Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái con người vô tình này, sao chị cứ làm em mệt mỏi thế?"

*

_Mọi người chắc đang cháy lắm nhỉ?

Trong lúc mọi người đang vui vẻ ở bữa tiệc, thì có một người đang nằm trong phòng. Mashiro đang nằm trên giường đọc sách rất bình thường, cho đến khi không biết vì sao, đầu chị lại đau như búa bổ. Chị ôm đầu một lúc, sau đó chị mở mắt ra, trước mắt chị là một không gian trắng xóa.

_Đây là đâu? – Shiro thơ thẩn đi xung quanh

_Có một số chuyện... nên suy nghĩ cận trọng, đừng nên để về sau cảm thấy hồi tiếc.- chú chủ tịch bất ngờ xuất hiện trước mặt chị

_Hwang Heetee? Ý của chú là gì? – Shiro ngỡ ngàng nhìn chú đang cười với mình

Mashiro vừa tiến lại thì chú biến mất

_Cái gì vậy? – Shiro thầm ngẫm nghĩ

_Vì tớ nghĩ rằng cậu đang thích một người.

Mashiro giật mình vì giọng nói quen thuộc, quay người lại thì nhìn thấy Kawaguchi Yurina đang đứng cười nhìn chị.

_Ý cậu là gì? – Mashiro sợ rằng Yurina sẽ tan biến như chú nên lần này cẩn thận từng bước tiến lại

_Ý của tớ thế nào... thì cậu nên rõ đi chứ Shiro? – Yurina mỉm cười rồi cũng biến mất luôn

Họ để lại một Mashiro đứng thẩn thờ, chị bất lực không biết làm thế nào. Chị luôn cố tỏ ra mình ổn, nhưng sự thật là chị ổn không? Có thể có, mà cũng có thể không, chị cũng không rõ nữa. Chỉ cảm thấy bên trong trống trãi quá, cảm giác mệt mỏi quá.

Xoảng ~ Ly nước lọc trên bàn rơi xuống sàn nhà, làm nước đổ ra sàn nhà. Mashiro không mở mắt nổi nữa rồi, mí mắt như có ai kéo xuống vậy. Định ngồi dậy lấy ly nước uống mà thân người cảm giác như có ai đè xuống. Không xong thật rồi.

_Nhanh lên mọi người, chị ấy nóng quá này... - một bóng người xuất hiện, một tay thì ôm lấy chị, tay còn lại thì kiểm tra thân nhiệt.

Giọng người ấy có chút vội vã, gấp gáp nhưng cũng rất dễ nghe.

_ "Là ai đấy?" – chị cố gắng mở mắt ra, nhưng sao thấy mờ ảo quá.

_Mau, nước đâu, mau đưa cho em. – lần này giọng có chút nóng nảy nhưng người ấy vẫn ôm chị rất nhẹ nhàng, như là sợ chị bị đau.

_ "Sao ồn ào quá vậy?" – chị có chút bất lực

_Hic, huhu, tỉnh lại đi Shiro unnie – người ấy khóc thật rồi

_ "Ơ, giọng nói này... quen thuộc quá... là em sao? Yeseo? Là em đúng không?"

Không được rồi, chóng mặt quá, mắt không thể mở nổi nữa rồi. Có lẽ chị cần ngủ một tí.

Một lúc sau, Sakamoto Mashiro cuối cùng đã tỉnh lại. Chị cố gắng mở mắt ra, ngồi dậy, định lấy tay dụi mắt thì bất ngờ khi nhận ra cái tay hơi nặng.

_Ai vậy?

Chị nhìn thấy có ai đang nằm ngủ gục trên giường, còn tay thì nắm rất chặt tay chị như sợ chị biến mất.

_Lúc nãy... hình như là có người...

Mashiro ngồi ngẫm nghĩ, chị nhớ lúc nãy có ai đó ôm lấy chị lúc chị mê man. Chị nhận ra người đó là ai rồi, nhưng bản thân lại muốn kiểm tra lại cho chắc, nên khẽ cúi đầu xuống.

