Chương 11: Rất quan trọng đối với tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ cười mờ ám cùng với những đốt ngón tay thon dài vươn ra trước mắt,  Hạ Như cảm thấy nhìn thật chướng mắt

Cô nhất thời vẫn còn hoang mang đứng bất động, khiến bàn tay của Hoàng Nhật vẫn còn ở không trung, bầu không khí lúc này có chút ngượng ngập lại vô cùng lạnh lẽo.

Nhận thấy sự bất thường của Hạ Như, Hàn Khiêm khều nhẹ tay cô. Lúc này Trịnh Hạ Như mới hoàn hồn, cười áy náy, lại không nhanh không chậm vươn bàn tay cứng ngắt bắt tay cùng chủ tịch công ty.

"Hân hạnh được gặp mặt Nhật thiếu, nghe danh đã lâu, hôm nay mới có cơ hội cùng tái ngộ" Hạ Như vẽ ra một nụ cười cứng ngắc.

Ánh mắt Hoàng Nhật như có như không nhìn vào cánh tay đang khoát vào nhau của cô và Hàn Khiêm, lại cười như không cười rút tay về để vào túi quần:

"Phải vậy không?" Ánh mắt Hoàng Nhật ánh lên một tia âm trầm.

Hạ Như thoáng sững người, đương nhiên chỉ có cô và hắn hiểu, câu nói vừa rồi mang hàm ý gì. Hắn là đang muốn nhắc nhở cô về quan hệ trước kia của hai người.

Hạ Như nở nụ cười lạnh, cũng không có trả lời câu hỏi của hắn, quay sang Sơ Đông lịch sự lên tiếng:

"Hình như cũng sắp đến giờ rồi, không biết có thể bắt đầu cuộc kí báo được hay chưa?"

Sơ Đồng có chút lúng túng, thoáng nhìn qua Hoàng Nhật bằng ánh mắt dò hỏi, có boss ở đây làm sao ông ta dám tự mình quyết định được. Nhận thấy Hoàng Nhật nhẹ gật đầu, Sơ Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lên dùng hai tay làm động tác mời với Hạ Như, cười lên tiếng: "Có thể bắt đầu rồi, mời Hạ Như tiểu thư!"

Hạ Như cười đáp lễ, khoác tay Hàn Khiêm tiến đến chỗ kí báo. Mặc dù không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng có một ánh mắt đang chăm chăm nhìn cô, mà chủ nhân của ánh mắt này cũng chỉ có thể là hắn. Trong lòng cô khẽ run nhẹ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mà tiếp tục công việc.

Cuộc kí báo cũng diễn ra vô cùng thuận lợi. Cho đến lúc Hạ Như đang thu xếp đồ đạc để chuẩn bị ra về thì phía sau đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên:

"Không biết Hạ Như tiểu thư đây có ngại để tôi mời một bữa cơm chúc mừng sự hợp tác của hai ta?"

Giọng nói khàn khàn ma mị, Hoàng Nhật không nhanh không chậm đứng lên tiến về phía Hạ Như, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, âm trầm khó dò.

Hạ Như nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó lường của hắn, như thế nào cũng không thể biết được hắn đang nghĩ gì. Lòng dạ của hắn rất khó đoán, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy!

"Tôi nghĩ hợp tác lần này cũng không đáng đến nỗi phải đích thân chủ tịch mời cơm. Đối với ngài mà nói thì chỉ là đợt làm ăn nho nhỏ, không phải sao?" Hạ Như mỉm cười, khéo léo từ chối lời đề nghị của hắn.

"Không phải..." Hoàng Nhật bất ngờ phủ định, khiến lưng của cô có chút cứng đờ mà cảnh giác nhìn hắn. Hắn bước tới gần, hơi thở nóng hổi cách nàng rất gần khiến tim cô không khỏi đập nhanh. Nhìn đôi mắt trong trẻo đang mở to nhìn mình, đáy mắt hắn chợt hiện lên một chút ý cười: "... Hợp tác với Hạ Như tiểu thư đây, ngược lại rất quan trọng đối với tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net