Chương 6: Quá khứ định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đầu:

Vài giờ sau bữa tối, các bạn cùng phòng của tôi đang tán gẫu về mấy chuyện linh tinh.

Tôi khá lo cho Akito, nhưng xem ra cậu ấy đã đỡ sốt sau một ngày nghỉ ngơi tại phòng. Lúc này, cậu ấy dường như đã khỏe lại và đang vừa nằm vừa nói chuyện.

Tôi đã dành cả buổi để nghịch điện thoại trong khi quan sát từ bên lề, thỉnh thoảng xen vào một hoặc hai câu nói.

Trong khi tôi đang lướt web thì một thông báo hiện lên trên màn hình.

[Bây giờ tớ gọi cho cậu một chút có được không?]

Đó là một tin nhắn từ Kei.

Đã một thời gian kể từ khi yêu cầu hạn chế liên lạc được dỡ bỏ, kể từ đó chúng tôi đã luôn nhắn tin cho nhau ít nhất một lần mỗi ngày.

Nhưng hôm nay, Kei đã không sử dụng một icon hay nhãn dán nào cả, tức là cô ấy đang muốn một cuộc trò chuyện nghiêm túc.

[Tớ đang ở trong phòng, cậu đợi tớ ba phút nhé.]

Không khó để ra ngoài vì lúc này vẫn chưa phải giờ giới nghiêm.

Sau khi gửi tin nhắn trả lời, tôi quyết định nhanh chóng bước xuống giường.

"Tớ sẽ đi mua một ít nước."

Với một lý do thuận tiện có thể sử dụng bất cứ lúc nào, tôi rời khỏi phòng và đi ra hành lang.

Lúc đó là khoảng 9 giờ tối, tôi không thấy bất kỳ học sinh nào đi ngang qua.

Tôi bước vào một góc tối trên boong tàu rồi quan sát nhanh khu vực xung quanh.

Sau khi chắc chắn rằng không có ai đang ở gần đây, tôi quyết định gọi cho Kei.

"Alo?"

"Ah, chào cậu, xin lỗi vì đã đột ngột nhắn cho cậu, nhưng tớ thực sự muốn gọi cho cậu ngay hôm nay."

Kei bắt máy với một tông giọng dễ thương đặc trưng của riêng cô ấy.

Tôi băn khoăn không biết đây có phải là cách mà người yêu của mình sẽ nói 'Tớ chỉ muốn được nghe thấy giọng của cậu thôi'.

"Cậu có biết..."

Sau khi nán lại vài giây, Kei tiếp tục nói.

"Tớ có nghe được một lời đồn thất thiệt về cậu. Cậu có thể giải thích cặn kẽ cho tớ được không?"

"Lời đồn thất thiệt?"

Hmm? Không có âm thanh nào phát ra từ đầu dây bên kia, Kei dường như đang có tâm trạng khá tệ.

Cô ấy không trả lời ngay và sự im lặng tiếp tục kéo dài.

"Một lời đồn thất thiệt?"

Tôi không thể đợi được nữa và hỏi cô ấy lần hai, nhưng Kei chỉ tỏ ý hờn dỗi mà không cố gắng trả lời.

Đúng hơn là cô ấy đang có vẻ nghi ngờ khi thấy tôi lặp lại cùng một câu hỏi.

"Cậu có đang nghĩ tới chuyện gì không?"

"Không, tớ không nghĩ tới chuyện gì cả."

Tôi trả lời với không chút do dự, nhưng có một vài sự kiện hiện ra trong đầu tôi.

Trước hết, khả năng cao là về chuyện của tôi với Ichinose.

Nagumo đã nhìn thấy tôi và Ichinose trao đổi với nhau trong một hoàn cảnh bất thường.

Và anh ta cũng biết rằng tôi và Kei đang yêu nhau, sẽ không ngạc nhiên nếu anh ta tung những tin đồn nhắm vào sự thật này.

