chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thất Thất được Vũ chở về nhà. Vui vẽ đi về phòng.

Cô giật mình nhìn thấy cậu chủ đang ngồi trên giường cô.

" Mày đã đi đâu hã???"

Hắn đen mặt, hỏi cô. Thất Thất thành thật trả lời

" Đi chơi với Vũ"

Hắn há hốc trừng mắt nhìn cô. Gì thế này. Không chịu đi với hắn mà lại đi với thằng Vũ. Phản rồi. Làm phản rồi!!!

Hắn bình tĩnh hỏi lại (Thật ra nổi khùng trong bụng rồi)

" Đi lúc nào. Đã làm cái gì, ở đâu. Nói cái gì kể hết cho tao nghe"

Cô choáng. Cậu hỏi nhiều như vậy. Cô không nhớ hết. Trả lời cho câu hỏi cuối.

" Nói rất nhiều. Nói về My, nói về cậu chủ , nói về đồ ăn........ À.. còn nữa. Còn nói về chuyện hẹn hò. Tôi với Vũ đang chơi trò hẹn hò nữa đấy"

" Cái gì???"

Hắn ngồi bật dậy. Không tin nổi vào tai mình nữa. Vỗ vỗ vào tai xem có nghe nhầm hay không

" Cậu chủ. Cậu sao thế???"

" Hẹn hò???. Mày giỏi lắm Sin"

Hắn gằn giọng. Mắt dao găm nhìn cô. Thất Thất lùi lại một bước. Cậu chủ lại phát điên cái gì rồi???

" Mày đần như vậy, làm sao biết hẹn hò là gì mà đồng ý với nó hã???"

" Nhưng Vũ đã giải thích cho tôi hiểu cái gì là hẹn hò rồi"

" Nó nói cái gì"

" Vũ nói hẹn hò là sẽ dắt tôi đi ăn KFC. ...Sẽ...sẽ không để tôi buồn" Sẽ không như cậu chủ làm tôi buồn...Nhưng câu này lại không dám nói ra.

" Mày. Cái con đần này. Bực chết tao rồi"

Hắn quát ầm. Cô giật mình co rút người lại. Cô có làm cái gì sai đâu??

Hắn im lặng hồi lâu. Rồi hạ thấp giọng. Nói nhỏ như sợ người ta nghe thấy

" Vậy tao với mày cũng hẹn hò đi"

Tuy nói rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy, mở to mắt nhìn hắn... rồi lại buồn bã, tiếc nuối nói

" Không được. Vũ nói. Hẹn hò chỉ được hai người. Không được có người thứ ba. Như vậy Vũ sẽ giận..."

Con bà nó. Hắn âm thầm mắng Vũ trong bụng. Còn nói cho con nhỏ mấy cái đó nữa . Hắn đùng đùng đi ra khỏi phòng. Đóng cửa cái RẦM . Suýt hư bản lề.

Thất Thất nhún vai, thật không hiểu nổi cậu chủ.

.

Hắn bực bội một hồi. Rồi lại đi đến mở cửa phòng cô đi vào. Chỉ thấy cô nằm trên giường, lim dim ngủ.

Hắn đi lại nhỏ giọng gọi

" Mày ngủ chưa Sin?"

" Ừ..."

Cô lang mang trả lời hắn.

" Sin. Mày không được hẹn hò với thằng Vũ"

" Tại sao..."

" Mày mà hẹn hò với nó. My sẽ rất rất buồn. My là bạn mày, mày muốn để My buồn hã??"

Thất Thất vội mở mắt nhìn hắn. Cô không muốn My của cô buồn

" My sẽ buồn thật sao??"

" Mày đừng đần thế. My thích Vũ như nào mày còn không hiểu hã. Tóm lại. Ngày mai mày nói với Vũ, ngừng ngay chuyện nhãm nhí này lại. Biết chưa?"

" Biết rồi..."

Hắn nhìn cô gật đầu, cười an tâm. Cô thấy hắn cười trông rất đẹp mắt. Bất giác mà mỉm cười ngây ngô. Hắn bị ngẩn ra. Thật muốn hôn lên cái mặt đang cười dễ thương đó

Aaaaaaaaaa. Gì thế này. Sao hắn lại có tư tưởng động trời đó. Hắn như sực tĩnh, luống cuống đi nhanh ra ngoài.

Thất Thất nhìn hắn đi như chạy ra cửa. Miệng lẩm bẩm

" Cậu chủ bị sao thế. Mặt lại đỏ lừ lừ thế kia"

.

Hôm nay đi học. Vũ hất cao mặt nhìn hắn đầy cao ngạo. Hắn thì cười thầm trong bụng. Vũ ơi mày vui nốt giây phút đó đi. Rồi lại nhịn không được bụm miệng cười khì khì.

" Sin ơi. Tụi mình đi ăn sáng nha"

Vũ quàng vai Thất Thất. Hắn ngứa mắt, mặt đanh lại. Thất Thất ăn sáng ở nhà với cậu chủ rồi mà. Định lên tiếng từ chối. Thì thấy hắn nháy nháy mắt. Cô chả hiểu gì mở to mắt nhìn hắn.

