Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu chuyện xoay quanh họ và bóng rổ...

Cậu đã trốn học và đang ngủ trên mái nhà như mọi khi thì có một người đến xen vào giữa cậu và ánh nắng mặt trời, phủ một cái bóng lên người cậu. Khó chịu mở mắt, cậu hỏi kẻ phá đám kia, "Cậu muốn gì?"

"Cậu thật sự đừng nên trốn học quá nhiều như thế, Aominecchi."

Câu nói khiến cậu chớp chớp mắt, ngồi thẳng dậy, "Huh? Kise? Cậu đang làm cái gì ở đây vậy? Mấy giờ rồi? Chắc chắn là không phải giờ tập luyện rồi. Tôi cũng không thể nào thật sự ngủ suốt ngày được, phải không? Tôi thề, tôi chỉ mới ngủ vào bữa trưa, tầm... 5 phút trước!"

Kise cười, lắc đầu, "Bữa trưa đã kết thúc nửa tiếng trước rồi. Đáng lẽ ra tớ đang trên đường đi hỏi một giáo viên về mấy cái video chúng ta phải xem ở lớp hôm nay, nhưng rồi tớ quyết định đi đường vòng và ngó thử xem cậu có ở trên đây hay không."

Ngáp một cái, cậu cau mày, "Tại sao? Để cậu có thể phá đám giấc ngủ của tôi à?"

"Không, đó không phải điều tớ định làm. Chỉ là..." Có một khoảng lặng dài trước khi Kise tiếp tục nói, điều này làm cậu nhớ đến lúc cậu ta xin tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ. Cậu người mẫu nhìn xung quanh, cố tìm từ sao cho đúng, "Gần đây tớ đã nhận ra một điều, và tớ nghĩ là tớ..."

Không thể kiên nhẫn, cậu giục người kia nói lẹ đi để cậu còn ngủ tiếp, "Nhanh lên và nói cho tôi biết đi! Đó là cái gì? Một lời tỏ tình à?"

Đôi mắt màu hổ phách mở to hết cỡ, "Đ... Đúng thế! Sao cậu biết?"

Lại một khoảng lặng ngượng ngùng giữa hai người họ.

"Oh..." Đó là từ duy nhất cậu nghĩ mình có thể nói.

Vẫn ánh mắt bối rối đó, Kise nhìn chằm chằm chân mình, "Ừ. Tớ chỉ mới nhận ra cách đây không lâu. Tớ nghĩ là tớ thích cậu, Aominecchi..."

Giơ tay trước mặt Kise, cậu cố gắng ghép toàn bộ ý nghĩ của mình lại với nhau. Cậu bé kia "yêu" tất cả mọi người và mọi thứ, vậy ý của cậu ta là sao?, "Đợi đã. Vậy còn bóng rổ thì sao?"

Kise chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu, "Huh? Bóng rổ thì sao chứ? Tớ yêu bóng rổ."

Cậu nhướng mày, "Và Tetsu?"

Một nụ cười tươi xuất hiện trên mặt người kia khi cậu ta hào hứng trả lời, "Tớ yêu Kurokocchi!"

"Và mọi người trong đội bóng rổ?"

"Tớ cũng thích họ nữa!"

Thở dài với cách sử dụng từ "yêu" và "thích" không ổn định của người kia, cậu gối đầu lên tay, "Vậy cái kiểu "thích" của cậu khi nói với tôi thật ra là như thế nào?"

Kise ngay lập tức đỏ mặt, vội che tai đi, "Cái cách tớ thích Kurokocchi và Aominecchi không giống nhau chút nào cả."

Mặc dù đã hiểu được phần nào ẩn ý trong câu nói của Kise, cậu vẫn tiếp tục hỏi cho chắc ăn, "Vậy đây là một lời tỏ tình thật lòng và không phải lời tỏ tình kiểu "Tớ đã nhận ra cậu thực sự là một chàng trai đáng yêu."?"

