Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đã rất lo lắng về trận đấu đó."

"Đó là một rắc rối khi có tình cảm với một ai cũng yêu thể thao như mình. Nó đẩy anh đến một giới hạn khi anh đã đánh mất đi ý thức của bản thân. Kiểu như, anh sẽ làm gì khi phải đối đầu với người kia? Anh không thể thua vì anh muốn sống theo đúng những gì người kia đã đặt ra, nhưng thắng cũng không phải là một lựa chọn tuyệt vời gì cho cam, bởi anh không thể chỉ đơn giản đi an ủi người mà anh vừa đánh bại, người đã cố hết sức để đánh bại anh, và nói rằng đây không phải là chuyện gì to tát. Tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó nhìn. Lúc nào cũng gặp phải tình huống như vậy thực sự là rất mệt."

Kagami chớp chớp mắt, "Oh, tôi nghĩ tôi có nghe một người nào đó cũng nói điều tương tự trước khi chúng tôi đi gặp Midorima và Takao."

"Oh? Họ vẫn còn ở bên nhau sao? Không thể nào!" Người tuyển thủ chuyên nghiệp có vẻ vui hẳn lên khi nhắc đến đồng đội cũ của mình, nhưng rồi anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề, "Trong năm học đầu ở trường Cao trung, tôi gặp rất nhiều khó khăn. Bóng rổ trở nên nhàm chán khi không ai có đủ khả năng để đưa ra các thử thách khó nhằn cho tôi, nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ bóng rổ. Một phần là vì câu hỏi ngớ ngẩn "Tớ hay bóng rổ?" của Kise. Nếu tôi muốn từ bỏ bóng rổ đến vậy, câu trả lời của tôi không thể nào lại là "bóng rổ" được, đúng chứ? Hơn nữa, nếu từ bỏ bóng rổ, tôi sẽ mất cả hai." Aomine thở dài, "Nhưng mọi chuyện giữa chúng tôi khá là căng thẳng sau hồi Cao trung. Chúng tôi đã nói rất nhiều điều trong trận đấu đó."

"Tớ sẽ không ngưỡng mộ cậu nữa đâu..."

"Cậu là người khiến tôi bực mình nhất đấy!"

"Và chúng tôi phải mất một khoảng thời gian khá dài mới có thể lại nói chuyện bình thường như trước..."

--------------------------------------------------------------

Thật căng thăng quá...

Mặc dù họ chỉ đơn giản là ngồi với nhau, xem TV và đọc tạp chí, nhưng thật khó để có thể ngó lơ bầu không khí căng như dây đàn này. Lén nhìn về phía Kise, cậu tự hỏi liệu cậu ta có còn đang nghĩ về trận đấu của họ hay không; và cả việc đội của cậu ta đã bại trận cũng như những câu từ cậu đã vô tình nói ra làm cậu ta bị tổn thương. Bây giờ nghĩ lại, cậu đã không nhận ra cái cách họ đã trưởng thành nó khác nhau đến cỡ nào. Kise vẫn đi theo sự hướng dẫn trước đây của Kuroko, trong khi cậu tiếp tục đi theo con đường của chính mình, không tin tưởng ai ngoài bản thân.

Đối với cậu, điều khó khăn nhất chính là khoảng cách giữa họ sau khi trận đấu kết thúc. Cậu đã không nhận ra rằng việc đó có thể khó khăn đến cỡ nào, khi đứng nhìn người kia gục trên sàn đấu nhưng lại không thể vươn tay ra mà đỡ cậu ta dậy. Nhìn Kasamatsu giúp cậu bé tóc vàng đứng lên, cậu không thể ngăn bản thân mình nghĩ người giúp cậu ta đáng ra phải là cậu mới đúng. Hồi ở Teiko, khi Haizaki đánh bại Kise, cậu là người đã động viên cậu ta. Nhưng khi cậu là người thắng cuộc, cậu chẳng thể làm hay nói gì để khiến mọi chuyện tốt hơn cả. Dù không phải là lần đầu tiên, nhưng cậu chỉ cảm thấy cay đắng trước môn thể thao trước kia đã đưa họ lại gần nhau. Nhưng điều đó cũng chẳng giúp gì được, vì Kise vẫn trò chuyện bình thường với mọi người, với cả đồng đội của cậu nữa, nhưng cậu thì không.

"Aominecchi, sao cậu lại giận dữ nhìn vào tờ tạp chí thế? Mai-chan lại mặc trang phục ngớ ngẩn nào đó nữa hả? Oh, này, tớ có xuất hiện trong tờ tạp chí tháng này! Và cậu đang nhìn chằm chằm vào ảnh của tớ ở trang giữa đấy! Cậu vẫn giận tớ vì đã sao chép lối chơi của cậu sao?"