Hắn vuốt mặt. Sao hắn lại thích trúng một con ngốc như thế này.

Hắn kéo cô lại từ tay Vũ. Nghé sát lại tai cô nói nhỏ

" Đi đi. Bảo là không hẹn hò với nó nữa"

Cô hiểu rồi. Gật đầu như gà mổ thóc. Đi với Vũ ra lớp. Trước khi đi còn nhìn đến vẽ mặt của My. Quả đúng như cậu nói...

.

Lát sau, Vũ đi vào. Mặt không thể nào đen hơn được nữa, về chỗ ngồi xuống, vùng vằng vất cái cặp trên bàn. Không biết nữa, nhìn thật chướng mắt. Thất Thất đầu nhìn đất đi đến bàn ngồi xuống. Hắn nhướng mày. Ý hỏi chuyện sao rồi

Chẳng hiểu thông minh đột xuất hay sao, lần này cô lại hiểu. Lẩm bẩm nói:

" Nói rồi. Nhưng hình như Vũ giận tôi lắm"

" Mấy bữa nữa nó bình thường lại thôi. Mày ụ mặt cái gì. Thích hẹn hò với nó phải không,... thật mất hứng"

Hắn nói một lèo rồi quay mặt lại với cô. Chống cằm nhìn ra cửa sổ. Thở phì phò.

Cô úp mặt xuống bàn. Cái chuyện hẹn hò này thật phức tạp. My buồn, Vũ buồn, Cậu chủ thì nổi điên. Cô lại hứng trọn tất cã.... A, thật mệt mỏi.

Ra chơi, Vũ bỏ đi ra lớp. Thất Thất nghĩ một lúc, rồi cũng đứng lên. Định đuổi theo Vũ, thì tay có cảm giác như bị ai nắm. Cô nhíu mày nhìn hắn. Hắn vẫn chống cằm nhìn ra cửa sổ. Giọng bá đạo vang lên

" Không được đi"

....

" Cậu chủ. Tôi chỉ đi một lúc thôi"

"..."

" Cậu chủ... Xin cậu"

"..."

"Cậu cho tôi đi. Tối tôi sẽ xem phim cùng cậu..."

".......... 5 phút"

Hắn thả tay cô ra. Cô vội đi ra cửa. Sợ hắn lại đổi ý.

Thất Thất đi ra sân sau trường, biết chắc Vũ sẽ ở đó. Thấy Vũ vẫn đang ngồi bệt trên bãi cỏ. Lấy hơi định bước đến thì chân chợt khựng lại.

Trước mắt cô, My đang đứng cách Vũ không xa. Thân cây to, che khuất cái bóng người con gái đó. My dựa vào góc cây. Đưa mắt cô đơn đến cùng cực nhìn Vũ, Vẫn cái cách lặng lẽ im lặng đó. Cô luôn nhìn cậu. Nhưng đến khi nào........Vũ sẽ nhìn thấy????

Thất Thất cúi đầu đi về lớp. mọi chuyện cứ rối tung lên. Tất cả bọn họ. Đều đã đi lệch hướng cả rồi.........

Buổi tối. Thất Thất cùng hắn ngồi xem phim như đã hứa.

Hắn tuy mắt ngó lên tivi. Nhưng đầu óc bấn loạn đang suy nghĩ

Ôi. Hắn phải nói cái gì bây giờ.

Chỉ mỗi 4 từ (Chúng ta hẹn hò) thôi, mà hắn lại nghĩ mãi, vẫn không dám nói. Mặc dù biết con nhỏ ngố lắm. Nhưng vẫn không nhịn được hồi hộp.

" Cậu chủ.....Phim hết rồi"

Thất Thất khều khều hắn. Chả biết sao. Phim hết từ 5 phút trước rồi. Vậy mà cậu vẫn chằm chằm nhìn tivi, rốt cục là đang xem gì trên đó.

" À...ừ. Tao biết..."

" Thế tôi về phòng nhé"

Nói rồi cô ngáp dài một phát. Đi ra cửa. Chưa kịp mở, thì nấm đấm cửa đã bị ai đó giành mất

" Sin..."

" Dạ..."

" Tao..."

" Cậu làm sao???"

" Tao muốn...."

"...."

" Tao muốn......."

" Cậu muốn ăn mì hã???"

" Con này. Ai nói tao muốn ăn mì"

Hắn bực bội trừng mắt cô

" Thế cậu muốn cái gì"

" Tao với mày.... Hẹn hò"

Cô há hốc nhìn hắn. Lúc sau trấn tĩnh lại. Xua xua tay

" Không được. Vũ nói. Nếu tôi hẹn hò với cậu. Vũ cũng sẽ buồn. Cho nên tôi không muốn chơi trò đó nữa."

"..."