Thêm vào đó, tôi đã ghép cặp với Satou, người từng tỏ tình với tôi một lần trước đấy, trong trò chơi truy tìm kho báu. Và tôi cũng đã nói chuyện với Matsushita, tất cả đều hiện lên trong đầu tôi.

"Thật sự là cậu không thể nghĩ ra bất cứ chuyện gì chứ?"

Kei dừng lại một nhịp, như thể cô ấy đang kiểm tra tôi lần cuối trước khi đưa ra phán quyết.

"Thật."

Tôi quyết định giữ những ý nghĩ đó lại cho riêng mình. Nếu tôi biết chắc Kei đang nói về chuyện gì, tôi sẽ thú nhận, cho dù đó là về Ichinose hay Satou.

Tuy nhiên, vì chưa xác định được nên nếu chuyện tôi khai ra không phải là điều mà cô ấy đã nghe thấy, Kei sẽ còn bị tổn thương hơn nữa.

Tại sao ...... thay vì có một cuộc gọi thân mật với bạn gái, tôi lại cảm thấy rối bời thế này?

"Kei?"

Tôi thúc giục bằng cách gọi tên cô ấy, và Kei bắt đầu nói với một giọng run run.

"Ah, um,... tớ có nghe được lời đồn rằng... cậu đang lộn xộn với một kouhai !"

"......Hmm?"

Những gì tôi vừa nghe có vẻ là nội dung của tin đồn, nhưng tôi chỉ nghiêng đầu mà chưa thể hiểu nổi.

Xem ra mọi giả thuyết trong đầu tôi đều không đúng cái nào cả.

Dù sao thì cũng may là tôi đã không nói bất cứ điều gì bất cẩn.

"Cậu đã nghe lời đồn đó từ đâu vậy?"

"Tớ không biết! Nhưng nhiều người xung quanh tớ đều bảo rằng đã nhiều lần nhìn thấy cậu gặp gỡ với một cô gái năm nhất...?"

'Một cô gái năm nhất'. Người duy nhất tôi có thể nghĩ đến là Nanase. ......

Đúng là tôi đã nói chuyện với Nanase nhiều lần trong mấy ngày qua.

Chúng tôi không hề bí mật gặp nhau, vậy nên chắc hẳn là có nhiều người nhìn thấy.

Giờ thì tôi đã hiểu được tình hình, sẽ dễ dàng hơn để giải thích với cô ấy.

"Em ấy chỉ là một kouhai thôi."

"Tớ biết ! Tớ biết ! Nhưng đó không chỉ là một kouhai, mà còn là một cô gái nữa đó !"

Hẳn là như vậy rồi.

"Còn nữa! Cậu đã không đề cập đến chuyện cậu bắt cặp với Satou-san trong trò chơi tìm kho báu."

Rõ ràng là Kei biết tôi có nghĩ đến chuyện này.

"Đúng là tớ đã không nói với cậu, nhưng vì lúc lập nhóm, Kei cũng ở gần đó, nên tớ nghĩ là cậu đã biết rồi..."

Tôi cùng với Satou đã đi khắp con tàu để tìm kho báu, chắc chắn là có rất nhiều người nhìn thấy chúng tôi, ngay cả Matsushita cũng biết về chuyện đó.

"Phải, phải, tớ đã biết ngay lúc đó, tớ đã biết nhưng ......."

Kei có vẻ không hài lòng, cô ấy đang lầm bầm một điều gì đó mà tôi không nghe thấy.

"Tớ thực sự muốn được ghép cặp với Kiyotaka."

"Tớ cũng vậy, Kei à. Nhưng cậu biết giờ vẫn chưa phải lúc mà đúng không?"

"U..uhm..."

"Nhân tiện, kết quả của nhóm cậu với Mori thế nào?"

"...... Cậu muốn nghe về chuyện đó à?"

"Ừm, tớ không."

