3.1 Sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- happy brithday to you, happy birthday to you, happy birthday Jimin.
- hú hú. Ước rồi thổi nến nào~~~~~
-.............. /phù~~~/
- Hú~~~
- Chúc mừng sinh nhật Jiminie.
- Em cảm ơn.
- Này công viên Di Mần ước gì vậy ta?
- Không nói cho cậu biết đâu.
- Cái thằng này, sao lại hỏi thế?
- Em chỉ là tò mò thôi mà, chắc cậu ta ước có thể cao thêm 5cm đó chứ.
- Cậu... cái đồ Kim TaeHyung khốn nạn.
- Oái đừng có quyệt kem lên mặt tôi.
- Hahaha hai cái đứa này.
- Đứng lại Đồ khốn nạn.
- Lêu lêu, tôi nói cho cậu biết công viên Di Mần ạ, hôm nay cậu 18 tuổi rồi, không thể cao được nữa đâu há há há..
- Vậy hả, tôi cũng nói cho cậu biết hôm nay anh jimin đây sẽ không tha cho cậu đâu.
- Thôi được rồi hai đứa đừng đuổi nữa, cả mấy đứa Nam Joon, HoSeok, SeokJun, tất cả mau vào ăn cơm thôi, hôm nay dì làm nhiều món mấy đứa thích lắm.
- Vâng ạ~~~.
- Thôi được rồi, tạm tha cho cậu, lát ăn xong xem tôi xử cậu thế nào.
- Ahhh, sợ quá cơ.
Park Jimin hớn hở chạy vào bếp, hôm nay là sinh nhật cậu, mọi người đến chúc mừng sinh nhật cậu, còn tặng quà nữa, mẹ còn chuẩn bị 1 bàn thức ăn ngon cho cậu và mọi người, thật là hạnh phúc.

Nhưng khung cảnh ấm áp bỗng biến mất thay vào đó là căn phòng bếp trơ trọi.
- Mẹ?? Ba?? Taehyung??
Mọi người đâu rồi. Jun hyung, hoseok hyung, NamJoon hyungggg. Mọi người đâu rồi!!!!!
Khung cảnh chợt biến đổi. Lần này cậu thấy mình đang ở trong 1 căn phòng xa hoa, chính xác hơn là 1 phòng bao, cậu thấy chính mình cùng 1 đám nhà giàu chơi bời lêu lổng, nhậu nhẹt gái gú, cậu ngồi ở chính giữa sôfa, hai bên là 2 cô gái ăn mặc hở hang. Mà bản thân cậu chính là đang hít thuốc!!!!!.
- Tỉnh lại, Park Jimin, dừng lại. MÀY ĐIÊN RỒI.
Park Jimin không ngừng gào thét, thế nhưng khi cậu chạm vào những người trong phòng, đều không với được, bọn họ dường như không thấy cậu. Park Jimin trơ mắt nhìn " park jimin " phía đối diện sa đọa.
- ứm~~ anh Jimin này, nhẹ thôi đừng sờ ngực người ta.
-Ah~~ Jimin oppa tay lại mò đi đâu đấy.
- Haha Jimin hyung cũng thật là.  Ghẹo 2 em ấy đỏ mặt rồi kìa.
- Ha? Đỏ mặt? Tôi còn chưa có làm gì đâu.
Nói xong bàn tay phải đang mò bên dưới cô gái kia của Jimin trực tiếp đâm vào, bắt chiếc động tác chịch mà ra vào.
- A~ a~ oppa nhẹ nhẹ chút, người ta còn chưa chuẩn bị gì.
- Đĩ dâm mà cũng cần chuẩn bị à~
Cô gái phía bên trái cũng không chịu thua, cúi xuống cởi quần "Park Jimin"  không ngần ngại bú mút.
- Jimin Hyung thật uy vũ nha, làm bọn em đây cũng nứng theo, 
- Không cần ngại, hôm nay sinh nhật anh, anh bao chúng mày, cứ xõa đi, gọi thêm mấy đứa nữa vào, xong đi tăng 3, đêm nay có hẹn đua xe với bọn thằng chó Wang kia, liệu giờ mà chơi, còn giờ thuốc của tao đâu?
- Dạ đây ạ.
Trơ mắt nhìn "park jimin" phía trước thác loạn, cả người Park Jimin lạnh ngắt, còn chưa kịp hồi thần khung cảnh phía trước đã biến đổi.
Park Jimin nhìn thấy chính mình cả người quần áo rách dưới co ro nằm bên vệ đường, ngày 13-10 trời đông giá rét tuyết rơi đầy trời,  " Park Jimin" 1 thân bẩn thủi thẫn thờ nhìn vào chiếc bánh ngọt trong cửa tiệm, 1 chiếc bánh nhỏ xíu bây giờ đã trở nên xa vời.
Rồi khung cảnh trước mặt lại lần nữa biến đổi, từng hình ảnh nhanh chóng hiện ra trước mắt cậu.
Hình ảnh " park jimin" quần quật làm việc cả ngày, khuya trở về căn phòng rách nát và lạnh lẽo, sáng dậy sớm đi làm thêm, hình ảnh " park jimin" bị 1 đám lưu manh đấm đánh túi bụi trong ngõ nhỏ, mặt mũi bầm dập, trơ mắt nhìn từng đồng lẻ trong người bị bọn chúng trấn lột hết sạch, hình ảnh "park jimin" nghẹn ngào ngồi trong căn phòng, trước mặt là cây nến nhỏ, thì thào tự chúc mừng sinh nhật rồi thổi nến. Phù~~ .
Mọi thứ trở nên tối đen.
Âm thanh không ngừng văng vẳng bên tai.
- Jimin, mẹ xin lỗi con, nhà chúng ta phá sản rồi.
- Tại mày, tất cả là tại mày, là tại mày mà nhà tao mới phá sản.
- Oppa cứu em. Em sợ lắm oppa
- Tạm biệt con, Jimin, ba mẹ phải đi trước.
- Jimin?..... cậu khác quá.
- Park Jimin, tôi thất vọng về cậu.