"Phải. Ý tớ là, gần như lúc nào cậu cũng là một chàng trai đáng yêu rồi." Kise buột miệng.

"Oi, cậu có muốn bị ăn đấm không?"

"Không hẳn."

"Thôi được rồi." Cậu chậm rãi nói, "Vậy giờ sao? Cậu muốn làm gì? Hẹn hò hay làm gì đại loại thế?"

Người tóc vàng nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc và liên tục chớp mắt, "Huh?"

Cậu có thể cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên khi thể hiện một biểu cảm giận dữ, "Cái vẻ mặt ngu ngốc đó là sao hả? Cậu vừa mới tỏ tình với tôi mà, đúng chứ? Ờ thì, tôi vẫn chưa nói "không" hay cái gì khác cả. Vậy bây giờ cậu tính sao? Phần lớn bọn con gái muốn hẹn hò ngay và luôn, nhưng tôi không biết cậu muốn như thế nào."

Kise vẫn giữ cái biểu cảm ngạc nhiên đó, "Aominecchi, cậu... cậu không nghĩ một thằng con trai tỏ tình với mình là kinh tởm sao?"

Quay mặt đi chỗ khác vì xấu hổ, cậu thấp giọng nói, "Không... Tôi cũng không rõ nữa... Ý tôi là, cậu không có ngực bự hay gì cả, nhưng điều đó đâu làm lời tỏ tình của cậu có vẻ ghê tởm chứ! Lời nói và cảm giác không cần có ngực bự nên cậu chỉ có thể đánh giá chúng qua độ chân thật của chúng thôi. Vả lại, tôi cũng không dám chắc là mình chỉ thích con gái. Tôi nghĩ điều tôi muốn nói là tôi sẵn sàng cho cậu một cơ hội để xem xem liệu tôi có thích cậu theo cách đó không. Đừng vội từ bỏ hi vọng chứ!"

"Aominecchi..."

Có một tiếng khịt mũi lớn khiến cậu ngạc nhiên chú ý đến người tóc vàng, "Cái...? Oi, sao cậu lại khóc? Cậu thậm chí còn chưa bị từ chối mà! Nín đi, Kise! Nếu ai đó thấy cậu đang khóc, tôi sẽ gặp rắc rối với đám fan của cậu đấy! Đồ ngốc, lẽ ra ngay lúc này, cậu phải vui lên chứ?"

Kise lắc mạnh đầu, vội vàng lấy tay lau nước mắt, "Tớ thật sự rất vui! Chỉ là, tớ không thể tưởng tượng nổi... Chỉ có vậy thôi! Aominecchi tốt thật, tớ yêu cậu! Tớ không dám nghĩ rằng cậu lại nghiêm túc với chuyện này. Giống những lúc chơi bóng rổ vậy. Mặc dù tớ chơi chưa được bao lâu, nhưng cậu vẫn đấu với tớ rất nghiêm túc!"

Tuy chưa từng thừa nhận điều này với ai, nhưng sâu thẳm trong lòng cậu khi ấy chợt xuất hiện một cảm giác kì lạ, rằng nếu cậu không nghiêm túc với cậu bé tóc vàng kia, dù là trong chuyện tình cảm hay bóng rổ, thì cậu sẽ phải hối hận suốt cuộc đời mình. Cậu cười, "Đừng có ngốc thế! Tôi luôn nghiêm túc khi chơi bóng rổ. Dù gì thì tôi cũng cư xử nghiêm túc trong mấy chuyện này giống cậu thôi. Tôi sẽ chẳng chấp nhận lời tỏ tình của cậu đàng hoàng chút nào nếu cậu không trông có vẻ như sắp chạy đi mất và lúc nào cũng mở to mắt hết cỡ như thế!"

Kise bắt đầu dỗi và phản đối, "Trông tớ không có như vậy! Nhưng tớ nghĩ tim mình sẽ nổ tung hay đại loại thế, nó đang đập rất mạnh đấy!"