Bầu không khí dần trở nên tồi tệ hơn, nên tôi nghĩ mình sẽ không đi sâu vào chủ đề đó. Tôi có thể tiếp tục chịu trận và nghe Kei phàn nàn, nhưng vì Satou vừa mới được nhắc tới, tôi quyết định hỏi Kei về một thứ.

"Cậu có nói với Satou về dự định của bọn mình không?"

"Ehh? À, tớ có. Tớ chỉ muốn nói trước với Satou-san thôi."

"Ừm, tớ cũng nghĩ Satou nên là người biết đầu tiên. Mà, cậu đã nói với cô ấy qua điện thoại hay tin nhắn?"

"Ai lại làm vậy chứ. Tớ đã hẹn Satou-san tới quán cà phê, những chuyện như này cần được nói trực tiếp với cậu ấy."

"Một quán cà phê à? Cậu nhớ là có ai khác đang ở gần đó không?"

"Tớ đã xem xét cẩn thận rồi. Ít nhất thì tớ không nghĩ là có học sinh năm hai nào nghe thấy, cậu không cần phải lo lắng đâu."

Thật vậy, đối với Kei thì cô ấy chỉ nên để ý tới học sinh năm hai, còn năm nhất và năm ba nói chung là không hứng thú với câu chuyện tình yêu của các khối khác.

Đặc biệt là nếu đối tượng là tôi.

Tuy nhiên, lúc này thì điều đó không còn đúng với học sinh năm ba nữa, không ngạc nhiên nếu họ chỉ đang rình mò những chủ đề về tôi.

"À phải rồi, có hơi khó nói chuyện một chút vì tự nhiên có mấy chị năm ba đến ngồi gần bọn tớ."

Như để trả lời câu hỏi của tôi, Kei cố nhớ lại lần cô ấy gặp Satou. Tôi đã không nói cho Kei biết về vụ việc giữa tôi và các lớp năm ba, vậy nên cũng dễ hiểu khi cô ấy không đánh dấu mấy chị năm ba kia là đối tượng cần được đề phòng.

"Thật tốt là Satou đã hiểu."

"Ừm. Nhưng cậu chắc là sẽ ổn chứ? Sẽ không sao nếu bọn mình công khai mối quan hệ đâu nhỉ."

"Đừng lo, tớ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu."

Tôi biết sớm muộn gì chúng tôi cũng phải công khai.

Chần chừ sẽ chỉ khiến mọi thứ càng trở nên rắc rối.

"Và khi công khai, tớ cũng không có ý định sẽ đứng lên trước lớp để tuyên bố đâu. Bọn mình chỉ cần ứng xử như một cặp đôi bình thường và rồi dần dần mọi người đều sẽ tự biết thôi."

Tôi chắc rằng sẽ có nhiều phản ứng bất ngờ lắm đây, nhưng đó không phải là vấn đề lớn.

"Nhưng cậu thấy đấy, ...... Kiyotaka rất nổi tiếng."

"Thật à?"

"Woa, cậu không biết tớ đang nói gì đúng không, chính cái thái độ đó làm tớ bực đấy ~ !"

"Vậy thì cậu chỉ cần đừng nghĩ về nó là được mà?"

"Ưm, đúng là như vậy, nhưng rõ ràng là cậu biết tớ đang nói gì mà! Cậu cũng đang lo lắng về điều đó đúng không?"

Không phải là tôi không hiểu ý cô ấy, cơ mà tôi thấy có một chút mâu thuẫn ở đây.

"Không phải việc bọn mình công khai cũng là để tránh bị xen vào sao?"

Nếu người họ thích vẫn chưa có bạn trai hay bạn gái, họ sẽ cố gắng theo đuổi.

Thế nên tốt nhất là hãy làm rõ chuyện mình đang hẹn hò với một cô gái rồi.

Một khi biết tôi đã có người yêu, hầu hết bọn họ sẽ từ bỏ thôi.

Tất nhiên, cũng có thể có một vài trường hợp ngoại lệ......

"Nhưng tớ vẫn lo lắm......"