- Không, ba, mẹ, ChaeYoung, Taehyung, các hyung. Mọi người nghe em giải thích, không... không phải.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.

Bừng tỉnh từ cơn mê, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng, Park Jimin run rẩy lấy tay vuốt mặt mình.
- Qua rồi, tất cả đã qua rồi.
Báo thức đúng giờ vang lên. Thông báo hiện lên mà hình điện thoại.

13_10 hôm nay là sinh nhật bạn.

6 năm rồi, đã 6 năm trôi qua, y đã trọng sinh được 6 năm rồi.

Park Jimin sinh ra trong 1 gia đình giàu có, 1 gia đình có tiếng ở Hàn Quốc. Em gái y đã đi du học ở Úc từ lâu,  gia đình ở nhà thường chỉ có 3 người,  Từ nhỏ tới lớn Park gia đều không cho 2 anh em cậu lộ diện, rất ít người biết mặt 2 anh em nhà Park gia, Park Jimin học tại 1 trường chuyên. Ngày ngày đi bộ tới trường, quần áo đồ đạc nhìn qua không quá nổi bật và đắt đỏ, mọi người chỉ biết cậu bạn Park Jimin này xem ra điều kiện ra đình cũng khá. Park Jimin vốn là đứa trẻ ngoan ngoãn lại thông minh rất được lòng mọi người, gia đình lại có điều kiện, y xem như có 1 cuộc sống hoàn hảo. Cho đến khi vào đại học được nửa năm. Vốn là đứa trẻ ngoan, kể từ khi lên đại học, rời xa vòng tay của cha mẹ, Park Jimin dần tiếp xúc nhiều hơn với xã hội, thế nhưng lại không tránh được những tệ nạn xã hội, hút thuốc, đua xe đánh nhau, gái gú, chẳng có trò nào mà y chưa từng thử qua, mới đầu còn lén lút, đi chơi đêm. Cho đến năm 2 đại học, y cũng chẳng kiêng dè ai, bỏ học đi ra ngoài chơi bời lêu lổng, bộ dạng so với đứa trẻ ngoan hiền ngày nào trở nên khác hẳn, kiêng căng ngạo mạn chẳng coi ai ra gì. Ba mẹ Park hết khuyên lơn rồi lại trách phạt, thậm chí nhốt y trong nhà nhưng hoàn toàn vô dụng. Cho đến đầu năm 3 đại học gia đình y phá sản, cha nhảy lầu tự sát , -Park ChaeYoung- em gái y vội vàng từ Úc trở về, nhưng chuyến bay không may..... nên em gái y  chết không thấy xác. mẹ vì ưu sầu mà sinh bệnh, 1 tháng sau cũng uống thuốc rồi tự sát. Ba Park vốn là mồ côi, mà y cũng chưa từng nghe mẹ nhắc về ông bà ngoại. Thế cho nên sau khi mẹ mất Park Jimin chẳng còn người thân nào. May mắn mẹ Park trước khi qua đời đã vận dụng mọi mối quan hệ, đưa Park Jimin vào trại cải tạo, 2 năm cũng cai được thuốc, khi ra trại cũng là khi y 22 tuổi. Gia đình phá sản chẳng còn ai, học hành bỏ dở. May được ông Wang là bạn thân của ba cũng từng là cổ đông trong công ty nhà mình giúp, Park Jimin được ông Wang cho vay 1 số tiền, thuê nhà rồi đi làm công, y cũng không dám nhờ vả gì ông Wang nữa. Thế nhưng từ đó trong lòng y luôn có 1 gánh