Nhẹ nhàng vỗ lên vai người kia, cậu lại thở dài, "Rồi rồi. Tôi nghĩ để tỏ tình với ai là một chuyện không hề dễ, cho dù là với bất kì ai đi chăng nữa; nhưng nó đã qua rồi, đúng không? Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Thật lòng mà nói, tớ chưa nghĩ xa đến thế. Uhmm... Ngay bây giờ, cho đến khi nào cậu đưa ra quyết định cho tất cả mọi chuyện này, tớ thật sự chỉ muốn chơi bóng rổ với cậu." Cậu bé người mẫu đáp lại với gương mặt tươi cười như mọi khi.

Cậu nhướng mày, không thể ngăn bản thân cười thầm một cái với cách giải quyết đơn giản sau tất cả mọi việc đã xảy ra của Kise, "Bóng rổ huh? Chắc chắn tôi sẽ không từ chối đâu. Có vẻ như tôi sẽ gặp cậu vào buổi tập rồi. Oh, phải rồi, không phải cậu đang đi lấy video gì gì đó sao? Họ sẽ không thắc mắc tại sao mãi mà cậu chưa quay lại chứ?"

Nhảy xuống cái bịch, mắt của Kise mở to khi cậu bé vàng chạy nhanh đến cánh cửa có cầu thang, "Chết tiệt! Tớ quên béng mất! Tớ phải đi đây! Gặp cậu ở buổi tập, Aominecchi!"

---------------------------------------------------------------------

Suốt khoảng thời gian còn lại của ngày hôm nay, tất cả những gì Aomine có thể nghĩ đến là lời tỏ tình không thể ngờ trước được từ người bạn của mình. Rồi cậu nghĩ điều này có gì khác so với các mối quan hệ trong quá khứ của mình, phần lớn các kết cục của chúng đều giống nhau. Cũng không phải kiểu "Xin lỗi, anh không phải là người em đang tìm kiếm" hay là "Anh rất yêu bóng rổ và em tôn trọng điều đó, nhưng em cần một ai đó luôn dành thời gian cho em". Và khi được hỏi chọn giữa một cô gái và bóng rổ, cậu không bao giờ ngần ngại mà chọn cái thứ hai. Suy cho cùng thì, bóng rổ là một thứ không thể bị thay đổi. Trong khi đó, bọn con gái rất dễ thay lòng đổi dạ và thường bị thay thế bởi các cô gái khác với bộ ngực bự hơn.

Cậu tự hỏi liệu mọi chuyện có khác đi hay không nếu đó là Kise. Cậu bé tóc vàng đó đã biết cậu có những mặt xấu nào: Đần độn, cứng đầu, thường vô cảm, một kẻ lười học và hiếu thắng. Nhưng cậu sẽ chẳng tỉnh ngộ mà thay đổi bản thân điều gì cả. Và bóng rổ sẽ không phải là một vấn đề vì cậu ta cũng đam mê thể thao giống cậu thôi, dành thời gian cho nhau cũng không phải là chuyện gì to tát vì cả hai đều ở trong một câu lạc bộ. Khi nghĩ xa hơn về việc này, cậu tự nói với bản thân, rằng ý tưởng này cũng không tệ lắm, "Có thể mọi thứ sẽ tiến triển tốt đấy chứ..."

Thử thách duy nhất hiện giờ là liệu cậu có thể thích Kise theo cách đó hay không. Mà cậu ta bắt đầu thích con trai từ khi nào vậy? Theo như cậu nhớ, cậu bé vàng này có nguyên một hàng dài dằng dặc các cô gái muốn hẹn hò với cậu ta, và cậu ta cũng quen với một vài cô gái rồi, kể cả người bị Haizaki cướp mất. Dù biết sẽ bị nói là vô duyên, nhưng lát nữa cậu phải hỏi người kia về việc này, hoặc có thể cậu sẽ hỏi Momoi – hai người họ đã trở nên khá thân thiết kể từ lúc Kise là bạn của cô.

