Chap 4: Tác hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ " Anh...là Hoàng Duật Tôn? " - cô ngạc nhiên nhìn vào người đàn ông đang ngồi trên ghế.

_ " Đúng vậy, có việc gì sao? " - anh trả lời với gương mặt có chút khó hiểu.

_ " Người đến rồi đi mặc hoa nở..." - cô nói.

_ "...lưu luyến tình chi hoa cũng tàn." - anh chợt đáp lại. Hai vị phụ huynh chỉ ngồi ngẩn ngơ không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ là đang xem mắt lại hoá thành ngâm thơ, trong phút chốc cả cô và anh như nhận ra được điều gì đó, anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc.

_ " Cô là Đan Khểnh? "
_ " Anh là Lão Tôn? "
           -- cả hai người đồng thanh.--

_ " Đúng là cậu rồi! " - Hoàng Duật Tôn chợt đứng dậy bước đến ôm chặt lấy cô, anh để khuôn mặt xinh đẹp của cô tựa vào vai mình.

_ " Đan Khểnh ngốc này, cuối cùng cũng gặp lại cậu, đã dặn là ở yên đợi mình về rồi cơ mà." - anh lấy ngón tay búng nhẹ một bên vành tai cô hờn trách.

_ " Ha, cậu còn dám đổ lỗi cho mình? Chuyển qua thành phố khác để học,  khiến mình chờ lâu như vậy không đoạn tuyệt cậu là may lắm rồi đấy! " - Diệp Ân Đan đẩy nhẹ anh ra, vẻ mặt có chút hờn dỗi, hai vị phụ huynh ngồi đó cuối cùng cũng có phản ứng.

_ " Hai đứa...quen biết nhau từ trước rồi? " - bác Dương hỏi.

_ " Dạ, Ân Đan là bạn học cũ năm cấp hai của con, cuối cấp nhà ta chuyển sang qua ngoại ở thành phố N để sống, lúc đó mẹ đã gặp cậu ấy vào buổi chia tay rồi mà." - Hoàng Duật Tôn nắm lấy tay Diệp Ân Đan kéo cô lại ngồi bên cạnh mẹ anh, còn mình thì ngồi bên còn lại của bà.

_ " Đã qua nhiều năm như vậy, trí nhớ của bác không được tốt, tiểu Đan con đừng để bụng nhé!" - bác Dương hai tay đặt lên bàn tay cô đang để trên đùi, ánh mắt trìu mến nhìn cô.

_ " Không đâu ạ, bác đừng nói vậy, con sao có thể trách bác được, con chỉ trách ai đó đã thất hứa với con thôi." - nửa câu sau cô chợt liếc nhẹ sang người đang ngồi cạnh bà, người đó đột nhiên tự cảm thấy có chút lạnh sống lưng.

_ " Chị Dương à, đây có thể coi là nhân duyên rồi a." - Hạ Hoàng Vân nhìn Dương Hoa.

_ " Theo tôi thì chúng ta ít nhất nên để bọn trẻ chút thời gian đã, dù gì cũng lâu rồi mới gặp lại." - với bà, kết hôn là chuyện quan trọng của đời người, không thể gấp gáp là được, huống hồ Duật Tôn lại là con trai độc nhất của bà, không khéo người khác lại chê cười sau này, bà dĩ nhiên không muốn có điều gì bất lợi cho con trai mình, tốt nhất là chậm mà chắc.

_ " Đúng đúng, là tôi nhất thời vui mừng không suy nghĩ, thôi thì cứ theo ý của chị, cứ để bọn trẻ tự quyết định."

Diệp Ân Đan và Hoàng Duật Tôn nghe cuộc nói chuyện giữa hai bà mẹ thì cũng không nói gì, thi thoảng cô và anh đưa mắt nhìn nhau không nói gì, còn có chút trầm mặc.

Cuộc xem mắt không mong muốn này không ngờ lại là cơ hội để họ được gặp lại nhau, mấy năm trước là bạn, còn bây giờ đã có thể là 'nửa kia', cả hai đều đã trưởng thành, đều đã có mong ước của riêng mình, điều duy nhất quan trọng cho lúc này chính là thời gian...

------ Thư phòng ------- 9 : 00 tối

_ " Father, can I come inside?"
( Ba ơi, con vào trong được không? )
- bàn tay phải của cô gõ nhẹ lên mặt cánh cửa gỗ của thư phòng.

_ " Of course my sweetie. "
( Tất nhiên rồi con gái yêu của ta.)
- một giọng trầm ấm quen thuộc với cô phát ra từ bên trong. Cô mở cửa bước vào, cô nhìn phía bộ sofa ở một góc phòng, thân ảnh người ba mà cô vô cùng kính trọng hiện lên trước mặt, ông trên tay cầm tờ báo, tay còn lại cầm tách trà nóng uống từ tốn.

_" Ba, người vẫn còn chưa ngủ sao? " - cô đi đến ngồi cạnh ông.

_" Già rồi, ta khó có thể ngủ được, con đến tìm ta có việc gì?"

_" Ba, người hôm nay sao lại không giúp con như mọi khi..."

_" Ta chẳng thể giúp được con mãi, con cũng đã lớn rồi, nên chuẩn bị sẵn sàng cho một mối quan hệ, những lần trước đáng lẽ ta nên cân nhắc trước khi giúp con tránh khỏi việc xem mắt." - ông nhẹ lắc đầu, lúc nào cũng chỉ khiến ông luôn lo lắng, ông luôn mong cô tìm được một người có thể che chở, bảo vệ, thay ông chăm sóc cô sau này, cô con gái độc nhất này của ông từ nhỏ đã được ông bao bọc kĩ lưỡng, dù cho bây giờ có lớn thì trong mắt những người làm cha mẹ thì họ vẫn chỉ như một đứa trẻ dễ vấp ngã.

Ông chưa bao giờ mong cô công chúa nhỏ của ông sẽ mau sớm lấy chồng cả, nhưng cũng không thể giữ con bé ở lại bên ông và vợ mãi được, cũng nên đến lúc ông chấp nhận cho cô tự do đi tìm người đàn ông của đời cô rồi, biết rằng sẽ khó nhưng cũng chỉ mong con gái ông được hạnh phúc...

_ " Nhưng con...chưa sẵn sàng. " - Diệp Ân Đan ngồi lên chiếc sopha đối diện ông, giọng nói có chút ngập ngừng.

_ " Thế thì con hay chuẩn bị tốt mọi thứ đi, còn nhiều thời gian dành cho con. " - ông chậm rãi nói, đôi mắt vẫn nhìn vào tờ báo trên tay. Ông sợ nếu nhìn vào gương mặt trầm tư ấy ông sẽ không kìm được mà rơi nước mắt. Ngoài mặt thì cho cô lời khuyên nhưng bên trong thì ngược lại, không muốn cô rời vòng tay ông mà đi dù chỉ một chút.

_ " Dạ, thôi ba ngủ ngon ạ, mai con có hẹn đi với cậu ấy. " - Diệp Ân Đan mỉm cười nhìn ông rồi khẽ bước ra cửa phòng.

_ " You too. " - ông gật đầu cười.
  ( Con cũng vậy )

------ Phòng ngủ của Diệp Ân Đan ----

Ting ting ! Chuông báo nhận được tin nhắn phát ra từ điện thoại Diệp Ân Đan, cô ngồi tựa lưng vào cái gối đầu giường, ngón tay thon dài nhập password vào màn hình :

                         / Màn hình /
                              21 : 34

Duật Lão Tôn °=°
| Đan Khểnh cậu ngủ hay chưa?|

                                 Tiểu Đan Khểnh <33
                                        | Chuẩn bị thôi |

Duật Lão Tôn °=°
| Mai cậu muốn ăn trưa ở đâu?|

                                Tiểu Đan Khểnh <33  
| Hmm... Ở đâu cũng được, tùy cậu chọn :vv |

Duật Lão Tôn °=°
| Thế đi nhà hàng Aren nhé, mình nhớ cậu thích đồ ăn ở đó ^^ |

                                  Tiểu Đan Khểnh <33 | Oke, duyệt thế đi! Giờ mình buồn ngủ rồi, mai gặp nói sau. |

Duật Lão Tôn °=°
| Được rồi, cậu ngủ ngon nhé! |

                                  Tiểu Đan Khểnh <33
                                    | Cậu ngủ ngon. |

------------------
Cô tắt điện thoại để lên bàn rồi nằm xuống giường, tâm trạng cô bây giờ rối bời, cô bây giờ cảm thấy bản thân nói chuyện đã có chút xa cách với Duật Tôn, mối quan hệ bạn thân có vẻ không còn tự nhiên được như trước nữa, cả cậu ấy cũng vậy.

Gió lạnh từ cửa sổ lướt ngang cành hoa sim tím mang chút mùi sương đêm trên lá thổi vào phòng cô, đôi vai nhỏ theo phản xạ co lại, tay cô vén chăn kéo cao đắp lên che kín đến cổ, cảm nhận được chút ấm áp thoải mái nên hai hàng mi cô từ từ khép lại.

Bên ngoài mặt trăng cũng tự " đắp " cho mình bằng những đám mây, ánh trăng đang rọi vào khuôn mặt kiều diễm của cô cũng từ từ tắt dần đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC