2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh của một sớm ngày thu ung dung đón mặt trời ló rạng. Bầu trời quang đãng ửng hồng với một chút mây và gió hòa trong không khí hơi se se lạnh của sớm mai. Tán cây im lìm không dao động, chốc lát chỉ xào xạc qua lại vài chiếc chăm chỉ dậy ngắm bình minh.

Tiếng chuông báo thức hôm nay không còn vang vọng cả khu phố như thường lệ nữa, nó mới chỉ kêu được một giây đã nhanh chóng bị đôi bàn tay nhỏ bé kia dập tắt.

Beomgyu bật dậy khỏi chiếc giường mê hoặc, lao nhanh vào nhà vệ sinh với một tâm thế sẵn sàng rồi đánh răng rửa mặt dưỡng da xịt khoáng.... và cuối cùng là khoác lên bộ đồng phục xinh đẹp mà cậu đã mong chờ suốt cả ngày hôm qua. Ngắm nghía nó trong gương một hồi lâu, cả tâm trí cậu như bị nó cuốn sang chiều không gian khác.

Bộ đồng phục được phối bởi hai màu chủ đạo là đen và trắng, bên dưới là chiếc quần suông thoạt nhìn khá giống chiếc quần tây trong những bộ gile đắt tiền, thoải mái nhưng lại rất nghiêm chỉnh và sang trọng. Bên trên được mặc bởi một chiếc áo sơmi trắng  bên trong khoác ra ngoài lớp áo vest đen có chiếc bảng tên mạ vàng nằm gọn gàng bên ngực phải.

Beomgyu ngắm nhìn nó như một thứ gây mê đầy ma mị. Cậu chưa từng được khoác lên bộ đồ nào giá trị như vậy dù cho nó chỉ là bộ đồng phục đơn giản trong mắt bao nhiêu người.

"Beomie à, mau xuống ăn sáng nào" - tiếng mẹ Choi vọng lên tầng vừa may kéo beomgyu trở về thực tại.

Cậu chạy ra lấy cặp sách rồi vui vẻ líu lon bước xuống tầng. Một ngày mới tràn đầy năng lượng của gấu nhỏ là điều luôn làm cho bố mẹ cậu yên tâm. Cậu ăn một lát bánh mì phết bơ, uống thêm một cốc sữa ấm rồi hớn hở chào mẹ Choi để tới trường.

Vì là ngày đầu tiên beomgyu tới trường mới, cũng chưa quen đường đi lối về ở Seoul nên gia đình họ quyết định sẽ đưa cậu tới trường. Dù sao con trai của họ năm nay cũng là học sinh năm nhất trường ShinJeong nên chở cậu đi chung không thành vấn đề.

"Hello hyung! Anh là beomgyu phải không ạ?" - beomgyu vừa bước ra khỏi cửa liền bị một tiếng chào toe toét trẻ con phát ra ở phía sau làm cậu giật bắn.

Beomgyu vội xoay người nhìn. Trước mắt cậu là một cậu con trai có vóc dáng to cao đang khoác trên người bộ đồng phục ShinJeong giống cậu, khuôn mặt lai tây không góc chết kèm theo đôi mắt long lanh và sống mũi gồ tự nhiên hoàn hảo cùng cái đầu bạch kim đầy sức hút. Beomgyu tròn mắt ngạc nhiên, cậu chưa từng quen biết người này trước đây.

"Đằng â...ấy v...vừa gọi tên tôi nhỉ?" - beomgyu ngập ngùng hỏi lại

"Chứ anh nhìn xem chỗ này còn người nào khác nữa không?" - cậu ta cũng tròn mắt mà nhìn thẳng vào cậu

Lúc này beomgyu mới sực nhớ ra hôm qua bố cậu đã nói với cậu rằng hôm nay gia đình giàu có kia sẽ đưa cậu đến trường chung với con trai họ, kém cậu một tuổi và tên là....

Trí nhớ beomgyu bị đứt đoạn ngay chỗ đó may sao cậu vô tình lướt mắt qua trúng chiếc bảng tên mạ vàng.

"A... Là Huening Kai!" - beomgyu nhanh nhảu nói.

"Anh là Choi beomgyu, rất vui được gặp em" - cậu vừa nói vừa đưa bàn tay nhỏ xíu ra trước mặt.

"Em cũng vậy. Rất vui được gặp beomgyu hiong~" - cậu ta vừa đáp lại cái bắt tay vừa phồng má rồi nháy mắt trông thật dễ thương.

"Vậy giờ Ningkai sẽ đưa hyung đến trường nhé!" - Kai nắm lấy tay cậu ngồi vào trong chiếc xế hộp xịn xò màu đen óng có biểu tượng "spirit of ecstasy" bằng bạc.

*

Trường cấp ba ShinJeong so với trường cũ mà beomgyu theo học phải nói là to gắp trăm lần. Ngôi trường xây theo phong cách hiện đại đan xen một chút cổ điển của lối kiến trúc Pháp xưa mà trông vừa đồ sộ nguy nga vừa xa xỉ thời thượng.

Beomgyu bước xuống xe mà không thể không ngỡ ngàng, cậu đứng nhìn chăm chú quên luôn cả việc phải bước vào để nhập học.

"Anh còn nhiều thời gian để ngắm nó lắm, giờ mà đứng ngắm không đi vào thì tối khỏi về nhà nhé." - kai lên tiếng trêu chọc làm tai cậu đỏ lên rồi vội vội vàng vàng kéo tay kai vào trường.

*

Sau khi hoàn thành các thủ tục thì trống vào giờ cũng đã kêu. Beomgyu lẽo đẽo theo sau cô giáo để tiến về phía lớp của mình. Lớp cậu là lớp 2-H ở hành lang tòa D tầng 3, lớp của kai là lớp 1-G cũng ở tầng 3 nhưng lại bên hành lang tòa C mà còn tít tận cuối dãy vậy nên muốn gặp nhau cậu phải chạy suốt một dọc tòa D mới tới được.

Beomgyu trước đó cực kì phấn khích và thích thú nhưng khi đứng trước ngưỡng cửa lớp 2-H, cậu bỗng lại có một chút ngại ngùng. Có lẽ vì đây là ngôi trường chỉ toàn dành cho giới thương lưu, con ông cháu cha, trâm anh thế phiệt... Mà kẻ ở Daegu lên thành phố như cậu lại còn thuộc lớp trung bình, liệu có bị họ khinh thường?

Cô giáo bước vào lớp với nét mặt nghiêm chỉnh rồi đưa tay về phía cửa ra vào

"Các em tập trung, hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn mới đến. Cả lớp cho bạn tràng vỗ tay."

Cả lớp nghe tới đây bắt đầu xì xào bàn tán, nào là không biết công tử hay cô nương nhà ai, nào là con công ngậm thìa vàng hay bạc, nào là một thiếu gia đẹp trai hay một phú nhị đại thừa kế.... Những thứ đó đều không phải dành cho cậu. Cậu chả phải công tử nhà nào, chả phải là con công quyền quý, cũng chả phải thiếu gia thừa kế tập đoàn này kia mà cậu đơn giản chỉ là gấu nhỏ của ông bà Choi yêu dấu❤

"Thiếu gia hay tiểu thư nhà nào lại vào cấp D như mình ư? Hạng trung thôi đừng có mà mơ tưởng." - một tiếng nói trong lớp vang lên

Beomgyu chậm rãi bước vào lớp, những bước chân có đôi chút nặng nề. Những tiếng xì xào bán tán ngừng lại mà thay vào đó là sự im lặng tròn mắt của đám học sinh giàu có kia.

"Mình là Choi Beomgyu, rất vui được làm quen với mọi người" - beomgyu đứng trên bục giảng cúi người chín mươi độ về phía lớp

Cậu không muốn giới thiệu nhiều mà chỉ muốn đi về chỗ bàn học để bắt đầu bài giảng. Beomgyu không dám ho he gì sợ họ sẽ phật lòng mà ghét bỏ cậu. Cậu không cùng tầng lớp với họ vậy nên việc kết giao có đôi chút khó khăn. Phải chi ai cũng như Huening Kai thì tốt

*

Trống đánh ra chơi đã cất lên sau hai tiết học đầy thú vị. Beomgyu phân vân không biết nên làm gì đã quyết định đi tìm Huening Kai, dù gì thì ngoài "peng peng" cậu cũng không có ai để nói chuyện. Trường ShinJeong to chả khác gì tòa lâu đài Howard mà beomgyu đi một hồi lại lạc sang hành lang tòa A.

Trường ShinJeong dành cho giới thượng lưu nhưng cũng chia ra các cấp bậc. Tổng cộng có bốn cấp. Cấp D là thấp nhất để dành cho những học sinh khá giả, nói chung là ở mức giàu. Cấp C cao hơn D một bậc, dành cho con nhà ceo, giám đốc ví dụ như Huening Kai. Cấp B là cấp dành cho giới thượng lưu, con ông cháu cha,...điển hình là con cái nhà công ty, tập đoàn. Cấp cao nhất ở ShinJeong cũng chính là cấp A, một đẳng cấp khác so với các cấp bậc còn lại, chỉ dành riêng cho giới Chaebol tài phiệt, công ngậm thìa vàng. Nhắc đến Chaebol cũng đủ hiểu những học sinh ở cấp này quyền lực tới mức nào, họ là những kẻ cầm quyền, là những kẻ luôn luôn được tôn lên ở vị trí thứ nhất, là những kẻ có thể thay đổi tất cả mọi thứ theo ý muốn. Tòa A cũng là tòa sang trọng nhất, tỏa ra mùi uy quyền kinh khủng nhất mà các học sinh cấp khác không phải muốn đặt chân là vào.

Beomgyu chưa được nghe ai nói về điều này, có lẽ kai cũng quên thông báo với cậu rằng học ở ShinJeong thì đừng bao giờ dám bén mảng tới tòa A, đặc biệt là học sinh tòa D như cậu..

*

Beomgyu rảo bước trên hành lang tòa A một hồi lâu mới phát hiện ra bản thân đã đi nhầm hướng. Cậu nhanh chóng quay người rời đi mà vô tình lại chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng có nằm mơ cậu cũng không tưởng tượng ra.

Một đám học sinh đang vây quanh rất đông một cậu học sinh khác. Cậu kia toàn thân ướt sũng bởi thứ nước màu đỏ đang bị một tên nào đó dội xuống mà không hề phản kháng dù chỉ một chút, toàn thân quỳ gối một cách bất động mặc cho đám người xung quanh khinh miệt và cười đùa như đang xem một vở kịch hay. Những lời bêu rếu châm chọc phun ra không chút lương tâm như tiếp tay cho trò bắt nạt thối nát. Đám côn đồ kia tiến lại mà không chần chừ tác động vật lý lên người cậu ta mặc cho cậu ta van xin rối rít. Cậu ta bị đánh tới gương mặt bầm tím, máu chảy ra bây giờ lại hòa chung với thứ nước màu đỏ ban nãy quả thật kinh tởm.

Từ trong đám côn đồ bắt nạt kia, một tên ngạo ngược bước ra.

Beomgyu không biết hắn là ai, hắn định làm gì. Cậu chỉ biết khi hắn bước ra, đám côn đồ kia lập tức cúi đầu tản sang hai bên, dừng lại mọi hành động.
Beomgyu không đứng gần nên không thể nhìn rõ gương mặt của tên kia, chỉ biết đám con gái xung quanh thấy hắn ta đều hò reo hú hét. Hắn tiến lại gần cậu con trai bị đánh tơi bời kia, cầm cổ áo kéo cậu ta lên

"Loại cấp D như mày đừng bao giờ giương mắt lên mà nhìn tao" - hắn nói rồi thả bịch cậu ta xuống - " Cứ nằm ở đây tới khi nào ngồi dậy được thì dọn dẹp cho sạch nhé. Tao không muốn bị bẩn mắt bởi cái thử màu kinh tởm của mày đâu"

Hắn nói rồi khẽ nhếch môi cười đầy khinh miệt mà xoay người rời đi cùng đám học sinh côn đồ bặm trợn. Beomgyu không thể ngờ ngôi trường ShinJeong danh tiếng này lại có thể xảy ra bạo lực học đường kinh khủng như vậy. Tại sao không ai ngăn cản, không ai đứng ra một lời? Đã vậy tại sao bọn họ còn đứng xem thờ ơ như xem một bộ phim hài với hiện thực đầy đau đớn. Beomgyu rối bời trong sự suy nghĩ mà sắc mặt trở nên khó coi, tái mét.

Ngay lúc đó, Huening Kai cuối cùng cũng tìm thấy cậu mà kéo cậu rời khỏi sự hỗn tạp tàn bạo này. Kai đưa cậu lên sân thượng vắng vẻ, ngồi thụp xuống thở phào.

______





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net