29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị ngọt êm họng từ từ chảy xuống cổ họng, cứ hết ly này rồi lại ly khác, người đàn ông bận vest đen, cổ áo xộc xệch có chút tuỳ hứng.

Hắn cô độc ngồi bên bàn kính, uống mãi cho đến khi trên mặt bàn đã đầy vỏ chai, cũng chưa có ý muốn dừng lại.

"Em yêu anh"

Khuôn mặt người con trai đó cứ không ngừng hiện lên trong tâm trí hắn, đôi mắt nâu ánh lên những tia bất lực đến tận cùng, tựa như để níu kéo một thứ gì đó không thuộc về mình, khiến hắn có một chút khó tin, lại có một chút bối rối.

Choi Yeonjun nhìn chất lỏng màu vàng sóng sánh trong chiếc chén nhỏ, đôi mắt nâu ảm đạm, trong giây lát, hắn thở dài.

Bản thân hắn hiện như đi vào ngõ cụt, mãi quẩn quanh trong một cái vòng tròn thù hận mà chính hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Choi Soobin là người hắn căm ghét nhất thế giới này.

Nhưng đến khi cậu thốt lên ba chữ "em yêu anh".

Trong giây lát, hắn tựa như muốn buông bỏ những thứ hắn đang làm, buông bỏ hết tất cả những thứ làm hắn mệt mỏi, thậm trí muốn buông bỏ luôn cả việc căm ghét cậu.

Rõ ràng hắn đã làm rất nhiều điều, rất nhiều điều để có thể...

Để có thể...

Thoát khỏi con người đó.

Nhưng cảm giác không nỡ này là tại sao?

Choi Yeonjun lần nữa ngửa cổ tu hết chén rượu, điện thoại trên mặt bàn đột nhiên rung lên bần bật, hắn liếc thoáng ra cái tên trên màn hình.

Ngỡ ngàng một lúc, bàn tay đặt trên bàn khẽ gõ gõ hai tiếng, cuối cùng mới dứt khoát cầm máy lên nghe.

- "Alo?"

_____________

- "Nhiệm vụ lần này chắc chắn không được thất bại, bằng không..."

Năm người ăn mặc đồ đen kín đáo thầm nheo mắt nuốt xuống một ngụm, câu nói bỏ lửng của người đàn ông trước mặt không những vừa lạnh lẽo lại mang theo chút sát khí kinh người.

Cả năm không nhanh không chậm cúi người, cùng đồng thanh đáp "Rõ" rồi rời đi.

Bố trí xong người, Trần Minh nhìn đến bức kính một chiều đen ngòm sau lưng, tựa như có thể cảm nhận được ánh nhìn sắc lạnh của người bên kia, y nhắm mắt cúi đầu rồi cũng quay người rời đi.

Phác Xán Liệt đứng một thân cao lớn, hai tay đút túi quần không nhúc nhích, trong đôi mắt xám đục ngầu hằn lên những tia hận ý không có chút che dấu, tựa con dao sắc nhọn, trực chờ như để đâm thủng cổ họng những kẻ vô tình chạm vào ánh nhìn ấy.

Xoảng!

- "Lão Đại!"

Vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, tức tốc đá cửa xông vào.

- "Lão-!"

Ba người nắm chặt thành súng, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn trước mắt, người nọ đứng đó hệt như pho tượng La Mã cổ, trước đó là tấm kính đen đã vỡ thành ngàn mảnh, vụn thuỷ tinh rơi vung vãi trên mặt bàn, văng lên cả nền đất xung quanh.

Không gian trong phòng bỗng chốc lạnh đến làm người ta sởn gai ốc.

Phác Xán Liệt quay người, bóng tối che đi nửa khuôn mặt hắn, nhưng không che nổi sát ý nặng nề, không liếc đến bộ mặt hoảng hốt của ba người vệ sĩ, hắn nhấc từng bước chân thong thả khuất sau cửa.

Ba người nọ đợi lão đại của họ đi rồi, mới dám mon men lại gần tấm kính vỡ, vừa liếc đến mảnh vỡ còn liền trên khung, một trong ba người sắc mặt thoáng chốc liền tái mét.

- "Này...đây chẳng phải là CDD 18m,m à?"

- "CDD? Loại kính chống đạn đặc biệt ấy hả?"

Hai người nọ còn như không tin, miệng trực mở để nói, xong thoáng chốc sắc mặt cũng dần đổi sang trắng bệch, tâm mi nhìn đến chiếc dao găm nhỏ bằng ngón tay cái bị cắm vào bức tường đối diện.

Nhất thời không tin vào những gì đã xảy ra.

- "Không thể nào..."

Kính chống đạn, lại không thể chống nổi một con dao găm sao?

__________________

Choi Soobin vô lực nằm trên nền đất lạnh, nước mắt trên khoé mi cũng đã bị gió lạnh ngoài kia hong đến khô nứt.

Đã bao nhiêu ngày rồi?

Từ cái ngày Choi Yeonjun bỏ đi.

Cậu...

Chẳng muốn nhớ đến nữa.

Sau tất cả những việc cậu làm, cho dù có là để bảo vệ Choi Yeonjun, nhưng dường như với hắn, điều đó chẳng có nghĩa lý gì, cũng chẳng quan trọng gì.

Bật cười một tiếng chua xót, hoá ra cũng là tại cậu, tại cái tâm tư cậu đặt lên người đàn ông đó nhiều quá, rồi cuối cùng, cũng chỉ nhận lại được sự cay đắng mà chính bản thân còn không thể hiểu nổi tại sao.

Giây phút ánh mắt hắn nhìn cậu càng ngày càng lạnh.

Choi Soobin bất lực thốt lên ba chữ "em yêu anh"

Đó là điều cuối cùng cậu có thể làm để níu kéo một chút gì đó từ hắn, cho dù nó sẽ chẳng có tác dụng gì, cho dù thứ cậu nhận lại từ hắn sẽ chỉ là sự thương hại, thậm trí là chán ghét.

Nhưng Choi Soobin dù thảm bại đến mức này, cũng chưa bao giờ muốn Choi Yeonjun căm hận mình...

Ừ.

Thật thảm hại...

Nhưng tại sao hắn không hiểu? Vào giây phút hắn buông cậu rồi quay người rời đi, toàn bộ trái tim Choi Soobin tức trong một khắc, vỡ nát thành vạn mảnh.

Tiếng đế giày như mũi kim lau đâm từ từ từng nhát vào nơi sâu thẳm nhất.

Hắn...không ở lại.

Cậu cam lòng thảm hại như vậy.

Không phải bởi vì cậu yêu hắn hay sao?

Nhưng hắn một đi, cũng không quay lại nhìn dù chỉ là một lần.

Không nhìn lại còn một người vì hắn trăm lần gắng gượng chỉ để hắn được hưởng an toàn hạnh phúc.

Không nhìn lại ở còn một người yêu hắn đến tan nát cõi lòng vẫn muốn yêu...

Choi Soobin bỗng bật cười đầy chua xót, nước mắt lại lần nữa tràn mi rơi lã chã xuống mặt đất, như sự đau khổ chính lúc này cậu phải chịu đựng.

Vô lực vùng vẫy trong một vòng xoáy đau khổ mà ngay từ đầu chính cậu tự mình tạo ra.

Đúng, là chính cậu tự tay gây nên.

Nên những thứ cậu phải gánh chịu hiện tại.

Có lẽ là báo ứng mà người ta vẫn nói...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net