•7. yêu cầu thứ nhất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vào một buổi tối với vầng trăng khuyết tĩnh lặng, khi hầu như các căn hộ gần đó đã tắt đèn êm giấc. thì yechan lại chễm chệ ngồi trên bàn học, chiếc đèn học soi sáng tất thảy những mặt giấy cậu vừa giải xong.

sáng ngày mai yechan có bài kiểm tra, jaehan đã hứa nếu cậu vượt qua bài thi này với thành tích tốt thì anh sẽ chiều theo ý cậu, bất cứ điều gì mà cậu muốn.

yechan làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có này chứ?

ừ, chẳng qua là do cậu không muốn học thôi, chứ một khi mà shin yechan này đã hạ quyết tâm, thì đố ai đọ lại được đấy. yechan nhớ lại lúc còn học cấp hai, cậu cũng là một trong số học sinh đứng đầu lớp. tuy nhiên lên cấp ba thì thành tích lại đi xuống, chỉ một chút thôi.

chủ yếu là vì quá quậy phá nên kết quả học tập bị lu mờ, chứ điểm số của cậu cũng gọi là khá giỏi mà.

có lẽ jaehan cũng chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài kia mà đánh giá, chứ chẳng thể ngờ là thành tích đối với yechan lại dễ dàng đến thế.

lần này có lẽ anh đã tự làm khổ bản thân rồi.

...

không khó để yechan vượt qua bài thi ngoại ngữ với thành tích đứng thứ ba của lớp, dù cho đề thi lúc bấy giờ còn khó hơn đợt trước rất nhiều cơ. kể cả thầy cô bạn bè cũng không giấu nổi sự kinh ngạc vì nhận ra sự thay đổi đột ngột của yechan như thế.

nhưng cậu vốn cũng chẳng để tâm mấy về việc những người xung quanh có vấn đề với sự đổi thay của cậu. thứ cậu mong muốn chứng kiến nhất vẫn chính là biểu cảm thẩn thơ của jaehan khi nhìn thấy bài thi với con điểm 95 của cậu đang chiễm chệ trước mặt.

"cậu không mua điểm đấy chứ?"

yechan có hơi thất vọng với sự nghi hoặc của tiền bối, dù cho cậu muốn nói rằng đề bài còn dễ hơn ăn bánh, nhưng cuối cùng vẫn giữ thái độ ôn hòa, vừa cong mắt vừa trả lời,

"anh thật sự không tin em à? em không trơ trẽn đến mức đem cái kết quả chẳng vừa sức mình ra cho anh xem đâu."

jaehan cầm lấy kết quả của bài kiểm tra, đưa mắt dò xét một lúc, không thể phủ nhận là bài làm của yechan rất tốt, khác xa với tưởng tượng của anh.

"ừm... được rồi."

yechan hí hửng cầm lấy bài thi của mình, trong lòng không ngừng thích thú khi chứng kiến cảnh jaehan âm thầm chấp nhận hình phạt dù bản thân không muốn.

"sao? phải thực hiện lời mình đã hứa chứ, tiền bối?"

đối diện lời nói lấp lửng ấy, jaehan có chút bối rối. jaehan không phủ nhận rằng việc anh đã hứa lời hứa ấy vào một khoảnh khắc tùy hứng là một điều hết sức tùy tiện, nhưng anh cũng không ngờ rằng cậu sẽ quyết tâm đến thế.

chỉ vì muốn anh thực hiện lời hứa thôi sao?

"được rồi, cậu muốn gì, nói đi."

"bất cứ thứ gì đúng không?"

trong không gian không quá im lặng cũng chẳng quá ồn ào, tiếng nhạc du dương theo từng làn gió mát nhè nhẹ. một góc trong quán cà phê vào buổi sáng, yechan ngồi đối diện jaehan.

môi cậu khẽ cong lên một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt mong chờ nhìn anh trong khi tay thì đang chống cằm.

"ừm, bất cứ thứ gì mà cậu muốn."

"em có thể yêu cầu nhiều chứ?"

jaehan im lặng một chút với dòng suy nghĩ ngổn ngang. nếu như chỉ cho phép yechan yêu cầu một điều duy nhất thì anh cũng quá là ích kỷ đi. suy cho cùng thì dù sao cậu cũng đã rất cố gắng chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này mà.