Hắn không nói thêm gì. Mở cửa ra ngoài. Đóng cửa lại thật mạnh. Cô giật mình. Tự biết, cậu chủ tức giận rồi. Nhưng là vì cô không chơi hẹn hò với cậu sao???

Hắn thật muốn nổi điên với cô. Hầm hực đi ra sân.

Ngốc. Ngu . Đần

Hỏi xem còn ai Ngu như nó không. Chuyện hắn hồi hộp muốn chết. Cô lại trả lời thản nhiên như vậy đó.

Cái gì cũng không biết....

" Điều gì khiến cho Nhã Phong tức đến mặt đỏ bừng như vậy nhỉ"

Hắn không nhìn. Cũng biết giọng đó là của ai. Ngọc Hân

" Không có gì"

Hắn vuốt mặt. Ngoài việc Ngọc Hân thích hắn ra. Thì Ngọc Hân tính cũng không tồi. Hắn không đến nổi ghét cô như trước.

" Thật đáng tiếc. Lúc nãy vô tình đứng ngoài cửa. Em nghe cả rồi"

"..."

" Thật không hiểu nổi. Cô hầu gái đó . Đáng chổ nào cho anh thích chứ"

" Đừng gọi nó là người hầu"

" Nhưng vốn là người hầu"

Hắn bực. Quát ầm lên

" Không liên quan đến cô"

Hắn đứng dậy bỏ đi. Ngọc Hân tức tối. Chưa có người con trai nào từ chối cô thẳng thừng như vậy. Điều đó làm lòng kiêu ngạo của cô bị tổn thương. Anh càng quay mặt. Tôi càng muốn chinh phục anh.

Cô đuổi theo sau lưng hắn

" Để em chỉ anh một vài thứ nhé"

" Không quan tâm"

" Để biết xem cô gái ấy có thích anh hay không. Quan tâm chứ!??"

Lần này hắn khựng lại. Ngọc Hân thấy thế nhoẻn miệng cười

" Anh biết không. Con người ta rất kì lạ. Khi anh thích họ, họ sẽ không để ý. Còn khi anh quay lưng lại với họ. Họ lại như muốn phát điên lên. Sao anh không thử dùng cách ấy. Hãy thử quay lưng. Không thèm để ý đến cô ta thử xem."

.

Sáng. Thất Thất vào phòng gọi hắn dậy như mọi hôm. Nhưng hôm nay thật khác. Cô đến giường giật lấy chăn của hắn. Còn chưa kịp lên tiếng thất thanh gọi, thì hắn đã bật dậy. Đi thẳng vào toilet

Ăn sáng, trên xe, vào lớp. Hắn không nói với cô một lời nào. Còn chẳng buồn nhìn lấy cô một cái. Có lẽ nào. Cậu chủ giận chuyện tối qua???

Trong tiết. Cô buồn chán nhìn hắn mặt lạnh kế bên. Lại nhìn lên bàn trên. Vũ vẫn giận cô chuyện hẹn hò. My nói sẽ nghĩ học tuần này.

Ôi!!! Cô úp mặt xuống bàn thở dài thườn thượt

Thật cô đơn.

Không chịu nổi cái cảnh này nữa. Cô chỉ muốn như bình thường cũng không được hay sao???

Cô quyết định làm hòa với Vũ trước. Vũ không đáng sợ như cậu.

Ra chơi. Đợi Vũ đi ra khỏi lớp, cô liền bám theo sau. Chạy đến nắm lấy áo Vũ. Vũ bị nắm. Khó hiểu nhìn Thất Thất

" Bạn đừng giận mình nữa có được không"

" Mình không có giận bạn"

" Thế tại sao không như bình thường. Bạn đến không thèm nhìn mặt mình nữa"

Vũ cũng định giận cô một chút. Ai ngờ thấy cặp mặt to tròn muốn khóc. Liền cuống lên

" Mình không giận nữa"

" Thật???"

" Thật..."

" Cám ơn bạn. Bạn luôn tốt...."

Cô phấn khích nắm lấy tay Vũ lắc lắc. Không ngờ Vũ lại hết giận nhanh như vậy. Mong là cậu chủ cũng sẽ thế.

Vũ tay bị lắc cật lực. Thấy cái mặt như con nít vừa được cho kẹo của Thất Thất. Không nhịn được cười phì ra tiếng.

Không giận nổi cái cô ngốc này.

Thất Thất đi mua lon nước . Xem như hối lộ cậu chủ vậy.

Cô vào lớp. Rụt rè chìa lon nước ra

" Cậu chủ......"

"..........."

Im lặng hồi lâu. Vẫn thấy cậu chủ không phản ứng. Cô thất vọng thu lon nước về. Mặt ụ xuống đầy tội lỗi.

" Rốt cục cậu bị cái gì "

"..."

" Cậu..."

"..."

" Cậu chủ. Cậu nói gì đi"

" BIẾN"

Mong chờ hắn mở miệng. Không ngờ tới lại phũ phàng buông một câu khiến cô chấn động như vậy.

Biến??? Cậu chủ chán cô rồi sao???........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net