiến về trung tâm khu rừng.

"Mọi người, âm thanh nghe có vẻ hơi kỳ quái phải không?"

Nanase, người đang đi phía sau tôi nhận thấy điều đó không ổn trong âm thanh nghe thấy.

"Kỳ quái? Thật vậy, có lẽ là do chúng ta đang ở trong bóng tối của khu rừng, anh cũng cảm thấy bất an nhưng..."

"Không, đấy không phải ý em muốn nói.."

"Số lần chúng ta có thể nghe thấy nó phải không?"

Khi tôi quay lại và trả lời, Nanase gật đầu một cách mạnh mẽ.

"Em nghĩ rằng đây đơn giản là một âm vang đến từ trung tâm khu rừng. Nhưng khi chúng ta đi gần hơn, em đã hiểu ra. Đây là 2 tiếng động đang vang lên ".

Trong trường hợp chuông báo động khẩn cấp đổ chuông, có nghĩa là tình thế cực kỳ nguy cấp.

Trong đầu tôi không thể tưởng tượng rằng nó sẽ xảy ra nhiều lần, vì vậy có thể chúng ở gần với nhau.

Nhưng sau khi đi xa đến mức này, chúng ta có thể thấy rõ điều đó.

Các báo động khẩn cấp, là âm thanh có nhịp điệu cố định, có được phát ra từ một nơi tương tự vào những thời điểm tương tự.

Chỉ là thời gian đã khác một chút, và sau đó chúng tôi sẽ nghe thấy nó sau khi nó vang dội.

"Đáng sợ quá... sau lúc này, liệu chúng ta có thể đi tiếp...?"

Trong con đường núi này, từng chút một, con dốc đã trở nên dốc hơn và khó khăn hơn, Hondou thở ra một lời phàn nàn yếu ớt.

Đối với việc có hai người liên tiếp đã rơi vào tình huống nguy hiểm, không phải là không có lý khi sợ hãi.

Chúng tôi tiến lại gần hơn cho đến khi nghe thấy một tiếng vang lớn. Chúng tôi dừng lại trong một giây và chiếu đèn pin vào những thứ xung quanh, tìm kiếm nguồn âm.

Không lâu sau, khi chiếu sáng khu vực trước mặt, chúng tôi phát hiện ra hình bóng của một người đã gục ngã.

"Đó là... Komiya ?!"

Người đầu tiên nhận ra danh tính của hình bóng đó là Sudou.

Không hề có nhầm lẫn. Như cậu ta nói, đó là Komiya của lớp 2-B.

"O-Oi, cái quái gì thế này... N-Khoan đã, Komiya!"

Có thể là do họ ở cùng một câu lạc bộ bóng rổ nên Sudou đã nhanh chóng nhận ra, nhưng rồi Sudou hoảng sợ và chạy đến chỗ Komiya đang gục ngã.

"Senpai..."

"Anh ở đây."

Đúng như dự đoán, không chỉ 1 mà là 2 chiếc đồng hồ đeo tay đang đổ chuông.

Ở vị trí cách Komiya vài mét, một cảnh báo khác vang vọng. Đó là Kinoshita Minori học cùng lớp B. Có vẻ như ngay cả Nanase cũng bối rối trước cảnh tượng kỳ lạ này trong một giây, nhưng từ vị trí của Komiya, em ấy lao đến chỗ Kinoshita, người đã gục ngã gần đó.

Để tìm hiểu kĩ hơn về tình hình, tôi để những người khác xác nhận sức khỏe của họ và khảo sát môi trường xung quanh.

Thực tế là Shinohara, người cùng nhóm, không có ở đây, và điều đè nặng lên tâm trí tôi là việc không nhìn thấy ba lô của họ.

"Oi Komiya! Chuyện gì đã xảy ra với Shinohara ?! "

"Vô ích thôi, Komiya vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy..."

Tôi có thể nghe thấy cuộc trao đổi đó giữa Ike và Sudou.

Sau khi tôi vô hiệu hóa thủ công cảnh báo khẩn cấp của cả hai, khu rừng lại một lần nữa yên tĩnh.

"Kinoshita-san cũng sẽ không tỉnh dậy ngay. Dựa vào vết bẩn trên người chị ấy, áo và tình trạng vết thương của chị ấy, em sợ rằng rất có thể... "

Nanase nhìn vào vách đá vừa cao vừa dốc và nói.

Vì Sudou cũng đã xác nhận tình trạng của Komiya nên cậu ấy gật đầu. Có thể là một trong số họ vô tình ngã xuống vì độ dốc bất ngờ.

Sau đó, người còn lại cố gắng giúp họ và cuối cùng dính phải tai nạn giống nhau... à?