Aomine ngạc nhiên nhìn người kia, "Cậu nghĩ tôi giận cậu? Cậu mới là người đang bực mình chứ!"

Kise không phủ nhận, "Yeah, tớ cũng có giận một tí, nhưng giờ thì hết rồi. Thật là kì lạ khi tớ không thể đùa giỡn hay tập luyện chung với cậu như trước nữa, cậu biết đấy? Dù cậu đã đánh bại tớ, nhưng thế cũng đâu có nghĩa là tớ sẽ bỏ cuộc, đúng không? Vả lại, vì nhìn cậu rất ngầu nên tớ không thể không tha thứ cho cậu. Tớ đoán chỉ là do tớ thất vọng thôi."

"Huh? Thất vọng về cái gì?"

"Bản thân tớ?"

Có điều gì đó về trận đấu mà người tóc vàng chưa nói ra, nhưng cậu nghĩ bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để hỏi, "... Chân của cậu thế nào rồi? Sau trận đấu khi nãy, cậu thậm chí còn không thể tự mình đứng lên."

Chàng người mẫu cười buồn, "Oh? Cậu vẫn còn nhớ hả? Giờ chân tớ đã đỡ hơn nhiều rồi, mong là vết thương sẽ không trở nặng thêm nữa. Kasamatsu-sempai thật sự rất tốt đấy, cậu nên gặp anh ấy một lần. Anh ấy cõng tớ suốt quãng đường đến nhà ga mặc dù anh ấy đã mệt lắm rồi. Và mỗi lần tớ bảo anh ấy thả tớ xuống để tớ đi bộ cũng được, thì anh ấy cứ bảo tớ, "Im lặng đi, chúng ta sắp tới nơi rồi!". Anh ấy quả là người tuyệt vời, phải không Aominecchi?"

Cậu miễn cưỡng đáp lại, "Ừ, anh ấy thật tuyệt."

Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng cậu. Lại nữa rồi! Cái cảm giác rằng cậu đã ở không đúng nơi, học không đúng trường, làm điều không đúng. Đáng lẽ cậu mới là người cõng Kise. Đáng lẽ cậu mới là người bảo Kise im đi. Đáng lẽ họ mới là người chiến thắng trận đấu này, chứ không phải chỉ có mình cậu.

Đôi mắt hổ phách kia nhìn cậu hồi lâu trước khi hỏi với vẻ trêu chọc, "Aominecchi, cậu ghen à? Cậu không cần phải làm như thế đâu. Cậu vẫn là người rất tuyệt với mà, tớ thề! Và cậu vẫn là người tớ thích. Tớ vẫn yêu cậu mà!"

Cậu thở hắt ra, "Yeah, yeah. Cứ làm như thể ai cũng sẽ ghen tị vì một tên ngốc như cậu vậy."

Chàng trai tóc vàng bĩu môi, "Như thế thật là quá đáng, Aominecchi."

Cảm thấy nhẹ nhõm vì sự căng thẳng giữa hai người đã không còn nữa, cậu nằm dài trên ghế sofa, đầu dựa lên đùi người kia. Phải mất một lúc mới có thể quen được, nhưng cái cảm giác các cơ bắp ở dưới đầu mình, hoàn toàn trái ngược với sự mềm mại của các cô gái, đã trở thành một niềm an ủi với cậu. Nó khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, "Vậy ý cậu là gì khi nói cậu sẽ không ngưỡng mộ tôi nữa?"

Một nụ cười mỉm, "À cái đó hả? Ý tớ là lần sau. Tớ vẫn sẽ đối đầu với cậu như mọi khi. Nhưng lần sau, tớ chắc chắn sẽ thắng."

"Phải rồi. Cậu vẫn còn một trăm năm nữa mới có thể đánh bại được tôi."

Kise nhìn xuống phía cậu, "Và ý của cậu là gì khi nói tớ là người khiến cậu bực mình nhất?"

"Điều đó là thật. Một ngày nào đó, cậu sẽ khiến tôi phát điên mất. Tôi thật sự không thể chịu đựng được cậu, Kise." Cậu cười tinh nghịch và kéo đầu người kia xuống, tặng cho chàng trai tóc vàng một nụ hôn.

Má của Kise đã hơi ửng hồng. Cậu người mẫu thì thầm, "Cậu thật là quá đáng, Aominecchi..."

