4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi mày nhìn xem, là beomgyu mới chuyển đến lớp mình hôm qua mà."

"Nó với thằng kai hình như đắc tội với yeonjun oppa rồi"

"Chuẩn bị có đứa lên hot search của trường mình rồi đây"

"...."

Đám đông vây quanh xì xào bàn tán nhưng không ai dám nói to. Bọn họ chính là sợ nhất phải dính líu tới những kẻ bị đưa vào tầm ngắm của tên điên đó.

Choi yeonjun thản nhiên giật lấy cốc nước xanh lè đã vơi bớt một ít trên tay của beomgyu rồi mở nắp cốc ra cứ thế đổ ào lên đầu cậu với một nụ cười thỏa mãn. Beomgyu như chết lặng, toàn thân cậu cứng đờ không nhúc nhích, làn da cậu cảm nhận rõ sự lạnh buốt từ ly nước đá vẫn còn nguyên. Trước khi để cậu kịp phản ứng, một tên đàn em của hắn đã đá ngay một phát vào khớp gối của cậu khiến cậu khuỵu ngay xuống đó. Nước mắt cậu muốn ứa ra ngay lúc này nhưng không được, nó ứ đọng trên viền mi mắt long lanh đang đỏ ửng.

Kai thấy vậy mà rối rít xin lỗi, anh không thể để beomgyu trở thành nạn nhân của yeonjun vì anh biết, tất cả những kẻ bị yeonjun bắt nạt....đều chỉ có duy nhất một kết cục. Không trầm cảm tự tử cũng phải thở oxi cả đời. Hơn nữa gia thế của beomgyu lại chỉ ở mức trung, không có tiếng nói, những ngày tháng đi học sau này có thể sẽ trở thành nỗi ám ảnh khó quên của cậu - người mà anh đã hứa sẽ bảo vệ thật tốt

Yeonjun như bỏ ngoài tai tất cả những lời xin lỗi đó mà chỉnh lại quần áo rồi quay người bỏ đi. Để lại một beomgyu nhỏ bé bắt đầu run lên vì lạnh.

Sau khi hắn rời đi, kai vội dùng khăn tay của mình thấm nước trên người beomgyu rồi dìu cậu vào nhà vệ sinh để rửa. Đôi mắt beomgyu ngân ngấn nước nhưng cậu không dám khóc, cố gắng điều chỉnh lại nét mặt và dùng nụ cười hồn nhiên gượng gạo để đáp lạo những lời hỏi han từ phía hueningie.

"Em xin lỗi, tại em hyung mới...." - kai chưa kịp nói hết câu đã bị beomgyu chặn lại

"Là do anh không nhìn đường còn làm đổ nước của người ta. Người ta được quyền tức giận"

"Nhưng đâu có nghĩa là đổ hết nước ngọt lên người hyung như thế chứ. Rõ ràng đá còn chưa tan mà"

"Hyung không sao, hueningie về lớp trước đi, vào giờ học rồi"

Huening Kai trước khi rời đi đã cởi chiếc áo vest của mình cho beomgyu khoác tạm. Thời tiết hôm nay khá lạnh mà áo của beomgyu đã dính nước ngọt ướt mất rồi.

Beomgyu cố vui vẻ trở lại lớp học với gương mặt bình thường nhất có thể mặc cho những lời xì xào to nhỏ về cậu cứ liên tiếp dội vào tai. Beomgyu chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn, cậu ước gì tiết học ngày hôm nay có thể trôi qua thật nhanh. Cậu bỗng không còn tâm trạng tốt đẹp suy nghĩ về những điều lí thú nữa, bao trùm lên tâm trí của cậu bây giờ chỉ toàn là một màu đen u ám, một giọng nói đáng sợ như bóp nghẹt, đe dọa không cho cậu được vùng vẫy cứu lấy mình.

*

Cả buổi sáng các tiết học cứ thế trôi qua, beomgyu chỉ chôn chân mình một chỗ, không rời bàn học nửa bước cho tới khi chuông reo đến giờ nghỉ trưa. Huening Kai đã lao như bay sang lớp cậu để đưa cậu xuống nhà ăn. Tuy trong lòng cậu vẫn nơm nớp lo sợ nhưng được hueningie trấn an, cậu cũng đỡ căng thẳng một chút

"Hyung đừng lo, bình thường hắn ta chẳng bao giờ xuống nhà ăn đâu. Mà đúng hơn là đám học sinh cấp A sẽ chẳng bao giờ ngồi chung bàn với những người như bọn mình. Bọn họ đều có nhà hàng ăn riêng."

Beomgyu gật gật đầu rồi theo chân kai lấy cho mình một đĩa cơm ngon miệng. Cậu và kai đang dùng bữa trong yên bình. Cầu trời cho tên điên đó đừng xuất hiện ở đấy nhưng sự đời có bao giờ được theo ý muốn.

Tiếng đá cửa phòng ăn "bộp" một cái, học sinh dùng bữa đều vội vã mà nán lại, tuyệt nhiên im phăng phắc. Tim cậu đập liên hồi như muốn nổ tung cả lồng ngực. Beomgyu lo sợ mà ngồi sát lại gần kai, chính kai lúc này cũng run hơn ai hết. Chỉ cần thấy hắn ta thôi là mọi thứ như muốn sụp đổ, tâm trạng lo lắng kèm theo nỗi sợ hãi tột cùng. Kai đưa tay của mình ra nắm lấy đôi tay đang run cầm cập nhỏ nhắn kia

"Không sao đâu, hyung"

Từ cửa ra vào, tên yeonjun đó mặt mày khó coi bước từng bước chân đe dọa như chúa sơn lâm, đôi mắt hắn ta trùng xuống thả lỏng trông chả khác gì một con báo hoang đi săn mồi. Hắn dùng ánh mắt bén như đạn quét sạch cả căn phòng và dừng lại ngay tại chiếc bàn ăn gần cửa sổ, cũng chính là chiếc bàn mà beomgyu đang ngồi. Choi yeonjun đảo lưỡi trong miệng rồi cười đầy nham hiểm mà thong thả thu hẹp khoảng cách với chiếc bàn kia.

Hắn bước đến gần beomgyu, kéo chiếc ghế bên đối diện cậu mà ngồi xuống,  đưa ánh mắt trìu mến một cách lạ thường nhìn chằm chằm vào cậu

"Beomie ăn trưa ngon quá nhỉ?" - giọng nói trầm khàn mang âm điệu đáng sợ khiến cả cậu lẫn kai đều sởn tóc gáy

Beomgyu vẫn cúi xuống không dám nói lời nào

"Lúc sáng anh lỡ đồ nước vào người beomie, beomie sẽ không giận anh chứ" - hắn tròn mắt chờ đợi câu trả lời

~rốt cuộc là anh ta đang muốn làm gì vậy?~ beomgyu bối rối với một loạt suy nghĩ không biết có nên trả lời câu hỏi của hắn hay không

"Không nói gì nghĩa là vẫn giận anh rồi, phải làm gì để chuộc lỗi bây giờ nhỉ?" - anh ta quay ngang dọc nhìn đám đàn em như một kịch bản có sẵn

Từ trong đám côn đồ tay sai, một tên đầu đỏ nhìn mặt đã thấy nóng tính đứng ra, trên tay còn cầm theo một chai cola đỏ. Là Kang Taehyun, học sinh lớp 1-A tòa A, đàn em thân cận của choi yeonjun. Tên này so về độ đẹp trai với tên điên kia cũng một chín một mười, nhưng độ nóng tính và gia trưởng thì đúng là hơn một bậc. Thiếu gia Kang thị kia có đường xương hàm sắc bén tuyệt đẹp, đôi mắt to tròn tưởng như ngây thơ nhưng thực chất lại là sói đội lốt cừu.

Kang taehyun đưa chai cola trên tay mình cho yeonjun. Hắn ta cầm lấy rồi đưa về phía beomgyu

"Tặng beomie đấy. Đây là quà anh chuộc lỗi, beomie không được từ chối đâu" - lời nói hắn thốt ra nghiễm nhiên là mệnh lệnh

Beomgyu biết chắc chắn chai cola đó chẳng có gì tốt đẹp nhưng nếu không làm theo lệnh của hắn, liệu cậu còn có thể lết về nhà hay không? Thấy beomgyu ngồi trầm ngâm không có phản ứng, hắn dường như mất bình tĩnh

"Beomie không muốn tha lỗi cho anh à?" - yeonjun gằn từng chữ như lời đe dọa kiên nhẫn cuối cùng

Beomgyu nhận lấy chai cola, nước mắt cậu lại ứa lên muốn tuôn trào ngay tức khắc. Cậu đứng nhích ra xa kai một chút rồi vặn nắp. Không có gì bất ngờ khi nắp chai vừa mở, cola trong đó phun lên mạnh mẽ khiến cho cả gương mặt lẫn quần áo của cậu đều bị vấy bẩn. Cậu đã cố không được khóc nhưng nước mắt cứ chảy ra trong điệu cười thỏa mãn của tên điên kia.

"Thế là beomie đã tha lỗi cho anh rồi nhé. Giờ beomie ăn trưa tiếp đi, nhớ ăn hết không được để thừa đâu đó" - yeonjun đứng dậy đưa tay ẩn đĩa cơm đã bị cola tràn vào cho cậu còn quá đáng ép cậu phải ăn hết.

Hắn cười rất tươi rồi quay người rời đi lại để beomgyu đứng đờ đẫn ở đó, nuốt hết những ấm ức vào lòng. Hình ảnh của cậu rất nhanh đã lan truyền khắp cả trang tin nhắn mật của trường do tên kang taehyun kia làm chủ, bất kì hình ảnh của ai được truyền lên đây, cũng là lúc những ngày tháng đen tối nhất của họ bắt đầu diễn ra

_____

Ai recommend cho tuiii thêm cp phụ nữa ikkkk :)))))







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net