Ngoại truyện - Onodera Kayano: Điều tôi tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cú đánh với sức mạnh không tưởng đã giáng vào vợt của Housen-kun.

Cơn thịnh nộ của cậu ấy đã được dồn nén và được xả vào chính trận đấu, đó chính là cách chơi thể thao mà tôi mong muốn..

Những giọt mồ hôi túa ra sáng lấp lánh như những viên đá quý.

"HELL YEEEAAAAAAAAAAAAAHH!!"

Nhìn thấy Sudou không thể kìm chế được cảm xúc mà hét lên, tôi không thể không vui mừng với chiến thắng này.

"Chúng ta làm được rồi! Chúng ta làm được rồi!"

Đối thủ mà chúng tôi đã đánh bại là Housen-kun thì có vẻ rất thất vọng, đập thẳng cây vợt của mình xuống đất.

"Chúng ta đã thắng rồi Onodera! Tất cả là nhờ cậu!"

Sudou chạy về phía tôi, thấy vậy tôi đưa tay ra để đập tay với cậu ta, nhưng cánh tay của Sudou đã vô tình đập hụt vào không khí.

Sau đó cậu ta dùng cả hai tay ôm chặt lấy tôi.

"C-ch, chờ đã !?"

Một niềm hạnh phúc nhưng nối tiếp sau đó là làn sóng hoang mang.

Nhưng tôi là người duy nhất bối rối vì Sudou trông có vẻ rất vui và phấn khích.

Cậu ấy bắt đầu siết chặt hơn, vì vậy tôi cố gắng thoát ra.

"Ch-, ouch, đau quá Sudou-kun!"

Cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra nỗi thống khổ của tôi và bây giờ cậu ấy là người duy nhất bối rối.

"L-lỗi tôi!"

Chúng tôi đã bị tụt lại phía sau vì chấn thương của tôi, nhưng không vì thế mà bỏ cuộc, chúng tôi đã nỗ lực đến phút cuối cùng và biến nó thành một chiến thắng.

Niềm tin và sự kiên trì của chúng tôi đã vượt xa Housen-kun.

"Xin chúc mừng! Cậu đã thắng tất cả các hạng mục, Sudou-kun."

"Ừ, cảm ơn rất nhiều Onodera. Đảm bảo trận này chúng ta đã thua nếu không có cậu".

"Không phải đâu. Rõ ràng là tớ chỉ tổ làm vướng chân cậu."

"Một phần là do may mắn. Lúc cậu bị thương và bị sẩy chân nhẹ, tôi đã nghĩ rằng mình sắp thua đến nơi rồi. Nhưng nhờ cậu động viên mà chúng ta đã có thể gượng dậy được. "

Tôi có cảm giác đôi mắt nhìn thẳng của cậu ta như đang hút chặt lấy tôi.

"Hiểu rồi, vậy thì chúng ta... là một cặp đôi khá ăn ý ha?"

"Tất nhiên! Phải công nhận là ăn ý thật. Yeah, mình không thể trông đợi gì tốt hơn thế nữa. À, có lẽ Suzune cũng đang theo dõi tôi từ đâu đó?"

Đôi mắt mà tôi cảm thấy mình có thể dõi theo không bao giờ chán đã quay lưng lại với tôi và bắt đầu quét một vòng qua khu vực xung quanh nhà thi đấu.

"Suzune... đúng không?"

Tôi lẩm bẩm. Cậu ta phản ứng như một con chó khi nghe thấy cái tên đó và bất ngờ nhìn tôi đầy nghi vấn.

"Hở? Ở đâu? Cô ấy ở đâu!?"

"À, ờ, xin lỗi, hình như mình nhầm người."

"Chết tiệt. Tôi hiểu rồi, có lẽ cô ấy đang ở đâu đó trên sân... "

Tôi ghét thua cuộc và điều đó đã thắp sáng tinh thần chiến đấu trong tôi.

Vâng, tôi phải thừa nhận điều đó.

Tôi quan tâm đến Sudou-kun.

Cho dù khoảng cách giữa hai chúng tôi là bao xa, tôi vẫn sẽ cố gắng để bắt kịp và chứng minh.

Đó chính là tinh thần thể thao mà tôi tin tưởng.

"Lần tới, sau khi hết giờ sinh hoạt câu lạc bộ thì chúng ta hãy đi ăn cùng nhau nhé?"

"Hở? À, cũng được thôi. Mà quan trọng hơn, mau giúp mình tìm Suzune đi. Cậu đang ở đâu, Suzune."

"Hahaha, tớ không giúp được đâu."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net