-----------------------------------------------

"Phần lớn mọi thứ đã trở lại như cũ sau đó. Chúng tôi không gặp nhau nhiều lắm vì phải bận luyện tập cho đến khi Cúp Mùa Đông được tổ chức. Ở đó, Tetsu đã đánh bại tôi."

Kagami nhướng mày, "Điều đó khá là khó tin đấy."

"Yeah. Ờ thì, Tetsu không phải là một tuyển thủ dở. Chỉ là kỹ năng của cậu ấy khác với phần lớn kỹ năng của mọi người. Nhưng cậu ấy là một người rất đáng tin cậy trong các trận đấu. Vậy nên sau khi thua, tôi bỗng nhiên chỉ nghĩ đến việc mình có thể lại thật sự chơi bóng rổ để đánh bại Tetsu và cho cậu ấy thấy ai mới là người giỏi hơn. Tôi đoán là sau khi đã thắng trận quá nhiều, đột nhiên lại thua cuộc khiến mọi thứ trong tôi như quay lại điểm bắt đầu. Mọi chuyện cũng đã trở nên tốt hơn sau đó. Kise bắt đầu ở chung với tôi khi giải đấu vẫn đang tiếp tục. Cậu ấy đã tiến tới trận bán kết sau tai nạn đó với tên khốn Haizaki."

Kagami cố giấu sự trêu chọc trong câu hỏi của mình, "Cái người mà anh đã cho một cú đấm vào mặt ấy hả?"

Aomine thờ ơ nhún vai, "Phải, là hắn đấy. Đó thật sự là lỗi của hắn khi đã là một thằng đần; đầu tiên là chơi bẩn trên sàn đấu, sau đó là chọc tức tôi. Tôi bảo hắn đừng nghĩ ra mấy cái ý tưởng ngu ngốc để đánh bại Kise hay Tetsu nữa thì hắn nói với tôi như kiểu, "Well, nếu vậy thì mày phải ngăn tao lại bằng vũ lực chứ.", vậy nên tôi đã làm theo ý hắn. Tôi ước gì mình đã đấm hắn thêm vài cái nữa. Ý tôi là, tại tôi phải dìu Kise về vì chân cậu ta bị thương, mà cậu ta lại trách mắng tôi đã quá ngu ngốc khi cho tên chó chết kia ăn đấm."

Dù những gì Aomine nói giống một lời phàn nàn hơn, nhưng có sự hài lòng trong giọng của anh ta khi nhớ lại lúc mình đã đỡ người tóc vàng kia về lại căn hộ. Aomine vẫn hồi tưởng được một chi tiết tuyệt vời, đó là khi có thể nhẹ nhõm mà nói với chàng trai tóc vàng rằng, "Đó là một trận đấu rất tuyệt. Cậu làm tốt lắm, Kise.", và nhận được nụ cười hạnh phúc ấy từ người kia.

Kagami nhận ra sự ấm áp trong lời nói của người cao hơn khi anh tiếp tục hỏi, "Và có chuyện gì khác đã xảy ra giữa lúc đó và bữa tiệc vào buổi tối không?"

"Hmm... Không hẳn. Đêm đó, sau khi chúng tôi rời bữa tiệc, trên đường trở về nhà, tôi nhớ Kise đã gọi cho cha mẹ cậu ấy và nói với họ rằng cậu ấy sẽ ở với tôi thêm vài ngày nữa. Rồi sau đó, tôi nhớ cậu ấy nói gì đó về hồ sơ học đại học và sự nghiệp tương lai vì có một vài người trong đội của cậu ấy sẽ tốt nghiệp sớm..."

----------------------------------------------------------

Cả hai đang ngồi ở phòng khách trong căn hộ của cậu, xem TV (cậu đang đọc tạp chí khiêu dâm) trong khi đợi bồn tắm đầy nước thì Kise hỏi cậu, "Hey Aominecchi, sau này cậu muốn làm gì?"

Cậu ngạc nhiên đặt tờ tạp chí xuống, "Huh? Điều đó khá là ngẫu nhiên đấy. Mà cậu hỏi để làm gì?"

Chàng trai tóc vàng nhún vai, "Bởi vì các sempai sẽ tốt nghiệp sớm nên tụi mình đang bàn luận về vấn đề này. Và tớ bắt đầu tò mò về dự định tương lai của cậu, chỉ thế thôi."

"Tớ cũng không biết. Có thể tớ sẽ tiếp tục chơi bóng rổ và trở thành một tuyển thủ chuyện nghiệp. Ai biết được?"

"Thế ngoại trừ bóng rổ ra thì sao? Cậu không để ý tới gì khác nữa à?"