Thở dài, Aomine ngước mắt lên nhìn trời. Nếu Kise cũng có ngực bự thì mọi chuyện đã được xử lý nhanh chóng rồi.

---------------------------------------------------------

Cả hai ở lại phòng tập muộn để chơi 1-on-1 như mọi khi. Momoi đã về nhà sớm để ôn thi cho bìa kiểm tra sắp tới mà họ – tức những kẻ lười biếng trong câu lạc bộ đã quyết định là sẽ ngó lơ. Và như thường lệ, cậu thắng một cách dễ dàng.

Kise nằm trên sàn thở hổn hển, "Thật không công bằng! Tớ không thể tin nổi là mình lại thua một lần nữa! Tớ suýt thắng rồi mà! Lần sau chắc chắn tớ sẽ đánh bại cậu, Aominecchi!"

Cậu cười, "À phải, tất nhiên rồi. Cậu vẫn còn 1000 năm nữa mới có thể nghĩ đến việc đánh bại tôi trong một trận đấu, đồ ngốc!"

Người tóc vàng đáp trả, "Cứ nói với bản thân như thế đi! Rồi tớ cũng sẽ thắng. Đến lúc đó chúng ta sẽ xem ai cười ai!"

"Nơi duy nhất cậu có thể đánh bại tôi là ở trong những giấc mơ của cậu." Đến chỗ băng ghế dài để lấy khăn và quăng cho cậu bé tóc vàng, "Thôi nào, muộn rồi đấy. Thay đồ nhanh lên rồi chúng ra sẽ cùng về nhà, okay?"

Ngồi thẳng dậy, cầm lấy cái khăn cậu đã ném cho và hào hứng hỏi, "Này, chúng ta có thể mua kem trên đường đi về nhà không? Đi mà?"

Cậu nhún vai, "Tất nhiên, tại sao lại không chứ?"

-------------------------------------------------------

Trên con đường đến tiệm tạp hóa, họ nói về những chuyện lúc trước họ chưa nói với nhau bao giờ. Cậu đã biết tại sao Kise lại làm người mẫu và hoàn cảnh gia đình cậu ta. Nói chung là, nó không giống như hoàn cảnh của cậu và Momoi vì cha mẹ họ khá giàu có, thuộc diện khá giả, đủ khả năng để cung cấp cho họ những gì họ cần. Cậu cũng nhận ra rằng cả cậu và Kise đều tin tưởng hết lòng vào cây bút chì may mắn của Midorima trong những bài kiểm tra. Sau khi mua kem và tiếp tục đi về nhà, cậu hỏi (một cách thẳng thừng như mọi khi), "Sao đột nhiên cậu lại thích con trai thế?"

Cậu tóc vàng nghĩ ngợi một lúc và thật thà trả lời, "Tớ cũng không chắc... Tớ không nghĩ đứa con trai nào tớ cũng thích, thậm chí là tất cả tụi con trai. Đừng hiểu sai ý tớ nhé, mặc dù đã tỏ tình với cậu, tớ vẫn nghĩ con gái rất dễ thương và cực kì thu hút. Chắc chỉ có cậu là một ngoại lệ thôi."

"Oh." Cậu rất vui vì mọi việc đã được giải đáp bởi vì cậu đã bắt đầu cảm nhận được sự xấu hổ hiện lên trên mặt mình rồi, "Trong tất cả mọi người, tại sao lại là tôi? Tôi đã mong cậu sẽ thích Tetsu hay đại loại vậy..."

"Tớ thật sự rất thích Kurokocchi! Tớ rất yêu cậu ấy! Nếu xét về phương diện bạn bè, tớ chắc chắn sẽ chọn cậu ấy thay vì cậu! ("Oi, đừng có vui lên như vậy khi nói thế chứ!") Nhưng nó không giống nhau. Tớ cũng không biết phải diễn tả như thế nào nữa..." Kise thoáng nhìn cậu, "Tuy nhiên tớ có thể cho cậu biết tại sao tớ thích cậu! Nếu tớ bảo cậu chọn giữa tớ và bóng rổ, cậu sẽ chọn cái nào?"