Kei lo sợ những đối thủ mà cô không hề nhìn thấy sẽ cướp mất bạn trai của mình.

"Có thể cậu chưa biết nhưng vẫn có những cô gái thích đi rình mò, tán tỉnh người đã có người yêu rồi đó."

"Tớ hiểu rồi."

"Cậu hiểu rồi phải không? Cậu không được phép lừa dối tớ đâu đấy."

Kei sẽ không bao giờ cho phép bạn trai lừa dối mình.

Tôi đã biết điều này từ trước cả khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò.

"Cậu đừng lo, tớ sẽ không làm vậy đâu."

"Có thật không?"

"Thật."

"Thật sự là thật không?"

"Thật mà."

Chúng tôi cứ lặp lại những lời đối đáp đó với người bên kia đầu dây.

Thế nhưng hành động tưởng như vô nghĩa này lại là một minh chứng cho tình yêu của hai chúng tôi.

"Cậu có yêu tớ không ......?"

Tất nhiên là vào giờ này, sẽ không học sinh nào muốn lui tới cái góc tối trên boong đâu. Nhưng tôi vẫn nhìn ra xung quanh để chắc chắn.

"Có, tớ yêu cậu."

Sau khi chắc chắn rằng không có ai đang ở gần, tôi thành thật nói ra với không chút do dự.

"...... Mm.fufufu."

"Tiếng cười đáng sợ đó là thế nào thế?"

Tôi đã nghĩ là Kei sẽ tỏ ra hài lòng hoặc đáp lại bằng một lời tương tự, nhưng không ngờ mình lại bị cười vào mặt.

"Tưởng tượng ra cảnh Kiyotaka vừa nói vừa phải lo lắng ngó nghiêng xung quanh làm tớ thấy buồn cười quá."

Rõ ràng là Kei hiểu rõ những gì tôi đang làm.

"Tớ cúp máy đây."

"Ehh, đợi đã. Cậu nói lại lần nữa đi."

"Ừm."

Khi Kei yêu cầu tôi nói lại lần nữa, những lời đó như nghẹn cứng trong cổ họng của tôi.

"Tớ đã nói là tớ đang mua đồ uống, tớ nghĩ mình nên sớm quay lại."

"Này! Nói với tớ là cậu yêu tớ đi mà!"

"Tớ vừa mới nói rồi mà."

"Tớ muốn nghe thêm một lần nữa!"

Cô ấy thật quá đáng quá. Vẫn chỉ là một lời đó thôi nhưng sao tôi lại cảm thấy khó khăn thế này.

".... Tớ yêu cậu."

"............ puffff ..."

"Này..."

Kei cố gắng kìm tiếng cười của mình lại, nhưng cuối cùng cô ấy không thể giữ được nữa và bật ra thành tiếng.

"Uwa, cậu đúng là tuyệt nhất. ...... Tớ sẽ không bao giờ giao cậu cho một cô gái khác đâu."

Mới khi nãy thôi tôi đã bảo với Kei rằng không cần lo lắng về chuyện đó, nhưng xem ra nỗi lo của cô ấy vừa lớn hơn thì phải.

"Cậu không muốn hỏi tớ điều đó sao?"

"Nếu tớ hỏi thì cậu sẽ cậu sẽ trả lời chứ?"

"Tớ không chắc đâu."

"Thôi, hẹn gặp lại cậu vào ngày mai."

"Chờ đã! Giờ là lúc cậu được phép hỏi đó!"

Tôi không biết phải nói thế nào. Kei có vẻ đang cho tôi lựa chọn, nhưng thực chất là tôi không hề có đường lui.

"Vậy cậu nói cho tớ đi."

"Bỏ đi! Nghe không thành tâm chút nào cả! Tớ không thích trả lời! ~"

"Làm ơn hãy nói......"

"Eh ~? Tớ nên làm gì đây nhỉ ~"

Tôi cố kìm lại những gì mình định nói và chờ phản ứng từ Kei.

