Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ sau này, có chị ở đây rồi thì em không sợ đói nữa"
*
Buổi tối, họ Kang chuẩn bị áo khoác để đi ra ngoài. Họ Sakamoto thì đang ngồi đọc sách ở phòng khách thấy thế liền lên tiếng hỏi thăm.
_Đi đâu đấy? Không ăn tối à?
Kang Yeseo nhìn chị, lòng nghĩ thầm: "Chị ấy chịu bắt chuyện với mình sao?"
_Em định đi mua đồ ăn tối, chị có ăn gì không? Để em mua về.
Chị nhíu mày nhìn em làm em có chút căng thẳng. "Mình chọc gì chị ấy sao?"
_Thay đồ rồi ngồi đó đi.
Mashiro giọng không nóng không lạnh như ra lệnh cho Yeseo làm em có chút hơi sợ mà làm theo. Kế đó, thấy sự xác nhận bằng cách gật đầu của em, chị gập sách lại, gỡ mắt kính ra và đi về phòng bếp.
Một lúc sau, Yeseo mới bước ra với bộ đồ ngủ màu trắng với chiếc cài tóc hình con thỏ trông rất dễ thương. Em bất ngờ khi trên bàn xuất hiện khá nhiều đồ ăn, nào là mì xào trứng nè, sa lát nè, vâng vâng và mây mây không thể nào kể hết.
_Ơ? Em nhớ trong tủ lạnh còn một chút đồ thôi mà, sao nhiều đồ ăn thế?
Mashiro nhẹ nhàng đặt nồi cơm xuống bàn, mắt không nhìn em đáp.
_Có một số đồ tôi mua sẵn
_À dạ

Yeseo không thắc mắc nữa, nhanh chóng ngồi xuống
_Mời chị ăn cơm
Con bé tại đói quá nên rất tự nhiên dùng bữa
_Món này ngon quá đi mất.
_Món kia cũng ngon nữa...
Em vừa ăn vừa luyên thuyên như thế nên đâu để ý rằng chị gái kia nãy giờ chỉ đụng một miếng sa lát, vì nãy giờ bận ngắm nhìn em mất tiêu rồi. "Con bé này..."
_Mà này... hay là sau này chị nấu cho em ăn đi! Em thích ăn món chị nấu lắm ó!
Yeseo đứng dậy, tiến gần đến sát gương mặt của Mashiro. Chị ngạc nhiên nhìn em, nhưng em lại chẳng để ý đến.
_Em giỡn hoi, chị muốn nấu là quyền của chị, em không ép được hehe.
Kang –ngây thơ- Yeseo ngồi xuống, tiếp tục ăn tiếp phần ăn của mình. Bỗng nhiên, chị đứng dậy, đi về phòng, trước khi vào phòng không quên buông một câu.
_Nếu em muốn như vậy thì đừng ăn mấy món không có dinh dưỡng kia nữa.
Yeseo nghe xong thì ngưng đũa, có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng kia, "Ơ, đúng là ý nguyện của mình, nhưng mà mình không nghĩ chị ấy lại đồng ý. Chị ấy tốt mừ.", rồi tiếp tục vô tư ăn nhoằm nhoàm.
Còn ở phòng ngủ, có người dù đã mở máy lạnh nhưng hai bên tai bỗng đỏ ửng lạ thường, "Tim mình có vấn đề rồi, phải đi khám thôi."
P/s: có một chú thỏ ngây thơ quá nhỉ?
---hết chương 4---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net