Chap 27: Tòa án lương tâm(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tòa án thành phố...
   Phiên tòa đang diễn ra khá căng thằng, tất cả bằng chứng buộc tội Chu Tử Du đã có nhưng ả ta vẫn giống như một bà điên khăng khăng phủ định:
  - Ko tôi ko làm gì sai cả tôi ko giết người là cô ta là Lâm Như Tuyết cô ta sai khiến tôi xin hãy tin tôi. Phong ơi cứu em...
  - Bên kiện cáo anh Tống Hạo Phong anh có lời gì muốn nói thêm ko?
  Hạo Phong tiến lên phía trước quan tòa, ả ta đầu tóc rối bời nhìn Hạo Phong đi lên thì vui mừng thầm chắc chắn anh ấy sẽ cứu mình.
   Anh kẽ nhắm mắt lại mở ra, ko thèm liếc nhìn ả một cái, giọng anh khàn khàn đĩnh đạc:
  - Thưa quý tòa bị cáo đã làm ra nhiều việc sai trái nhưng ko chịu thừa nhận hơn nữa bị cáo còn phạm tội lớn nhất là bôi nhọ thanh danh người khác ( nghĩ đến đây con tim anh lại nhói đau vì những gì Tuyết nhi của anh phải chịu) tôi hi vọng toà kết án nặng nhất có thể và yêu cầu bị cáo trả lại danh thơm tiếng tốt cho cô Lâm Như Tuyết.
.......
Sau 3h đồng hồ cuối cùng phiên tòa cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Chu Tử Du bị kết án chung thân.
   Cả tòa lúc này chỉ có tiếng la hét nguyền rủa của ả:
   - Thả tôi ra tôi sẽ không tha cho mấy người đâu.... Tôi sẽ báo thù....
   __________________________________

Bên trong tòa án, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Chà! Cuối cùng thì Như Tuyết cũng đã được trả lại thanh danh rồi. Người hạnh phúc nhất lúc này không ai khác chính là Hạo Phong. Anh vui lắm chứ anh đã lấy lại danh dự cho người anh yêu giá mà cô ấy cũng ở đây thì hay biết mấy.
    Như Tuyết em đang ở đâu...
  Đang mải mê tập trung suy nghĩ thì có tiếng nói quen thuộc vang đến tai anh:
   - Tống thiếu nghe nói cậu định tử tự.
  Hạo Phong bàng hoàng quay lại thì đó là ông bà Lâm, anh nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu chào lễ phép:
  - Con chào hai bác, con không sao đâu ạ.
  - Cậu nên quên hết chuyện quá khứ đi rồi bắt đầu làm lại từ đầu. Con gái tôi cứ để chúng tôi tự lo tự tìm kiếm không dám nhận sự giúp đỡ từ cậu. ông Lâm nghiêm nghị nói.
Cổ họng Hạo Phong nghẹn ứ lại khi nghe câu nói của ba Lâm. Họ vẫn chưa tha thứ cho anh. Đúng rồi ai lại tha thứ người đã làm cho cuộc đời con gái mình tan nát chứ. Chính bản thân anh còn chẳng thể tha thứ cho mình. Nhưng anh không bỏ cuộc, anh cần phải tìm Như Tuyết về bồi đắp tình cảm cho mẹ con cô ấy. Giọng anh run run:
   - Con biết con đã làm tổn thương Tuyết nhi rất nhiều nhưng con mong được hai bác tha thứ và chấp nhận con. Hãy để con tìm vợ con con về ba mẹ đừng lo lắng.
  -Chúng tôi không phải ba mẹ cậu. Giữa chúng ta ko có mối quan hệ nào cả. Dù con gài tôi có trở về và tha thứ cho cậu đi chăng nữa thì chúng ta vẫn sẽ ngăn chặn chuyện này.
  Nói rồi hai ông bà lạnh lùng bỏ đi. Hạo Phong ngã khụy xuống đất đôi mất rưng rưng... Là anh đáng chết làm khổ em nhiều như thế.
   ___________________________________
  Tại một góc khuất của tòa án một người phụ nữ mặc đồ đen nghe được hết toàn bộ câu chuyện đang mỉm cười gian trá nhìn Tống Hạo Phong.
   - Đã đến lúc công khai bí mật rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net