Cậu khựng lại trong thoáng chốc. Cậu không mong mình sẽ phải chọn một trong hai điều kể trên khi còn chưa xác định được bản thân có thích con trai hay không. Nhưng dù gì thì cậu cũng sẽ luôn trả lời cùng một câu, "Tất nhiên tôi sẽ chọn bóng rổ."

Kise nở một nụ cười, "Đó là lí do tại sao tớ thích cậu, Aominecchi."

Không hiểu lắm về chuyện vừa xảy ra, cậu chỉ biết thốt nhẹ lên, "Huh?"

Vui vẻ ăn que kem của mình, chàng trai tóc vàng nhẹ nhàng nói, "Nếu cậu thích tớ hơn bóng rổ, có lẽ tớ sẽ chia tay với cậu mất." Rồi cậu ta nhanh chóng nói thêm, "Tất nhiên là nếu chúng ta thật sự không hẹn hò nữa."

Aomine im lặng một lúc lâu, không biết nên phản ứng ra sao với việc này. Họ đã đến gần với một giao lộ nơi mà họ thường đi hai hướng riêng biệt, nhưng lần này cậu sẽ phải chọn một trong hai hướng đó. Mặc dù họ không hẹn hò hay đại loại vậy, và tên Kise này lại còn là con trai, nhưng sự thật là việc cậu ta đã tỏ tình với cậu khiến cậu cảm thấy mình như bị ép phải đi cùng với cậu ta thêm một chút nữa để tới nhà ga.

"Well, tớ phải đi đường này rồi." Cậu bé tóc vàng đi đường tắt trong khi thấy người con trai cao hơn vẫn tiếp tục đi bên cạnh mình, "Aominecchi?"

"Ngậm mồm lại và đi tiếp đi. Nhà ga cũng còn xa lắm đâu. Tôi chỉ đi theo cậu để ăn hết que kem này thôi." Cậu nói to hơn mức cần thiết và cảm thấy xấu hổ nhưng không biết chui vào đâu để trốn. Cậu thậm chí còn ý thức được rằng bản thân đang bắt đầu nghĩ tới việc các cặp đôi yêu nhau thường nắm tay nhau trong tình huống như thế này.

Kise mở to mắt nhìn cậu với vẻ không thể tin được, rồi cười với cậu. Đó là một nụ cười của Kise mà cậu chưa bao giờ được thấy. Nụ cười ấy có chút ngại ngùng nhưng tràn ngập hạnh phúc khiến cậu bỗng chốc cảm thấy ấm áp kì lạ – và đó là điều cậu chưa từng cho ai biết. Suốt quãng đường sau đó không ai nói gì, chỉ có Kise tự cười với bản thân, trong khi Aomine tránh ánh nhìn của người kia, cố gắng giữ cái đầu của mình khỏi những ý nghĩ đen tối.

-----------------------------------------------------

Mối quan hệ của họ vẫn tiến triển y như thế, và Aomine vẫn chưa đưa ra quyết định cho đến vài tuần sau đó, khi cậu tỉnh dậy từ một giấc mơ đặc biệt khiến cậu cảm thấy... rung động.

Họ đang chơi bóng ở một sân chơi ngoài trời bên cạnh trường vì lúc này đang là thời điểm kiểm tra nên phòng tập được sử dụng liên tục. Như thường lệ, họ chơi bóng cho đến khi mặt trời đang dần lặn xuống và họ là những người cuối cùng còn ở đây. Kise nằm dài dưới đất, lại thua thêm lần nữa rồi. Cậu tiến đến ngồi cạnh cậu ta, cười, "Cậu có chắc là mình nên nằm dưới đất như vậy không, người mẫu-san? Fan của cậu sẽ không buồn khi mái tóc đẹp tuyệt trần của cậu bị dính bẩn đấy chứ?"

