Chap 16: Hacker

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận đấu kết thúc, những người ở đó đã nhìn Thiên Bình với ánh mắt hoàn toàn khác, đa phần là khiếp sợ. Vết thương trên cổ Thiên Bình đã được nhân viên y tế sơ cứu, Bình nhi lườm Thiên Yết đang ngồi nhàn nhã ở ghế đối diện.

- Anh thừa biết tôi phải đi đánh nhau phải không?

Thiên Yết kiêu sa ngồi vắt chéo chân ở ghế  đối diện nhìn Bình nhi không ngần ngại gật đầu.  Nhìn cái gật đầu của Thiên Yết khiến cho bé cân sôi máu không màng đến vết thương  định nhảy vào bóp cổ con cạp chết tiệt đó.

 Đang nhìn "đắm đuối" Thiên Yết thì Bảo Bình trong phòng cứu thương đi ra. Cho dù có bị thương nhưng Bảo Bình vẫn toát ra một khí chất kiêu sa chết người khiến cho người khác phải e ngại.

 Lúc này, Thiên Bình mới phát hiện ra rằng, dòng họ nhà này đúng là toàn sở hữu gen trội, ai cũng đẹp đến nỗi khiến cho người khác phải ghen tị.

 Thiên Bình vội đi đến đỡ Bảo Bình ra ghế ngồi, miệng liến thoáng, đôi mắt chứa đầy sự hối lỗi.

 - Sorry bà nha!!! Tôi không ngờ mình lại dùng lực mạnh như vậy!!! Sorry nha!!

 Bảo Bình nhướn mày. - Muốn tôi tha lỗi... bà phải kể hết bí mật ra! Nhanh, không được giấu gì cả!

 Bình nhi gãi đầu, khẽ liếc Thiên Yết rồi đến Bảo Bình.

 - Ừ... thì...! Trước đây tôi có từng học qua Karate, chủ yếu là tự vệ thôi, không có gì đặc biệt đâu.

 - Không có gì mà có thể đánh ngất người bất khả chiến bại của dòng họ Lục gia.

 Thiên Yết ngồi cạnh lạnh lùng lên tiếng, trong đó có chút gì đó chế giễu.

 Thiên Bình giơ tay, đôi mắt xanh trong veo kiên định.

 - Tôi thề!! Do vài sự cố nên mẹ tôi ép đi học để tự vệ thôi!

Bảo nhi khẽ cau mày nhưng sau đó cũng giãn ra. - Tôi tạm tin bà!!

 Chẳng mấy chốc là trời tối, Bảo Bình được một tên vệ sĩ thông báo là đã đến giờ trở về, Thiên Bình tiếc nuối chào tạm biệt Bảo Bình. Giờ trong phòng chỉ còn lại Bình nhi và Yết, cả hai giữ không khí im lặng không ai nói với ai lời nào, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

 Một lúc sau, Ma Kết- ba của Thiên Yết đi vào, đôi mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn Bình nhi.

 - Quả không hổ danh là con gái của Bạch Dương.- Vừa nói ông vừa xoa đầu Thiên Bình.

 Khi nhắc đến cái tên đó, mắt của Thiên Bình khẽ tối lại. giọng nói có chút u ám.

 - Bác quen ba cháu?!

Ông khẽ xoa cằm rồi trả lời một cách hào hứng.

 - Không những quen mà còn là bạn thân. Ông ấy nhắc về cháu suốt.

 Thiên Bình chỉ gật đầu.

 - Nếu bác gặp ông ta thì hãy nhắn hộ cháu rằng ông ta sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ.

Nói xong liền quay qua Thiên Yết. - Chúng ta về được chưa?

 Thiên Yết gật đầu, Bình nhi đi theo Thiên Yết ra ngoài, trước khi đi không quen cúi chào Ma Kết. Ma Kết chỉ biết lắc đầu, lôi điện thoại nhắn cho ai đó.

 Trong xe, không ai nói với ai câu nào, đầu Thiên Bình dựa vào cánh cửa hướng mắt nhìn bọn trẻ ở ngoài. Những hình ảnh đó nhanh chóng vụt qua.

 - Baba, baba đang làm gì vậy?- đứa trẻ có đôi mắt xanh, khuôn mặt na ná giống người đàn ông đang nheo đôi mắt nhìn dữ liệu trên màn hình máy tính nhảy múa nhoài người lên hỏi.

 Người đàn ông đó nhìn cô con gái của mình, đôi lông mày khẽ giãn ra ôm cô vào lòng, đôi mắt chứa đựng đầy sự yêu thương.

 - Con gái của baba sao lại vào đây?

 Đôi môi nhỏ nhắn chúm chím kia bập bẹ trả lời.

 - Mama gọi ba ra ăn cơm kìa. 

Ông xoa đầu cô gái nhỏ, gật đầu.

 - Được, baba ra đây.

 Trong bữa ăn đó tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

 - Baba, Bình nhi lớn lên muốn làm hacker như baba.

 Ông hiền từ mỉm cười, xoa đầu cô.

 - Được, baba sẽ dạy con.

Bình nhi như đứa trẻ được cho kẹo nhảy vào lòng ba mình, thơm lên má ông.

 - Mama, baba nói sẽ dạy con làm hacker.

 Mẹ cô khẽ nheo mắt bê đồ ăn ra. - Con gái ai lại đi học mấy cái đó.

 - Hông! Con muốn giống baba cơ.- Bình nhi phụng phịu, cái má như hai cái bánh bao trông rất đáng yêu.

 Bà lắc đầu, bó tay với đứa con gái này.

 - Được rồi!!! Hacker thì hacker, giờ cô nương hãy ăn đi

.....