_Opps...

Chị ngạc nhiên vì khi chị vừa cúi xuống thì Kang Yeseo cũng vừa ngẩn mặt lên. Mắt chạm mắt, hai người cứ mãi nhìn nhau không rời. Phải rồi, cũng đã lâu lắm rồi hai người không nhìn trực diện nhau thế này, nên giờ cứ nhìn mãi, như đang nhìn một cái gì đó vừa xa lạ nhưng cũng vừa gần gũi.

_Sao em lại ở đây?

Mashiro quyết định là người lên tiếng trước. Giờ chị còn hơi mệt nên giọng còn hơi nhỏ.

_Vì chị không đến bữa tiệc nên em tìm chị - ánh mắt Kang Yeseo chưa phút giây nào rời khỏi gương mặt chị, làm chị có chút xấu hổ.

_Chị... chẳng phải chị nói... em đừng đến tìm chị nữa sao? - nhưng ngay lập tức Shiro lạnh lùng nói với em.

Kang Yeseo thái độ lần này rất khác, không phải là phũ phàng, càng không phải là tâm trạng buồn rầu như mọi lần, mà là một cái cười nhếch mép.

_Thì đúng là chị đã từng nói thế...

Em nhìn thẳng vào mắt chị làm chị có chút lúng túng.

_Nhưng lần này em không biết nghe theo chị nữa. – em tiếp lời

Động lực nào mà khiến một Kang Yeseo suốt ngày cứ "Shiro unnie" lại có một khí thế áp đảo thế này? Mashiro càng nhìn càng không nhận ra em mất rồi.

_Ra khỏi đây đi, Kang Yeseo, nếu không tôi...

Mashiro giọng đang rất gắt nói với em, nhưng không, em đã chặn lại lời của chị bằng giọng điệu còn căng hơn.

_Nếu không tôi sẽ rời khỏi phòng hả? Sakamoto Mashiro!!! Chị định làm cái trò gì nữa đây hả? Tôi không rảnh mà ở đây bị chị xoay như dế nữa đâu nhá!!!

Em đứng đậy, nắm chặt lấy vai chị mà hét lớn, làm Mashiro ngạc nhiên nhìn em. Trong trí nhớ của chị, Yeseo là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, không có thường như thế này đâu. Vậy điều gì đã khiến em trở nên như vậy?

_Yeseo?

_Cái con người vô tình này, chị làm tôi hiểu lầm chị, xong rồi không giải thích nữa là sao vậy hả? Đã vậy bệnh cũng không nói người ta một tiếng nữa. Giờ thì hay rồi, mém chút nữa là chị không ghi hình đêm công bố xếp hạng rồi đấy.

Em tức giận xả một tràng làm chị khó hiểu nhìn em. Em mới nói đến điều gì vậy nhỉ?

_Hiểu lầm? – Shiro ngạc nhiên khi em nói từ này, hiểu lầm gì nhỉ?

_Chắc tôi đánh chị cho bỏ tức quá. – Yeseo phồng má, sau đó thì phụng phịu ngồi xuống ghế - Em biết chuyện của chị rồi...

Thế là Kang Yeseo ngồi kể chuyện cho Mashiro nghe.

Chuyện là thế này, khi nãy Yeseo quẩy xung quá nên thành ra mệt sớm, đành lấy chai nước lạnh trên bàn và xin cáo lui ra ngoài trước để đi dạo, sau đó vào tăng hai sau. Em đang đi dạo trên hành lang hóng mát thì bất ngờ khi nghe thấy hai giọng nói quen thuộc, đành dừng lại, tìm một góc nào đó đứng.

_Em có biết sao mà Shiro không đến bữa tiệc này không?

_Em... em không biết...