Người tóc vàng thở hổn hển, "Sao cũng được, dù gì tớ cũng sẽ tắm sau khi về nhà. Không thể tin được là tớ lại thua, một lần nữa! Tại sao tớ chẳng bao giờ thắng nổi chứ? Aominecchi, chơi thêm lần nữa đi!"

Cau mày, cậu nhìn chằm chằm Kise với vẻ không thể tin được, "Huh? Một lần nữa? Mơ đi! Đã muộn rồi, tôi về đây!"

Kise quơ chân vào không khí như một đứa trẻ, "Chơi thêm đi! Thêm đi! Đi mà!"

"Tôi nói không là không! Vì vậy hãy thôi ngay đi!"

"Nhưng Aominecchi, chỉ một trận nữa thôi mà! Đi mà..."

Cậu đột nhiên cắt ngang lời Kise bằng một nụ hôn, "Tôi đã nói là không, đồ ngốc!"

Chàng trai tóc vàng không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn cậu với đôi mắt mở to và cái miệng há rộng. Rồi má cậu ta chậm rãi đỏ dần lên, "Aominecchi... Cậu vừa mới..."

"Huh? Cái đó hả... Phải." Cậu ngại ngùng gãi cổ, "Cuối cùng thì tôi cũng quyết định rồi, và đó chính là quyết định của tôi."

Kise hơi ngập ngừng, hỏi như đang thầm thì, "...Và làm sao cậu lại có quyết định này?"

Dù đã mong rằng mình sẽ không bị hỏi điều đó, nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài thành thật trả lời. Mặt cậu thoáng ửng đỏ, cậu quay mặt đi khi trả lời, "Tôi có một giấc cực kì khiêu dâm về cậu sáng nay. Ý tôi là, nếu tôi có thể thủ dâm vì cậu thì hẳn là tôi có hứng với cậu, phải không?"

Kise xấu hổ lấy tay che mặt, "Có thể thẳng thừng nói ra những điều như vậy... Aominecchi, cậu là đồ tồi tệ nhất trên thế giới này."

"Cái gì!? Tại cậu hỏi nên tôi mới trả lời chứ! Đừng nói với tôi là cậu chưa từng thủ dâm nhá?"

Có vẻ lần này không đơn giản chỉ là cậu trêu Kise nữa, vì cậu chưa bao giờ thấy cậu bé tóc vàng kia mặt lại đỏ đến thế, thậm chí còn không thể thốt lên được lời nào.

------------------------------------------------------

Người tuyển thủ chuyên nghiệp khó chịu nhìn Kagami, "Anh biết đấy, tối hôm qua, nhờ các người, tôi thậm chí còn không thể "vui vẻ" với vị khách của mình. Thay vào đó tôi lại đi dạo quanh trường Teiko. Điều đó thật ngu ngốc, nhưng tôi đã bắt đầu nhớ lại mọi chuyện. Nếu có ai hỏi gì về họ trước ngày hôm qua, có lẽ tôi đã không thể trả lời họ." Aomine trầm ngâm nói, vẫn nhìn xa xăm về phía trước.

Kagami gật đầu thông cảm, "Bộ não có cách hoạt động của riêng nó – ghi nhớ những gì chỉ tình cờ thoáng qua ở một thời điểm nào đó. Vậy cả hai người vẫn tiếp tục hẹn hò sau khi tốt nghiệp Trung học à?"