nặng,  lỗi lầm mà y gây ra, sự hối hận muộn màng. Tại y sa đọa làm cha mẹ buồn lòng. Số tiền y phá của ba mẹ quá lớn. Khi đó hạng mục mà công ty đầu tư cũng thua lỗ nặng nề. Gia đình y phá sản. Nếu ngày đó em gái không gấp gáp trở về. Không chuyến bay đó thì có lẽ. Nhưng là không có nếu. Tất cả là sự thật tất cả là lỗi của y. Nếu không phải sợ rằng không còn ai lo lắng đến phần mộ của cha mẹ và em gái, y cũng sớm ra đi theo họ rồi. Từ cậu ấm được nâng niu chiều chuộng, giờ trở thành 1 kẻ làm công bần hàn, bàn tay xinh đẹp trắng nõn ngày nào nay chai sần vì làm lụng vất vả. Bị bóc lột sức lao động, phải nhìn sắc mặt của người khác để sống, thiệt thòi nhưng cũng không có quyền lên tiếng, Park Jimin âm thầm chịu đựng, tự trả giá cho lỗi lầm của bản thân. Chỉ sau 2 năm y đã trưởng thành rất nhiều. Trầm ổn, không còn kiêu căng cũng không còn sự bốc đồng của tuổi trẻ. Ẩn sâu trong đôi mắt u buồn là lưỡi dao sắc bén, y biết ẩn nhẫn thu liễm đi tất cả. Park Jimin vẫn luôn tới thăm hỏi ông Wang, coi đó như người thân của y. Nhưng người y coi trọng ấy, hóa ra là kẻ thù lớn nhất của y. Ông ta đã tiếp tay, để gia đình y phá sản. Tài sản còn lại của gia đình cũng bị ông ta nuốt trọn. Vậy mà y còn ngờ nghệch tin tưởng ông ta. Thật là trớ trêu thay. Ngày đó y vô tình nghe được ông ta nói chuyện, giọng điệu mỉa mai và châm biếm, y như con thú cắn đứt dây xích xổng ra ngoài trực tiếp dùng con dao gọt hoa quả trên bàn đâm ông ta tới chết. Y sau đó cũng cắt tay tự vẫn. Park Jimin qua đời ở tuổi 24.

Nhưng may mắn trời cho y cơ hội để y được làm lại từ đầu.
Y trọng sinh về sinh nhật năm 18 tuổi.
Bắt đầu lại từ đầu. Giống như đời trước y đỗ đại học trọng điểm, y chăm chỉ học hành, không dính dáng gì tới rượu chè bài bạc. Trừ bản thân y thay đổi còn lại đều hết thảy giống như kiếp trước, sau năm nhất Kim TaeHyung đột ngột chuyển đi,  NamJoon và HoSeok hyung vẫn luôn dính nhau như sam, Jin hyung chuyển ra khỏi Kim gia, Jun Hyung phải gánh vác Kim gia, tất cả đều giống với đời trước. Nào ngờ ác mộng vẫn tồn tại, nếu đời trước khi y học năm 3 đại học gia đình y mới phá sản thì đời này lại sớm hơn, lần này không phải hạng mục thua lỗ mà là đầu tư vào mảnh đất phía tây, vốn bỏ ra rất lớn, thành công vốn ở trước mắt chỉ sau 1 đêm bỗng mất tất cả, bi kịch về sau giống hệt đời trước, cha; mẹ; em gái  đều ra đi. Khi đó y đang học năm 2 đại học. Park Jimin kinh hoàng, vốn chuẩn bị cho năm học mới lại vội vàng về nhà, mọi thứ đã quá muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net