Nếu nhìn kỹ vào con dốc, vẫn còn có dấu vết của ai đó ngã xuống.

Nói cách khác, có thể cả Komiya và Kinoshita đều có thể đã bị trượt chân trên vách đá.

Trong bóng tối này, rất có thể họ đã vô tình bước ra ngoài con đường. Mặt đất cũng khá ẩm ướt, vì vậy sẽ dễ bị trượt.

Tôi chiếu đèn vào chân mình. Mặt đất có một chút lầy lội và có những dấu chân mà tôi đã bước đi trước đó.

Khi tôi chiếu ánh sáng vào con đường, có hai dấu chân đến gần Komiya và Kinoshita, chúng hầu như không được chú ý.

Hơn nữa, dấu vết của thứ gì đó giống như dấu chân của người khác cũng vẫn còn, mặc dù rất ít.

Những dấu chân đó tiến đến vị trí của hai người và đột ngột quay lại. Mức độ liên quan của nó không rõ ràng, nhưng nó có nghĩa là có khả năng một người khác đã ở đây ngoài Komiya và Kinoshita, hay là Shinohara?

Nhưng thật khó tin rằng cô ấy sẽ biến mất mà không giúp đỡ đồng đội của mình.

Ngay cả khi chúng tôi định gọi cho ai đó bây giờ, họ có thể sẽ chỉ đến đủ gần để xác minh rằng chúng tôi đã an toàn và rời đi.

Nếu tôi so sánh kích thước của dấu chân bị bỏ lại với đôi chân của chính mình, tôi hiểu một chi tiết nhỏ. Kích thước đôi giày tôi đi là 26cm. Mặt khác, kích thước vết chân để lại ngắn hơn từ 1,5-2cm.

Vậy khả năng đó là dấu chân của một người đàn ông không thể bị loại bỏ, nhưng khả năng đó là của một phụ nữ dường như cao hơn. Đột nhiên tôi cảm thấy một sự hiện diện, tôi chiếu đèn pin và quay mặt lại hướng Tây Bắc.

Nhưng trong khu rừng này, nơi tầm nhìn của tôi bị nhiều cây cối rậm rạp che khuất và bóng tối bao trùm, tôi không thể nhìn thấy ai. Có thể họ có lý do nào đó để cảm thấy tội lỗi và sẽ không đến đây.

Hiện tại, tôi quyết định quên đi sự hiện diện đó và kiểm tra dưới chân Kinoshita. Vì có khả năng, Kinoshita đã đi bộ trước khi cô ấy bất tỉnh. Tuy nhiên, xung quanh khu vực nơi Kinoshita nằm gục, không có dấu vết của việc đi bộ.

Đúng như dự đoán, có khả năng những dấu chân đó là dấu vết để lại của người thứ 3. Giống như Komiya, khuôn mặt và quần áo của Kinoshita đã bị rách và lấm nhiều bụi bẩn, nhưng dường như không có bất kỳ vết thương lớn nào.

"Dù sao, vấn đề lớn hơn là chúng ta sẽ làm gì khi đợi các giáo viên đến đây. "

Mức độ thương tích của họ không rõ ràng, nhưng kiểm tra y tế là không thể tránh khỏi.

Ngay cả khi họ thực sự ngã xuống con dốc và bất tỉnh, một cuộc điều tra chi tiết là cần thiết và theo đó những quyết được đưa ra như là "buộc rút lui" rất khó để tránh.

Hai người đang nằm gục ở đây có lẽ không có thời gian để kịp thức dậy và biện minh mọi việc bằng một lời nói dối.

Nếu Shinohara cũng đang bất tỉnh trong tình trạng tương tự ở đâu đó, nhóm của Komiya sẽ buộc phải rút lui trong một đòn duy nhất.

Không ai trong số họ sở hữu thẻ bảo hiểm, vì vậy nếu điều đó đã xảy ra thì việc họ bị trục xuất là điều khó tránh khỏi.

"Shinohara.....!!"

Bên trong khu rừng âm u, Ike cất giọng. Không có gì lạ khi cố gắng gửi tín hiệu để Shinohara trả lời trong trường hợp cô ấy đã ở gần đây. Thực tế là không có phản hồi nào có nghĩa là ngoài hài hai người này, Shinohara có lẽ cũng đã bị cuốn vào tai nạn nào đó. Ike định chạy đi tìm cô ấy, nên tôi nhanh chóng tóm lấy cậu ta.

"Nếu cậu liều lĩnh lao vào tìm kiếm cô ấy mà không hề mang theo máy tính bảng, cậu sẽ bị lạc. "

"Đ...Đúng vậy, nhưng vẫn còn hy vọng!"

"Tôi hiểu cậu cảm thấy mất kiên nhẫn. Thực tế là cô ấy thậm chí còn không trả lời mặc dù cậu đã lớn tiếng gọi cho cô ấy, thật kỳ lạ. "

"Phải. Đó là lý do tại sao chúng ta cần phải nhanh chóng đi tìm cô ấy! "

"Nhưng nếu cô ấy bị thương nặng, không có gì lạ nếu đồng hồ của cô ấy sẽ bắt đầu đổ chuông khẩn cấp giống như của Komiya. Đúng chứ?"

Nhưng chúng tôi không nghe thấy một âm thanh nào vang lên ngoài cảnh báo khẩn cấp từ Komiya và Kinoshita.

"Đó là..., đó là sự thật..."

"Thực tế là Shinohara không ở gần đây nên nghĩa là khả năng cô ấy bị thương nặng là khá thấp."

"Vậy là cô ấy bị lạc, hay gì đó...?"

Tất nhiên, dòng suy nghĩ đó khá khả thi.

"Ư... ừ...!"

Trong khi chúng tôi hiểu rằng tình hình đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát và đang cảm thấy bối rối, một giọng nói rên rỉ truyền đến tai tôi.

"Komiya, mày có nghe thấy tao nói không Komiya ?!"

Như để trả lời tiếng gọi của Sudou, cánh tay của Komiya nắm chặt áo khoác của Sudou. Có vẻ như bằng cách nào đó, Komiya đã tỉnh lại. Chúng tôi đã đảm bảo được sự an toàn của cậu ấy, nhưng đồng thời chúng tôi cũng nghe một tin xấu.

"Ôi... Chân tôi...!"

Mặc dù chân phải của cậu ta đang di chuyển, nhưng chân trái lại bất động, và một biểu hiện đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt của Komiya.

"Mày...chân trái của mày...!"

Từ sự run rẩy trong biểu hiện Sudou, tôi hiểu tình hình mà không cần xác nhận nữa. Nanase, cũng đã kiểm tra tình hình của Kinoshita.

"Không chỉ Komiya-kun, bàn chân trái của Kinoshita-san là cũng trong tình trạng kém. Tệ nhất là chúng ta không biết liệu nó có bị gãy hay không ".

Đó là một tai nạn mà cả hai không may trượt khỏi một dốc cao, nhưng nơi họ bị thương đồng thời là chân trái.

Lý tưởng nhất là nếu tôi trực tiếp kiểm tra vết thương của họ để xác minh, nhưng tại thời điểm này nó sẽ không có mang lại bất cứ ý nghĩa gì.

"Nếu họ dính phải tai nạn đủ năng để khiến bị gãy xương, không có ích lợi gì khi tranh cãi về việc sẽ bị loại. "

Đến sáng sớm ngày thứ tư, không có nhóm nào rút lui, vì vậy rất có thể nhóm Komiya sẽ thất bại.

Ngay cả khi Shinohara an toàn, sẽ khó để tích lũy một số lượng lớn điểm một mình. Chúng tôi thậm chí còn không biết Shinohara ở đâu ngay bây giờ. Bỏ qua chuyện trùng hợp này là... Hơn bất cứ thứ gì khác, sự hiện diện kỳ ​​lạ vẫn đang theo dõi chúng tôi từ phía tây bắc.

Mặc dù họ cố tình không làm gì nhưng vẫn theo dõi tình hình, có vẻ như họ cũng đang duy trì một khoảng cách.

Ngay từ đầu, đó là một sự hiện diện thực sự yếu ớt và nhỏ bé. Tuy nhiên, khi tôi tiếp tục giả vờ rằng tôi không nhận thấy, nó đang trở nên đáng chú ý hơn từng chút một. Gần như thể nó đang nói:

"Hãy cố gắng chú ý sự hiện diện của tôi".

Đột nhiên, Nanase tách mình ra khỏi Kinoshita, người vẫn chưa thức dậy, và thì thầm vào tai tôi.

"Em nghĩ rằng điều này có một chút bí ẩn?"

Sudou và những người khác đã không nhận gì, nhưng như em ấy nói, có một cái gì đó kỳ lạ về tình huống này.

"Phải. Chúng ta không biết chắc liệu hai người họ có cùng bị cuốn vào một chuyện nào đó không? "

Sẽ dễ hiểu nếu tai nạn chỉ xảy ra với một trong hai người, nhưng vì cả hai đều rơi vào tình huống giống nhau.

"Komiya. Cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra không? "

Vì vậy, chúng tôi sẽ không tiếp tục tự suy đoán, tôi hỏi người đã lấy được ý thức trở lại. Komiya đáp lại.