"...Tớ yêu cậu."

Kei đáp lại với một tiếng cười nhỏ, xen trong đó là một chút thẹn thùng.

"Ngủ ngon nhé, Kiyotaka."

"Ngủ ngon, Kei."

Sau khi cuộc gọi kết thúc, những lời yêu thương từ Kei vẫn cứ văng cảng bên tai tôi.

"Không tệ, nhỉ?"

Tình yêu là một điều gì đó thực sự thú vị.

Tôi đã nghĩ về nó cho tới tận đêm.

Phần 1:

(Một lần nữa, việc xưng hô là 'tôi' hay 'tớ' sẽ được linh hoạt tùy theo lời thoại, không thích thì hãy tưởng tượng cái từ mình thích mà dán vào)

Đó là sau 1 giờ sáng ngày mùng 9 tháng 8, khi mà hầu hết học sinh có lẽ đều đã ngủ.

Ba người họ gặp nhau tại một quán bar đêm, nơi chỉ mở cửa cho người lớn.

"Ugh, tớ mệt quá. Tại sao hôm nào giáo viên chúng ta cũng phải làm việc tới muộn như vậy? Da của tớ trở nên rất tệ rồi. Tớ ước giáo viên cũng có một kỳ nghỉ hè."

Hoshinomiya phàn nàn khi cô ngồi xuống quầy bar.

"Tớ tưởng là cậu đã có hai ngày nghỉ vào mùng 5 và mùng 6 rồi mà."

"Nhưng chỉ có hai ngày thôi mà ~. Xong lại còn phải chạy đôn chạy đáo cả ngày hôm qua lẫn hôm nay ~. Trò chơi truy tìm kho báu là cái gì vậy, tớ cũng muốn tiền thưởng mà.~"

"Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng chúng ta đều đang đi làm mà, Chie. Chúng ta không nghỉ hè dài như đám nhóc được."

Chabashira, người ngồi bên phải Hoshinomiya, lên tiếng nhắc nhở.

"Đó đâu phải vấn đề gì lớn, nếu so với nỗ lực mà tất cả các học sinh đã phải bỏ ra trong suốt hai tuần trên một hòn đảo hoang."

Lần này, Mashima, người ngồi bên trái Hoshinomiya, thúc giục cô giữ vững lập trường.

"Đừng có ép buộc tớ vào cái hiện thực đó, ....... Tớ không muốn nghe, tớ không muốn nghe."

Cô ấy dùng tay bịt hai bên tai lại và lắc đầu ngán ngẩm.

"Vậy thì ít nhất hãy để tớ có một kỳ nghỉ trên tàu. Thật là không công bằng khi học sinh là những người duy nhất có quyền tới hồ bơi, đi xem phim và làm đủ thứ khác trong khi chúng ta thì không."

Hoshinomiya không thể hài lòng với cái tình cảnh này, khi mà hôm nào cô cũng phải nhìn những học sinh nô đùa ngay trước mắt trong thèm thuồng và bất lực.

"Đây là công việc của chúng ta."

"Khi cậu đã tham gia lực lượng lao động, đó là việc cậu phải làm, Chie."

"Ah, yada yada, lúc nào cũng công việc!"

('yada = không muốn', hình như thế)

Cô bịt cả hai tai chặt hơn nữa, nhưng rồi nhanh chóng buông ra và giơ tay phải lên trong khi hét lớn.

"Cho tôi xin một ly rượu mạnh để có thể giải thoát khỏi cái thực tại này nào. Master's Choice."

(t ko biết là loại hay nhãn hiệu hay gì đó, nhưng ncl Master's Choice kiểu thuộc về rượu Whisky)

Cô ấy đập bàn bằng tay trái, yêu cầu phục vụ một ly đồ uống.

"Cậu chưa bao giờ thay đổi cả ......."

Chabashira thở dài chán nản nhìn Hoshinomiya.

"Vì tớ luôn xinh đẹp và trẻ trung đúng không?"

