Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Dì Chu, dì nói xem con nên làm thế nào đây?

Mạch Huyên Dao xách giỏ đi chợ cùng dù Chu, vừa đi vừa trò chuyện.

-Cô chủ, thật ra cậu chủ rất dễ gần, cô cứ cố gắng đi, không phải còn 10 ngày nữa sao

-Mong là vậy.

Cô nên tiếp tục hay dừng lại đây? Nhiều lúc muốn quên đi nhưng trái tim lại không thể làm được. Nhiều lúc muốn tiếp tục thì hiện thực lại không cho phép. Yêu làm sao khó đến vậy?

____

Xách túi lớn túi nhỏ cùng dì Chu đi bộ về nhà, Mạch Huyên Dao cảm thấy đó là một niềm vui. Bình thường dì Chu cũng hay cùng cô đi chợ nhưng ít khi mới có dịp đi lâu như vậy. Hôm nay cô còn dẫn dì Chu đi shopping mua đồ, tới siêu thị mua đồ ăn vặt, đi chợ mua đồ ăn tươi sống,... mua sắm là niềm vui của biết bao cô gái mà.

-Lên xe, tôi đưa hai người về.

Chiếc xe BWM dừng bên vỉa hè, nơi hai người đang đi, Khuynh Tử Ngôn mở cửa kính xe nói với cô.

-Chồng cũ, anh không ở nhà chơi với tình nhân sao?

Giọng nói của cô như đang châm chọc anh, còn nhấn mạnh hai từ "Chồng cũ"

-Bớt nói nhảm, lên xe.

-Xì, Chồng cũ à, trong giỏ có cá tươi, anh không sợ xe của mình bị tanh sao?

-Vậy thì hai người cứ tiếp tục đi bộ đi.

Cửa kính được kéo lên, chiếc xe rời đi. Nghe cô châm chọc, anh cảm thấy khó chịu trong lòng. Có ý tốt muốn đưa cô về nhưng xem ra cô không cần.

-Cô chủ, tại sao cậu chủ muốn đưa cô về mà cô lại từ chối ý tốt của cậu ấy?

-Tôi muốn đi với dì mà.

Dì Chu không nói gì nữa, cùng cô về. Tâm tư các đám thanh niên khiến bà thật khó hiểu. Bà biết cô yêu anh, nhưng lại vì không muốn tổn thương nữa. Bà cũng nhìn ra, cậu chủ đã thay đổi cách nhìn về cô, nhưng lại vì cái tôi cản trở. Đúng như người ta nói, người ngoài cuộc luôn luôn hiểu rõ hơn người trong cuộc.

_____

Thời gian vẫn tiếp tục trôi, thấm thoát cũng chỉ còn hai ngày.

-Chồng cũ, anh về rồi sao? Trà của anh nè.

Cô bưng tách trà nóng cho anh, mỉm cười như một người vợ hiền với anh. Trước đây cô lúc nào cũng như vậy, bây giờ vẫn thế. Chỉ là dạo gần đây anh lại chấp nhận những thứ cô làm cho anh.

-Dì Chu, con dạy dì pha trà này nha. Đây gọi là trà hoa cúc, dì cứ pha cho anh ấy sau khi anh ấy đi làm về, và trước khi đi ngủ pha cho anh ấy một tách.

Cô chỉ tận tình cách pha cho dì Chu, dì Chu cũng chăm chú học. Ngoài cách pha trà này ra, cô còn dạy dì cách nấu cháo của cô hay làm. Tất nhiên cô có cách làm riêng của mình nên mới dạy cho dì Chu, chứ dì Chu là giúp việc, mấy cái kia chắc chắc biết làm.

-Cô chủ, cô muốn đi rồi sao?

-Sau hôm nay, tôi chỉ còn thời gian một ngày thôi. Một ngày thì làm được gì. Nhưng tôi cũng vui rồi, ít nhất trong vòng một tháng này, tôi không sống trong vỏ bọc là một người vợ hiền nữa.

Ngừng một lát, cô thở dài rồi nói tiếp

-Tôi muốn tự do, muốn sống là chính mình. Trước đây cứ nghĩ mình sẽ trở nên thục nữ, anh ấy sẽ thích, cuối cùng cũng chẳng được gì.

-Tại sao cô không dùng chính bản thân đối với cậu chủ?

-Tôi sợ, tôi quá đanh đá, khiến anh ấy mất mặt. Vợ của một giám đốc, người nào cũng đẹp, hiền lương thục nữ. Tôi không có sắc, chỉ muốn làm thục nữ.

Dì Chu thở dài. Cô nói sai rồi, thứ cậu chủ thích không phải là cô như vậy. Nhưng, bà sẽ im lặng, nếu có duyên, họ sẽ nhận thấy thứ mình cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net