"năm điều thôi nhé."

yechan nghe được câu trả lời hợp ý liền tự khắc mỉm cười,

"được, vậy em sẽ yêu cầu điều đầu tiên."

"nói đi."

"đổi cách xưng hô đi, em muốn chúng ta thân thiết hơn."

mặc dù yêu cầu nghe có vẻ dễ dàng, nhưng cũng chẳng đơn thuần là như thế. trước giờ jaehan quyết định sự thân mật qua cách xưng hô, nên mỗi lần nói chuyện đều mang một dáng vẻ xa cách thất thường. tuy vậy, dù có quá khó để chấp nhận nhưng cũng không hẳn là không thể.

"được rồi, anh sẽ đổi cách xưng hô với em, vậy được chưa?"

yechan tự mãn mỉm cười, dù cho từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn cười như thế.

"em thích lắm, anh cứ xưng hô như thế đi nhé."

"vậy còn yêu cầu thứ hai là gì?"

"không, em sẽ sử dụng nó cho lần sau."

"lần sau?"

yechan cười, "đúng vậy, nếu cứ sử dụng lãng phí thì chẳng phải sẽ mất vui sao? em sẽ sử dụng nó khi cần thiết."

jaehan cũng chẳng hiểu nổi ý định trong đầu cậu nhóc này là gì nữa. nhưng thực tế dù có phản đối thì cũng chẳng nhận lại được sự cảm thông nào, vì vốn dĩ đây chính là những điều anh bắt buộc phải làm mà. nên anh chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận thôi.

...

"học trò kim, hôm trước thầy có tìm hiểu về tình hình học tập của thằng nhóc shin yechan thì thấy nó rất tiến bộ, kết quả cũng rất tốt. nếu cứ như vậy thì có lẽ yechan sẽ thay đổi, em cứ tiếp tục quản lý nó cho tới khi ổn định nhé."

thầy lee tình cờ đi ngang qua phòng hội đồng và bắt gặp hình dáng chăm chỉ quen thuộc đang ngồi bên trong, nên sẵn tiện vào nói một vài lời cần thiết.

"vâng ạ, em sẽ cố gắng khiến em ấy thay đổi."

sau khi jaehan cúi đầu, thầy lee cũng gật đầu và rời đi theo ý định ban đầu của mình.

hôm nay là một ngày đẹp trời, thật ra cũng chỉ là ngày bình thường thôi, vì jaehan không có lịch kèm cho yechan nên mới thấy thoải mái. ngay cả phòng hội đồng bây giờ cũng rất yên tĩnh, anh đã nhớ cái bầu không khí này rất lâu rồi.

"hyung à!"

ngay khi vừa mới thấy biết ơn vì được thư giãn trong căn phòng ảm đạm, thì bất chợt cái giọng nói vừa quen thuộc lại quá đỗi phiền phức kia vang lên, khiến lý trí của jaehan như muốn nổ tung.

"lại là em à?"

"em đã đi tìm anh rất lâu đấy ạ. này, sữa dâu của anh đây." - yechan nhanh chóng đi đến bên cạnh jaehan, đặt hộp sữa dâu xuống trước mặt như cái cách cậu vẫn hay thường làm.

"em cứ mua sữa cho anh mãi thế?"

"không phải anh thích sao?"

"ừ, nhờ em mà anh dần chán ngấy nó rồi đấy yechan ạ."

tính ra kể từ lúc thay đổi cách xưng hô, thì cả hai có vẻ thân thiết hơn hẳn. mà ngay cả khi không như thế, thì việc yechan luôn bám theo jaehan như một cái đuôi cũng đã quá thân mật, hơn nữa còn dính anh như sam.

"nếu anh muốn thì lần sau em sẽ mua thứ khác. nhưng anh hay học ở đây à? hay lần sau chúng ta ở đây cho yên tĩnh nhé?"

"ừm, sao cũng được."

yechan mỉm cười, trong lúc jaehan chăm chú học bài, ngó lơ sự hiện diện của cậu thì cậu lại vô thức ngắm lấy gương mặt đơn thuần kia. tay bất giác đưa lên chạm lấy phiến má và véo nhẹ vào nơi hồng hào đó một cái, làm vị tiền bối kia giật mình mà xấu hổ nhìn cậu.

"em làm gì đấy?"

"bẹo má anh."

"vớ va vớ vẩn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC