Chap 25: nỗi đau của anh mang tên người (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Em tia nắng ban mai rực rỡ hơn cả mặt trời. Em đi qua đời anh cho anh tình yêu giờ em lại buông bỏ tình yêu đó để lại anh một mình nơi đây.

  Tuyết Tuyết nếu như em còn tình yêu... Nếu em còn lưu luyến anh thì xin em cho anh một hội để làm lại. Hai ta ngày xưa đã hứa với nhau nhữngem nhớ ko? Em đã yêu anh rất nhiều rồi giờ xin em xin em cho anh một lần này thôi được yêu em,chăm sóc em.
  
  Trái tim anh tan nát một người con gái đã từng làm anh rung động nhưng rồi cũng làm anh ruồng bỏ. Con người đôi khi quáng thói quen ko nhận ra đâu mớiđích đến cuộc sống. Anh kẻ ngốc nghếch bần tiện em à. Anh ko xác định được đâu thói quen đâu mớitình yêu đích thực.

  Anh yêu em giờ anh mới nhận ra trái tim anh chỉ chứa bóng hình của mình em thôi người à! Nhưng giờ nhận ra đã quá muộn màng... Nếu như anh tỉnh táo hơn để định hướng mọi chuyện... Nếu như anh nghe những lời em nói... Nếu như....

  Em nói phải trên thế giới này có số người làm cho em cười nhưng chỉ có mỗi mình anh chuyên làm em khóc. Anh xin lỗi... Anh xin lỗi.... Nhưng anh yêu em mất rồi... "
  - Chà! Rượu này thật tuyệt. Cứ uống vào là anh lại được nhìn thấy mặt trời bé nhỏ của mình.
  Hạo Phong ngả đầu về phía sofa, tay ko ngừng rót rượu vào cái bao tử rỗng tuếch rỗng toác của mình. Giờ phút này anh chỉ cần rượu thôi, chỉ nó mới có thể giúp anh quên đi cô quên tất cả những chuyện đã xảy ra. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh người con gái đôi mắt đượm buồn đỏ hoe lại hiện lên trước mặt anh rồi từng nụ cười lời nói yêu thương nhẹ nhàng của cô ẩn hiện như một cuốn phim quay chậm.

    Anh thực sự sai rất nhiều, rất rất nhiều. Anh yêu thương Chu Tử Du như một thói quen mà ko hề hay biết người mình yêu là Như Tuyết. Anh luôn chiều chuộng, bảo vệ ả ko chừa một giây còn cô anh lại làm khổ cô cả cuộc đời. Anh miệt thị cô, căm ghét cô, hiểu sai về con người cô. Anh nguyền rủa đứa bé con của cô và mình, anh ko xứng đáng một chút nào ko đáng để được cô yêu thương... Anh hối hận lắm :
  - Tuyết Tuyết anh phải làm sao đây? Em đang nơi nào chứ!
_________________________________
  Ở nơi kia.
  Như Tuyết vừa kết thúc giờ dạy học cho các bạn học sinh vùng cao. Quả thật là lạ. Hôm nay cô làm sao ấy? Tinh thần ko thể tập trung lại còn bất an lo lắng đặc biệt là cô luôn nhớ về anh. Ko biết dại này anh thế nào rồi? Có ăn uống đầy đủ ko? Có làm việc quá sức ko? Ngốc ạ sao mày ko quên được người đó vậy giờ có lẽ người đó đang sống rất hạnh phúc khi ko có mày.
   Ngốc.. Đừng ảo tưởng nữa. Hãy bước ra khỏi giấc mơ đi- một giấc mơ mãi mãi ko có thật. Cô đã là Tiểu Lam ko còn là Như Tuyết nữa cô phải là một con người hoàn toàn mới. Cô nên như vậy.
   " Yếu đuối nốt đêm cuối
      Mai sẽ mạnh mẽ cười
      Đối diện cũng chẳng thiết
      Lần biệt ly cuối cùng.

      Cứ khóc mặc đêm đến
      Mắt lem nhem giọt sầu
      Đấm ngực tim đau thắt
      Sao người rạch tim tan.

      Chỉ khóc nốt đêm cuối
      Mai kiên ngạo nhìn đời
      Người dối gian chẳng thiết
      Ta dại chi miệt mài.

      Nhìn gương cười như hài
      Lệ lăn dào khóe mắt
      Tự hỏi người sao nỡ
      Giày xéo tình mong manh."
_________________________________
Sáng hôm sau tại Tống gia .
  Các người làm đang xôn xao bàn tán về chuyện gì đó.
   - Thấy chưa tôi đã bảo là Lâm tiểu thư là người tốt mà.
  - Ghê quá Chu Tử Du thật bỉ ổi đã dơ bẩn rồi lại còn muốn tránh vai cùng Tống thiếu.
   - Coi chừng ả ta ở sau lưng cô đó.
  - Ha ha cô đừng đùa ả ta giờ đang ở trong tù rồi.
  - Mấy cô hết việc làm rồi à?
  Mọi người làm đều hết sức hoảng hốt với câu nói vừa rồi đồng thanh nói:
   - Thiên Khang thiếu gia chúng tôi xin lỗi.
    - Thôi được rồi tôi bỏ qua. Hạo Phong đâu?
    - Dạ thiếu gia mấy ngày qua ko bước chân ra khỏi phòng. Quản gia có mang thức ăn lên nhưng thiếu gia ko ăn lại còn hất đổ. Hôm qua vú Hà cùng lão phu nhân vào thì thấy thiếu gia tắm mình trong rượu lại còn nhận nhầm người đó là Lâm tiểu thư mà ôm hôn ngấu nghiến nữa.
    - Được rồi các cô làm việc đi.
    ....
     - Bà nội Phong sao rồi....
     - Thiên Khang à bà ko biết nên làm gì nữa thằng Phong nó...
     - Mấy ngày qua con đã lo xong việc báo chí đưa tin cũng như phỏng vấn rồi. Mọi chuyện đều ổn cả rồi. Để con lên nói chuyện với cậu ấy....
   
Bước vào phòng của Hạo Phong Thiên Khang ngán tới tận cổ :
    - Cậu suy sụp hơn tôi nghĩ đấy. Nhưng đáng đời cậu.
    Im lặng ....
   - Nè sao ko trả lời... Ngủ rồi à? Nè Phong... Cậu sao rồi đồ ngốc nghếch nè....
   Thiên Khang giật bắn tim , trước mặt anh là một Hạo Phong nhếch nhác khuân mặt nhợt nhạt ko chút máu mặt. Điều quan trọng là anh đang cực kỳ khó thở như làm sắp....
    Ôi ko phải chứ....
   - Người đâu gọi cấp cứu mau... Tống Hạo Phong cậu tỉnh cho tôi. Cậu ngu ngốc thế.
   - Phong nó sao vậy con?
   - Trời ơi cấp cứu...
  Cả bệnh viện náo loạn trước tiếng hét của Thiên Khang. Trước khi vào phòng cấp cứu anh con thì thào nói với Thiên Khang một câu:
   - Nếu cậu tìm được Như Tuyết hãy nói lại với cô ấy tôi... Xin lỗi.. Mẹ con cô ấy rất nhiều... Như Tuyết anh xin lỗi... Anh yêu...... Em
   - Hạo Phong cố lên cậu ko được chết...
   Phòng cấp cứu đóng cửa , bên ngoài quản gia, bà nội Tống đang lo lắng khóc lóc khôn nguôi. Còn Thiên Khang nghĩ về việc Hạo Phong tự tử anh ko khỏi đau lòng. Cuối cùng cậu ấy cũng trở lại rồi. Xin trời đừng chia cắt họ nữa.
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net