Kang Yeseo đứng sau bức tường vô cùng ngạc nhiên khi thấy Choi Yujin và Huang Xingqiao đang nói chuyện. À mà sao hai người lại nhắc đến Mashiro?

_Em ấy là người tổ chức bữa tiệc này mà? Sao lại có thể không đến? – lần này giọng Choi Yujin có chút cao hơn.

_Em thật sự không biết mà unnie... Thôi em trở về bữa tiệc đây – Xingqiao cúi mặt, định đi thì bị Yujin chặn trước mặt

_Em đừng có mà giấu chị, em với Shiro cùng một phe còn gì? Nhìn thẳng vào chị để nói chuyện này.

_Thôi được rồi, em thua. – Xingqiao thở dài, giơ hai tay lên – Nhưng mà em thật sự chỉ đoán thôi. Có lẽ Shiro đang tránh Yeseo đấy.

Kang Yeseo đứng dựa tường đôi mắt có chút cay cay, tự dặn lòng mình không được khóc.

_Tránh? – Yujin ngây người hỏi lại – Tránh cái gì?

_Chị quên rồi sao? Chẳng phải vào lúc thực hiện Combination Mission, Shiro đã không cho em ấy đến phòng tập nữa còn gì.

Nhắc đến đây thì Xingqiao cũng buồn chẳng kém gì, tự dưng vì chuyện này mà hai đứa nhỏ của cô gần như cạch mặt nhau. Còn Yeseo thì đứng thở dài, đang bước đi thì dừng lại vì...

_À... - Yujin tức giận nói tiếp – Cái con nhỏ đó, suốt ngày chỉ biết ôm lấy đau khổ vào mình. Chị, chị tức đến nỗi không còn gì để nói luôn nè!

_Ý chị là sao? Chuyện gì à? – Xingqiao ngạc nhiên khi thấy một Choi Yujin đằng đằng sát khí khác với mọi ngày.

_Cái hôm đó á, thật sự Shiro cố ý nói như vậy để Yeseo không đến phòng nữa. Vào khoảng thời gian đó, Kang Yeseo đang bị bệnh, mà con bé lại luyện tập nhiều. Nên vào ngày hôm đó, chị nhờ Shiro khuyên Yeseo nghỉ ngơi cho thật khỏe đi rồi luyện tập tiếp. Ai dè, em coi tức không? Con nhỏ Mashiro lại chọn cách đuổi người ta đi... - Yujin sau một hồi tức giận cũng phải thở dài

Huang Xingqiao đứng ngây người nhìn Yujin, cố gắng sắp xếp lại những gì mình nghe được.

_Chìn chá, vậy là Shiro chỉ vì quá lo cho sức khỏe của bé Kang nên mới làm vậy hả?

_Đúng rồi, nhưng chị hiểu cho Shiro. Em ấy làm vậy vì Kang Yeseo quá cứng đầu thôi. Em từng chung cell nên cũng biết tính em ấy mà.

Bịch ~ Huang Xingqiao giật mình khi nhìn thấy từ đằng sau mình có một chai nước lạnh đang lăn tới.

_Ai đấy?

Cô nhìn kĩ hơn thì thấy một bóng dáng nhỏ bé chạy vụt đi mất rồi.

_Là Yeseo?

Huang Xingqiao vừa quay đầu lại thì thấy Choi Yujin đang cười tủm tỉm.

_Sao chị lại cười? – Xingqiao nhìn lại chỗ Yeseo từng đứng – Không lẽ, chị cố tình?

_Nếu chị mà không làm vậy, chắc tới tết Congo hai đứa nó vẫn chưa làm lành quá. – Yujin nhún vai

_Vậy sao ban đầu bà không nói thẳng với em ấy cho rồi? – Xingqiao lườm chị

_Ơ, thế thì chị lại cảm thấy có lỗi với Shiro.Chị lỡ hứa là không được nói rồi. – Yujin che miệng cười khúc khích

_Tui chán bà ghê. –Xingqiao lắc đầu. 

--- hết chương 36 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net