Nếu người từ phía nhà trường đổ xô đến đây, chúng tôi sẽ không thời gian để lắng nghe cậu ấy một cách từ từ.

"Tôi-tôi không biết... tôi không cảm thấy gì ở đó, rồi đột nhiên một cái gì đó đập mạnh vào bắp chân của tôi và tôi ngã nhào xuống... "

Khi nhớ ra bắp chân của mình đã không còn có thể tự di chuyển, khuôn mặt của Komiya cay đắng xoắn lại.

"Có thứ gì đó nặng đập vào bắp chân của cậu?"

"C-Có lẽ. Tôi thực sự không nhớ... xin lỗi. "

Tôi không thể trách cậu ta về điều đó, nhưng có vẻ như những ký ức của cậu ta về khoảnh khắc của vụ tai nạn bằng cách nào đó đã bị phai mờ.

"Kinoshita cũng nằm gục gần đó. Cậu có biết bất cứ điều gì về điều đó không?"

"Ơ... không-không, không có gì. Tại sao lại là Kinoshita... Nếu tôi nhớ không lầm, tại lúc đó... "

Nhìn phản ứng của Komiya, không có cảm giác như cậu ta đã ngã theo Kinoshita. Nếu không có gì khác thì đây nên được coi là dấu hiệu cho thấy Komiya là người đã ngã đầu tiên.

"Đúng rồi...! Satsuki, còn Satsuki? Satsuki cũng ngã hả?! "

Có lẽ ký ức của cậu ta đang trở nên rõ ràng từng chút một, Komiya chịu đựng nỗi đau của mình và hét lên.

Thấy Komiya sử dụng tên của Shinohara, biểu hiện của Ike tối sầm lại, nhưng không có thời gian để quan tâm đến điều đó.

"Chúng tôi không biết Shinohara ở đâu. Cậu đã không ở với cô ấy? "

"Satsuki đang...!"

Có lẽ vì chân trái của cậu ta rất đau nên dường như không đơn giản để cậu ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Đừng ép buộc bản thân."

"K-Không, tôi lo lắng cho Satsuki... Xin lỗi Sudou, nhờ có mày đánh thức tao..."

"Phải. Nhưng đừng ép buộc bản thân."

Với sự giúp đỡ từ Sudou, Komiya đã nâng nửa trên của cơ thể lên.

"Komiya, Shinohara đâu ?!"

Ike, rõ ràng là người lo lắng nhất cho cô ấy, hét vào mặt cậu ta.

Ngay cả vậy, Komiya sẽ không thể đáp lại kịp trước sự sốt ruột của Ike.

"... Tôi không biết... Chúng tôi đang cố gắng nhanh lên..."

Mặc dù đôi khi biểu hiện của cậu ấy rất đau đớn, Komiya tiếp tục giải thích tình hình.

"Sau đó, chúng tôi đã đợi... Satsuki trở về..."

"Ý của cậu là cậu đang chờ đợi? Tôi không hiểu! "

Có vẻ cậu ấy không thể giải thích bối cảnh, Komiya lắc đầu trái và phải hai lần. Cậu ta đang sắp xếp thứ tự các sự kiện trong đầu một cách cẩn thận.

"Hãy để tôi giải thích từ đầu. Hôm qua, chúng tôi đã cảm thấy hoảng sợ vì chúng tôi không thể đến khu vực chỉ định của mình hai lần liên tiếp. Sau đó, chúng tôi thảo luận về những gì cần làm vào ban đêm và quyết định khởi hành vào sáng sớm ... Sau đó, trong khi mò mẫm trong bóng tối, chúng tôi bắt đầu di chuyển, nhưng Satsuki nói rằng cô ấy cần đi vệ sinh, nên Kinoshita và tôi đã đợi ở một điểm gần đó. Tất nhiên, chúng tôi ở đủ gần để có thể nhìn thấy vị trí của nhau với ánh sáng khi đó. "

Komiya cố gắng giữ bình tĩnh. Rõ ràng là ngay cả khi phải chịu đau, cậu vẫn lo lắng cho Shinohara.

"Chúng tôi đã nói chuyện trong khi đợi Satsuki trở về, và sau đó dừng lại ở con dốc. Chúng tôi đang thảo luận xem có thể đi đường tắt hay không. Sau đó, chúng tôi đã nghĩ rằng điều này sẽ là một thách thức... "

"Một cái gì đó nặng đập vào bắp chân của anh, phải không?"

Khi Nanase nói vậy, Komiya khẽ gật đầu.

"Anh nhớ rằng nó rất đau đớn... Nhưng anh cảm thấy như mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net