"Ý tớ không phải vậy."

"Vậy thì là gì nào ~?"

"...... Thôi bỏ đi. Giải thích với cậu cũng vô ích."

Mashima và Chabashira gọi hai cốc bia, và khi tất cả đều đã ở đây, họ nâng ly cùng nhau.

"Nhưng kỳ thi đặc biệt lần này khó khăn một cách kỳ lạ. Có quá nhiều sự việc đã nằm ngoài dự định."

"Có một học sinh đã dính phải chấn thương nghiêm trọng, những sự cố về đồng hồ rõ ràng là kết quả của việc để cho học sinh được làm bất cứ điều gì mình muốn. Và bất ngờ nhất chính là việc chỉ có học sinh năm ba bị đuổi học."

Nhấp một ngụm rượu, Hoshinomiya hít một hơi.

"Vấn đề là chúng ta đã cho học sinh được tự do quá nhiều. Mặc dù nó không được báo cáo, nhưng tớ chắc chắn là có những đôi nam nữ sinh đã đi quá giới hạn."

"Ít nhất thì tớ muốn nghĩ rằng các học sinh sẽ biết tự kiềm chế, Nhà trường cũng đã cảnh báo rồi."

"Cậu thật ngây thơ quá, Mashima-kun. Cậu không thể ngăn cản khát vọng của những người trẻ đâu, cho dù cậu cảnh báo thế nào gì đi chăng nữa."

"Chỉ có cậu mới nghĩ vậy thôi."

Hoshinomiya nhanh chóng uống hết ly rượu và gọi cho phục vụ.

"Sau kỳ nghỉ hè, chúng ta sẽ lại bận rộn lắm đây."

"Ugh, tớ không thể chịu đựng được nữa. Tớ không muốn trở thành một giáo viên được trả lương rẻ mạt đâu. Tớ chỉ muốn tiêu tiền thôi."

"Cậu chỉ biết phàn nàn thôi à."

"Tất nhiên rồi. Tớ đến đây là để phàn nàn mà."

Hoshinomiya nói với không chút hối hận và nhấp một ngụm từ ly rượu thứ hai.

"Cậu không bao giờ thay đổi, Chie. Nhưng đó cũng là một trong những điểm tốt của cậu."

Chabashira gọi một đĩa hạt.

"Dù sao thì cũng khá an tâm khi năm hai không mất học sinh nào trong kỳ thi lần này."

"Thật kỳ lạ khi chỉ có học sinh năm ba bị đuổi học."

Bị kẹp giữa Hoshinomiya và Chabashira, Mashima chỉ yên lặng lắng nghe.

Nhưng ngay khi hai người kia định chuyển sang chủ đề khác, anh đặt cốc bia đã vơi một nửa của mình xuống bàn một cách mạnh bạo.

"Năm hai đang làm rất tốt. Nhưng ngược lại, điều đó cũng có thể dẫn đến những rắc rối sau này."

"Hả? Chẳng lẽ cậu đang cho rằng năm hai cố gắng đến như vậy là không tốt sao?"

"Không phải là Nhà trường muốn học sinh bỏ học, nhưng xét cho cùng, những lớp năm hai mà chúng ta đang chủ nhiệm hầu như chưa bao giờ có học sinh phải bỏ học trong các kỳ thi đặc biệt cho đến nay."

"Hầu như, huh. Mặc dù nhà trường đã gián tiếp ép một học sinh phải bỏ học ở mỗi lớp, nhưng đuổi học thì vẫn là đuổi học nhỉ?"

Cả ba người đều nhớ rõ về kỳ thi bỏ phiếu hồi cuối năm học trước.

"Tớ muốn tin là Nhà trường sẽ không tổ chức thêm kỳ thi đặc biệt nào như vậy nữa."

Chabashira, giáo viên thưởng tỏ vẻ lạnh lùng đối với các học sinh của mình, cũng không phải là không đau lòng. Cô không thể chấp nhận việc dồn một học sinh không mắc lỗi vào một góc.