"Ví dụ như?"

Kise suy nghĩ một lúc lâu, "Như là... Phi công chẳng hạn!"

Aomine cười, "Phi công? Đó có phải là điều cậu muốn làm không? Tôi sẽ cố tưởng tượng rằng cậu vẫn làm người mẫu cho đến khi cậu chuyển qua một nghề nghiệp cũ rích và kỳ lạ như vậy."

Kise bĩu môi, "Quá đáng! Tớ đâu có muốn làm người mẫu mãi đâu! Những người phi công được bay và đi khắp mọi nơi, đến những chỗ mới lạ, gặp gỡ nhiều người và nhiều thứ. Tớ nghĩ rằng điều đó khá là vui. Vậy còn cậu thì sao? Chắc chắn cậu phải thích một cái gì đó ngoài bóng rổ chứ, Aominecchi."

Cậu cắn môi, suy nghĩ cẩn thận. Rồi đột nhiên cậu nhớ về vụ tai nạn với Haizaki một vài ngày trước và nói nhỏ, "Nếu không phải điều gì liên quan tới bóng rổ, thì có lẽ tớ sẽ làm cảnh sát?"

Kise chớp mắt ngạc nhiên, "Oh, tớ không ngờ đấy! Nhưng thật tuyệt! Vậy thì cậu sẽ mang theo một khẩu súng đi lòng vòng, bắt cướp và bảo vệ luật pháp!"

"Hmm? Vậy khi tôi đuổi bắt cướp có ngầu giống khi tôi chơi bóng rổ không?" Cậu hỏi với vẻ trêu chọc.

Chàng trai tóc vàng nhún vai, "Miễn là cậu nghiêm túc thì tớ nghĩ cậu làm gì cũng ngầu hết ớ, Aominecchi." Rồi Kise cười thầm, "Dù rằng trở thành cảnh sát sẽ khiến cậu ĐẶC BIỆT ngầu. Tớ nghĩ cậu sẽ trở thành một cảnh sát tốt, Aominecchi! Tớ có thể thấy rằng cậu sẽ nghỉ ngơi và ngủ nướng trong những ngày nghỉ, và đuổi bắt trộm dưới phố vào những ngày đi làm bận rộn."

"Cảnh sát huh...?" Tựa lưng vào người kia, Aomine cau mày, "Vậy thì tại sao tôi lại không thể trở thành một tuyển thủ bóng rổ chuyên nghiệp? Tôi chắc chắn sẽ làm được. Đó chẳng phải là điều đơn giản nhất đối với tôi ở thời điểm này sao? Huấn luyện viên thậm chí còn nói tôi chắc chắn sẽ được chấp nhận nếu tôi muốn."

"Bởi vì đây là một câu trả lời quá rõ ràng rồi, không phải sao? Tớ không bảo cậu phải ngừng chơi bóng rổ, nhưng cuộc đời đâu phải chỉ có thế. Cậu phải cố nghĩ ra điều gì đó khác đi, đồ chơi bóng rổ ngốc! Hơn nữa, nếu cậu trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, tớ cũng sẽ trở thành một tuyển thủ giống cậu, bởi vì mỗi khi nhìn cậu chơi bóng, tớ cũng muốn chơi! Và rồi chúng ta sẽ mắc kẹt bên nhau mãi mãi!"

Sâu thẳm trong lòng, Aomine nghĩ ý tưởng đó cũng không phải là quá tệ, những những gì Kise nói cũng đúng. Ngoài bóng rổ ra, còn có cả một thế giới rộng lớn ngoài đó với những điều mới lạ mà cậu chưa khám phá hay thậm chí còn chưa nghĩ đến bao giờ. Liếc nhìn chàng trai tóc vàng đang tủm tỉm cười kia, để che dấu nụ cười của mình, cậu huých vai người kia và thở hắt ra, "Ai mà lại muốn bị mắc kẹt với một tên ngốc như cậu mãi mãi chứ?"

"Cậu thật quá đáng, Aominecchi!" Một lúc sau, chàng trai thấp hơn đứng lên, "Tớ nghĩ bồn tắm đã đầy rồi đấy. Tớ đoán là tớ sẽ vào trước! Còn cậu cứ ở đây và nghĩ về cảnh sát, ngực bự hay những thứ mà cậu muốn nghĩ tới trong khi tớ đi tắm, okay?"

Cậu nhăn mày nhó mặt, "Oi, tại sao cậu lại được vào trước?"