 Kí ức chỉ là kí ức, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Thiên Yết rất nhanh nhìn ra được tâm sự trong đôi mắt trong veo kia.

 - Thiên Bình, nếu có tâm sự thì cứ nói ra, tôi sẵn sàng nghe em nói.

 Bình nhi quay phắt đầu lại, đôi mắt hiện lên sự ngờ vực.

 - Anh không bị ấm đầu hay gì đúng không?

 Bị nói thế, Thiên Yết cũng hơi ngại, rõ ràng mình có lòng tốt mà lại bị nghi ngờ.

 - Em không...

 Chưa nói hết câu, Thiên Bình đã ngắt lời.

 - Cảm ơn.

Khóe môi Yết khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nhưng vì trời tối nên không ai nhìn rõ.

........

Vừa về đến nhà, Thiên Bình nhảy luôn vào nhà tắm để đánh tan mệt mỏi. Thiên Yết thì kiểm tra các dữ liệu quan trọng của công ty.

 Cốc... cốc...

- Cửa không khóa!- Thiên Yết nói vọng ra.

 Xà Phu đi vào, mắt khẽ liếc vào màn hình máy tính của Yết nhưng cũng nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.

 - Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?

 Thiên Yết không mảy may nghi ngờ gì, gật đầu. Vừa lúc đó Thiên Bình từ nhà tắm bước ra, điện thoại của Thiên Yết vang lên. Đang thắc mắc có nên nghe hay không, thì máy tính của Yết bắt đầu trong trạng thái bị hack. Thiên Bình vội nhấc máy lên, bàn tay lướt nhanh trên bàn phím.

 - Alo!!

Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời, không ai khác là Song Tử, giọng nói gấp gáp.

 - Thiên Yết đâu?

 - Tôi chịu thôi. 

 - Cô mau gọi Thiên Yết nhanh lên.- Song Tử nói như hét vào mặt của Thiên Bình.

 - Não anh không có thường thức à. Giờ mà chạy đi gọi thì công ty của các anh xác định phá sản đi là vừa.- Vừa nói, đôi tay thanh mảnh kia lướt nhanh trên bản phím. - Các anh nên cảm thấy may mắn vì hôm nay có tôi ở đây.

 Cạch... cạch...

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng bàn phím vang lên. Lấy lại dữ liệu đối với Bình nhi là chuyện cực kì đơn giản. Trong khi đó, Thiên Bình có thể truy ra IP của tên đó.

 Sau 30 phút, tất cả dữ liệu đã được Thiên Bình lấy lại một cách an toàn, không những vậy Thiên Bình còn khuyến mại thêm một tầng bảo mật. Song Tử suýt xoa.

 - Thiên Bình, không ngờ cô có nhiều tài lẻ như vậy. Tôi phải nhìn cô với ánh mắt khác rồi.

Thiên Bình nhướn mày, khẽ vuốt mũi sau đó cúp máy. Vừa đúng lúc Thiên Yết đi vào nhìn thấy Thiên Bình đang đụng vào máy tính của mình vội đi đến giựt lại.

 - Em đang làm gì ở máy tính của tôi.

 Thiên Bình bất ngờ định giải thích nhưng nhìn đôi mắt tím lạnh băng kia mà không thể thốt lên lời.

 - Em không biết trong này chứa bao nhiêu tài liệu quan trọng không. Nhỡ mà mất thì em không gánh vác nổi đâu. Đừng chuốc rắc rối cho tôi.

 Lòng tự ái của Thiên Bình như tăng lên, đôi môi khẽ mím lại.

 - Chuốc rắc rối cho anh?! Được cứ cho là vậy đi, vậy bao nhiêu rắc rối anh dành cho tôi  thì sao?

 Thiên Yết chăm chú kiểm tra tài liệu, không nhìn Thiên Bình lấy một cái.

 - Đó gọi là quan tâm.

 Đôi mắt của Thiên Bình bắt đầu ươn ướt, cô hét lên.

 - Được, đáng lý ra tôi nên cho mấy cái tài liệu của anh bị người ta lấy đi thì mới phải.

 Nói xong, Bình nhi đóng cửa "rầm", chưa bao giờ cô cảm thấy ấm ức như bây giờ, vội lau những giọt nước mắt đang trực trào ra ngoài. Phải lâu lắm rồi Bình nhi mới rơi nước mắt, ấy vậy mà lại khóc vì một tên con trai mới gặp không lâu.

 Cốc... cốc...

 Andy vội ra mở cửa, thấy Thiên Bình đang ôm gối, chăn đứng ngoài cửa. Cô hoảng hốt.

 - Thiên Bình, giờ này em định ôm chăn đi đâu. Mau về phòng ngủ đi.

 - Chị còn phòng nào ngủ được không ?- Bình nhi không trả lời mà hỏi Andy.

 Andy suy nghĩ một lúc liền dẫn Thiên Bình đến phòng sách. Trong phòng sách có một phòng ngủ, Andy hỏi han.

 - Em cãi nhau với Yết à?

 Bình nhi chỉ đáp vỏn vẹn vài từ.

 - Chị đừng nhắc tên đó trước mặt em.

 Andy cũng hiểu chuyện gì xảy ra cũng không hỏi nhiều. 

 - Được rồi, ngủ đi mai mà đi học. Có gì thì gọi chị.

Thiên Bình gật đầu, tạm biệt Andy. Sau khi Andy khuất sau cánh cửa, đôi môi nhỏ nhắn kia lẩm bẩm.

 - Tên vong ân bội nghĩa, biết thế bà đây mặc xác ngươi. Cho ngươi nếm mùi  thất bại. Tên vong ơn bội nghĩa. Lần sau có quỳ xin bà đây đếch thèm giúp.



-  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net