Cô đồng ý với Hoshinomiya về điểm này, nhưng khuôn mặt Mashima lại đang rất nghiêm trọng. Thấy vậy, Chabashira nhìn vào mắt Mashima.

"Đừng nói với tớ, có một kỳ thi đặc biệt khác đang được chuẩn bị để buộc học sinh phải nghỉ học?"

"Một sự kiện kiểu như bài thi bỏ phiếu năm ngoái không phải là thứ mà Nhà trường cứ muốn là tổ chức được."

"Vậy thì không vấn đề. Miễn là không có yêu cầu bắt buộc đuổi học, lớp tớ sẽ vượt qua được."

"Oi ya? Cậu đang kỳ vọng rất nhiều thứ phải không, Sae-chan?"

Hoshinomiya chọc vào má Chabashira.

"Thôi đi!"

Chabashira tỏ vẻ tức giận nắm lấy tay Hoshinomiya, và Hoshinomiya ngay lập tức quay sang nhìn bằng ánh mắt sắc bén.

"Chẳng lẽ cậu đang cho rằng lớp cậu sẽ vượt lên lớp A?"

"...... Không ai nói thế. Tôi chỉ nói rằng lớp tôi xuất sắc hơn những năm trước."

"Hừ?"

Trước bầu không khí căng thẳng, Mashima uống nốt nửa cốc bia còn lại.

"Chắc chắn không có chuyện buộc phải trục xuất. Nhưng ......."

Chabashira và Hoshinomiya nhìn Mashima, người đang nghẹn lời.

"Tổng quan cho kỳ thi đặc biệt tiếp theo đã được công bố vào ngày hôm trước. Đây sẽ là lần đầu tiên nó được tổ chức lại sau 11 năm."

"11 năm? ...... Năm nay chúng ta 29 tuổi, vậy có nghĩa là từ ...... hồi chúng ta còn đi học cao trung?"

Những kỷ niệm thời cao trung, rất nhiều trong số chúng có thể đều đã tan biến.

Họ đã có những cuộc trò chuyện với ai, họ đã thực hiện những kỳ thi đặc biệt nào?

Nếu được hỏi, chắc chắn họ sẽ không thể trả lời ngay lập tức.

"Nhà trường sắp xếp các kỳ thi đặc biệt phù hợp với lịch trình kéo dài cả năm. Để chặt chẽ hơn nữa, Nhà trường đã luân phiên 4 năm 1 lần. Cho đến nay thì hệ thống đó vẫn hoạt động tốt đúng không?"

"Đó là để đảm bảo thông tin không bị rò rỉ cho những học sinh còn đang đi học sơ trung nhỉ?"

(vì Sơ trung (THCS) với Cao trung (THPT) ở Nhật chỉ có 3 năm)

Trường Trung học Giáo dục Nâng cao đã tổ chức nhiều kỳ thi đặc biệt xuyên suốt lịch sử của trường, từ những kỳ thi chỉ được tổ chức một lần, cho đến những kỳ thi rơi vào khuôn khổ 4 năm do tính linh hoạt của chúng.

"Tất nhiên, đôi khi Nhà trường cũng cố tình lặp lại cùng một kỳ thi đặc biệt trong một khoảng thời gian ngắn, và đôi khi có những kỳ thi chỉ được tổ chức với mục đích chia sẻ thông tin, nhưng về cơ bản, đó là một chu trình định trước. Nhưng tùy thuộc vào tình hình của năm học đó, Nhà trường có thể tổ chức những kỳ thi từ hơn 4 năm trở lại đây. "

"Vậy nên cũng không có gì lạ khi một kỳ thi cũ được sử dụng lại nhỉ?"

"Đúng vậy. Miễn là nó không phải một kỳ thi đặc biệt 'có vấn đề'."

Mashima nói với một ẩn ý, ​​nhưng cả hai người kia thì lại không suy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net