Kise vui vẻ cười, "Vì tớ là khách và cậu yêu tớ! Và không, cậu không thể tắm với tớ vì cái bồn rất nhỏ và tớ định là sẽ tắm rửa SẠCH SẼ!"

-------------------------------------------------------------

Trong lúc Kise tắm, Aomine đã suy nghĩ rất lâu và kĩ lưỡng về cuộc nói chuyện của họ. Kể từ ngày Kise tỏ tình với cậu, cái vấn đề "Cậu chọn tớ thay vì bóng rổ không?" đã luôn luôn bám theo cậu. Và nó không có ảnh hưởng gì lắm vì bóng rổ đã chiếm hầu hết phần lớn cuộc đời họ, nhưng như Kise đã nói, ngoài bóng rổ ra còn cả một thế giới rộng lớn ngoài kia. Nếu họ bước vào một cuộc sống như thế, thì liệu mọi thứ có sụp đổ không? Cậu nghĩ rằng Kise luôn hỏi cậu về tình yêu cậu dành cho bóng rổ là bởi vì đó là lý do chính đã giúp họ ở bên nhau. Nếu không vì lý do đó, thì điều gì sẽ xảy ra với họ?

Nhưng không phải cậu đã thích chàng trai tóc vàng kia hơn bóng rổ rồi sao? Tụi con gái thì lúc nào cũng hay thay đổi, lăng nhăng và thường chỉ thích các chàng trai chơi bóng rổ, nhưng Kise lại khác. Cậu ta là người đặc biệt, và chuyện giữa hai người họ là hoàn toàn nghiêm túc. Cậu tự hỏi không biết cuộc nói chuyện khi nãy có ý nghĩa là tình yêu của họ sẽ không còn liên quan tới thể thao nữa phải không? Dù gì thì, nếu Kise đã nghiêm túc suy nghĩ về sự nghiệp tương lai ngoài bóng rổ ra, thì điều này chắc phải có ý nghĩa gì đó chứ? Có lẽ sẽ không sao khi cậu bỏ đam mê dành cho bóng rổ qua một bên và tạo cơ hội cho những công việc khác... Mà cũng có lẽ là không.

Cứ ngồi đó than vãn, Aomine đưa tay vuốt tóc. Có lẽ cậu đã suy nghĩ quá lố về cuộc đối thoại khi nãy rồi, và thật sự cậu không có đủ khả năng để hiểu được những điều cậu chưa hề nghĩ tới. Rốt cuộc thì sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, cậu đã đưa ra một quyết định trước khi Kise xuất hiện như thần linh ra khỏi phòng tắm với cái khăn tắm quấn lên cổ và vẻ mặt cực kì hài lòng, "Okay, Aominecchi, đến lượt cậu!"

Mừng thầm vì có cơ hội để suy nghĩ thêm về vấn đề này trong bồn tắm, cậu đứng dậy và vừa cởi quần áo vừa đi vào phòng, "Trời ạ, cậu tắm lâu quá đấy."

Chàng người mẫu ngay lập tức nhắc nhở, "Đừng có cởi đồ và quăng quần áo lung tung khắp phòng như vậy, đồ kinh tởm!"

"Im đi! Đây là căn hộ của tôi! Tôi có thể khỏa thân và chạy quanh nhà nếu tôi muốn!" Cậu nói to trước khi đóng cửa phòng tắm lại.

------------------------------------------------------------

"Tôi không nhớ tối hôm đó mình đã ngồi trong bồn tắm bao lâu, chỉ nghĩ về cách làm sao để nói với cậu ấy rằng nếu có một ngày tôi chọn cậu ấy thay vì bóng rổ, chúng tôi sẽ vui vẻ hơn lúc đó. Còn nếu không, vậy thì... Cũng còn nhiều thứ khác ngoài bóng rổ, chúng tôi sẽ tìm một thứ gì đó... hay một thứ gì đó giống như vậy." Aomine ngại ngùng thở hắt ra, cứ nhìn chằm chằm vào bản thân mình, "Tôi đã dành hầu hết thời gian trong bồn tắm và thời gian của bao nhiêu năm nay nghĩ về nó, nhưng vẫn chưa đưa ra được điều cuối cùng." Cậu ta tiếp tục nói với giọng buồn rầu hơn rất nhiều, "Nhưng mà... Ừ. Sau khi đã biết được điều cuối cùng đó là gì, tôi thấy điện thoại của mình nằm bên cạnh một mẩu giấy của Kise ở trong bếp ghi rằng cậu ấy sẽ quay trở lại ngay. Chỉ có điều... cậu ấy không bao giờ quay trở lại nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net