"Phải, Kise là lí do tôi đã cố gắng rất nhiều hồi Trung học. Khi anh có một người ở bên cạnh nhắc nhở từng điều như Kise, anh sẽ không muốn mình phải làm cậu ấy thất vọng. Nhưng cũng cùng thời điểm đó, tôi càng cố gắng bao nhiêu, bóng rổ càng nhàm chán đi bấy nhiêu, chỉ vì không ai có thể đánh bại tôi." Anh ta thở phào nhẹ nhõm, "Teiko... Đó là khoảng thời gian tuyệt vời. Nếu anh muốn biết, chúng tôi không thật sự quan hệ cho đến lúc tốt nghiệp trường. Nhưng chỉ là phần lớn thôi, Akashi sẽ giết chúng tôi nếu làm gì ảnh hưởng đến sức khỏe trong khi luyện tập và các trận đấu. Vậy nên, tất cả những gì tên Haizaki nói đều vớ vẩn, hắn là một tên chết tiệt."

Vị thanh tra không có một chút phản ứng nào.

Aomine cười hắt ra, "Sao thế? Không phải anh là người muốn biết mọi chuyện à?"

Người tóc đỏ cảm thấy hơi không thoải mái lắm, hắng giọng một cái, rõ ràng là đang cố đưa câu chuyện theo đúng hướng của nó, "Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ mình không cần biết chi tiết về quan hệ tình dục thời niên thiếu của anh. Vậy thì... Chúng ta tiếp tục thôi. Theo như tôi biết, hai người không học chung trường Cao trung?"

Người cao hơn nhún vai, "Có một khoảng thời gian tôi tưởng mình và cậu ấy sẽ học cùng một trường. Tên đó lúc nào cũng nói về vấn đề đồng phục trường Trung học của chúng tôi ngầu như thế nào và những chuyện tương tự thế, nhưng rốt cuộc, cậu ấy chọn Kaijou. Tôi chọn Touou vì tôi nghe nói trường này rất có uy tín về bóng rổ, nhưng rồi cũng dần yếu đi vì cái danh hiệu "uy tín" kia. Tôi không giống như Midorima, một tên chỉ biết đến tên tuổi và danh dự, anh biết đấy? Tôi có hỏi Kise tại sao lại đổi ý thì cậu ấy chỉ nói rằng thay vì lúc nào cũng chơi bóng với tôi, cậu ấy muốn đấu lại tôi. Nghe có vẻ giống như những gì cậu ấy sẽ nói nên tôi cũng không ép cậu ấy nữa."

Kagami gõ bút lên má trong khi lắng nghe người kia nói, "Anh nói nghe không có vẻ gì là đáng tin cậy cả, thậm chí là ngay lúc này."

"Không. Thật ra... Có lẽ Kise đã biết trước rằng nếu cậu ấy chọn Touou, chúng tôi có thể đã chia tay rồi. Với cái cách mà tôi liên tục trốn học và tập luyện trong năm đầu, tôi khá ngạc nhiên khi họ không đuổi học tôi luôn đi cho rồi. Đã có rất nhiều lần cậu ấy đến thăm và bắt tôi phải chú ý tập luyện, thậm chí là trước khi cân nhắc việc hẹn hò. Tôi cố dụ dỗ cậu ấy với khá nhiều thứ mà anh cũng có thể nghĩ ra được: đấu 1-on-1, quan hệ, đồ ăn, tiền, tạp chí khiêu dâm,... Nhưng cậu ấy vẫn như vậy, tôi chẳng thể nhúc nhích được cậu ấy dù chỉ một tí."

"Vậy mọi người trong đội trường Cao trung có biết về mối quan hệ giữa anh và Kise không?"

"Hmm...? Có. Rất có thể mọi người trong đội của cả hai trường chúng tôi và đội cũ hồi Teiko đều biết cả rồi, phần lớn những người chơi bóng rổ đều biết. Đội của tôi dường như không mấy thoải mái với việc này, nhưng họ cũng không nói gì cả và tôi cũng không thực sự quan tâm lắm. Dù gì thì bọn họ cũng khá hòa đồng với Kise, cậu ấy thì vẫn chơi thân với Satsuki như ngày nào."

"Vậy điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến các trận đấu của anh sao? Kể cả khi anh phải đối đầu với Kaijou? Tôi chắc chắn rằng đội của anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net