Cuộc gặp gỡ định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố X,ánh nắng ngả dần vào xế chiều,bóng tối dần ôm trọn bầu trời.Trời đã mịt mờ tối,những ánh đèn đường dần được bật sáng.
Giữa thành phố náo nhiệt và chật chội này đôi lúc khiến con người ta cảm thấy bị cô lập,đôi lúc chỉ mong được vỗ về và chở che.Quỳnh Trân mới xa nhà một tháng mà đã nhớ nhà khôn nguôi,đôi khi cô chỉ muốn rời bỏ thành phố này để về nhà với mẹ của cô,cô muốn bỏ hết tất cả để chạy về nhà và ăn những món ngon mẹ cô thường nấu nhưng còn tiền học phí,tiền chi tiêu sắp tới của cô,nghĩ đến đây cô chỉ tạch lưỡi.Cô đã quyết định sẽ không phụ thuộc vào mẹ mình nữa mà tự chi trả cho cuộc sống của cô,cô không muốn mẹ vì cô mà phải lo nghĩ thêm một chút nào.Cô muốn tự đi làm tự kiếm tiền và tự nuôi sống bản thân để mẹ cô bớt lo lắng hơn.
7 giờ tối,cả thành phố chìm ngập trong ánh đèn lung linh huyền ảo,như thường lệ đây là khoảng thời gian bắt đầu làm việc của cô,cô làm theo ca từ 7h tối-12h đêm.Nghe chừng công việc này có vẻ vất vả nhưng vì cô làm việc ở nhà hàng hạng sang nên được trả lương rất cao vả lại cô cũng chỉ là nhân viên order đồ nên cũng không khó nhọc là bao.Công việc này đòi hỏi tính cởi mở,thân thiện và thậm chí là cả sự tỉ mỉ và tinh tế.Nếu chẳng may cô order nhầm món cho khách,e là sẽ bị quản lý trách móc và trừ lương.
Tối của đầu tháng 8,trời mùa hạ oi bức nóng nực,Quỳnh Trân đưa tay lên lấm thấm mồ hôi trên trán.Cô đang chăm chút để hoàn thành món bánh puff pastry.'Xong rồi',Quỳnh Trân hớn hở ngắm nhìn chiếc bánh cô vừa làm.Quả là không tồi!Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên:
"Wise men say only fools rush in
But I can't help falling in love with you
Shall I stay?
Would it be a sin
If I can't help falling in love with you?...".Quỳnh Trân hoảng hốt nhìn đồng hồ 'Trời đất đã 7h rồi ư?Muộn làm là cái chắc rồi😓'.Cô nhanh chóng nghe điện thoại,giọng nói quen thuộc của chị quản lý vang lên  bên đầu dây bên kia:'Trân!Có định đi làm không hả?Cô có biết mấy giờ rồi không?Nếu tháng này cô còn đi muộn tôi sẽ trừ nửa số tiền lương của cô đấy".Quỳnh Trân nhanh mồm nhanh miệng đáp:'Dạ rồi thưa chị,em đến ngay đây ạ".Cúp máy xong,mồm Quỳnh Trân lẩm bẩm 'đúng là con mụ khó ưa,chưa chồng mà đã cọn cằn khó tính'.Vội vã tháo chiếc tạp dề xuống,Quỳnh Trân chạy một mạch ra lấy xe rồi phóng nhanh tới nhà hàng.Hôm nay cô mặc một bộ trang phục đơn giản,1 chiếc quần jean và 1 chiếc áo phông trắng cổ tim để lộ ra hàng xươi quai xanh quyến rũ.Mondita- cô dừng chân trước cửa nhà hàng,ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa ra vào.Quái thật,vừa đến nơi cô đã thấy bà chằn quản lí đứng đợi sẵn ở cửa,vừa thấy cô chị ta nhoẻn miệng cười,Quỳnh Trân đứng khựng lại cười ngượng ngạo.Ánh mắt chị ta dò xét từ đầu đến chân:'Trân,cô biết đây là lần thứ mấy cô đi muộn trong tháng không?'.Quỳnh Trân giả bộ ngây ngô lắc đầu rồi nhanh chân chạy lại đứng trước mặt chị ta tay dơ ngón trỏ lên 'Hì,em hứa đây là lần cuối ạ,nốt lần này thôi chị em hứa sẽ đi đúng giờ mà'.'Được'!Quỳnh Trân mừng thầm trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào thì lại bị câu nói của chị ta làm cuồng nộ lí trí:'Vậy tháng này tôi sẽ trừ 20% tiền lương của cô'.Nói xong chị ta quay phắt người đi để lại Quỳnh Trân với khuôn mặt ngơ ngác.Cô thở dài 'Bảo sao chị ta không lấy được chồng là phải'.Bỏ lại mớ suy nghĩ viển vông,cô chạy lẹ vào nhà hàng vừa đến quầy lễ tân ngoài sảnh(đây vừa là nhà hàng vừa kiêm cả khách sạn nha mấy chế) cô bị Tú Vi gọi lại:"Này,bà lại trễ giờ phải không?".Quỳnh Trân nhanh nhảu chạy lại 'Haiz,đã muộn thì chớ lại còn bị con mụ quản lí ra quyết định trừ lương,thật tội nghiệp tôi quá đi mà'.Tú Vi cười khúc khích 'Đầu bà suốt ngày để lên mây thế,yêu rồi hay sao?'.Quỳnh Trân cau mày khua khua tay 'Vớ vẩn,nào ai đã được nếm trải mùi vị tình yêu bao giờ'.
(Nhân vật mới - Tú Vi:xinh xắn,ngoại hình ưa nhìn.Đấy là vẻ bề ngoài nha đừng lầm tưởng -_- thực chất là con người giả tạo,xảo trá luôn tìm cách hãm hại đồng nghiệp)
Đứng nói chuyện hồi lâu,Quỳnh Trân quên mất nhiệm vụ chính của mình là đến để đi làm.Mạc Tố Tố(quản lí) vẻ mặt đầy sát khí đứng sau lưng Quỳnh Trân mà cô không hề hay biết gì vẫn hồn nhiên nói cười với Tú Vi.Giọng nói của Tố Tố khiến Quỳnh Trân giật bắn mình:'Còn không đi thay quần áo rồi làm việc mà còn đứng ở đấy rồi buôn chuyện với nhau à'.Quỳnh Trân hoảng hồn,quay lại nói với Tú Vi:'Thôi tôi đi làm nha,bye bà' nói rồi luýnh quýnh chạy đi thay đồ.Tú Vi dơ tay vẫy vẫy:'Bye bye'.Bóng dáng của quản lý vừa đi khuất Tú Vi quay sang nói với người lễ tân đứng bên cạnh 'Con nhỏ Quỳnh Trân đó không khéo sắp bị đuổi việc mất rồi ý,bà xem tháng này lỗi của nó chất thành núi rồi'.Lễ tân bên cạnh cười trừ rồi thì thào vào tai Tú Vi:'Yên tâm,sớm muộn nó cũng sẽ bị đuổi việc thôi'.Nói rồi hai con người xảo trá cười phá lên.
Phòng thay đồ,vẫn như mọi ngày cô phải mặc đồng phục khi làm việc,đồng phục của cô là một chiếc sơ mi trắng và một chiếc chân váy bó màu đen.Quỳnh Trân chải chuốt lại tóc rồi búi gọn lên,cô thoa nhẹ một chút son nhưng khuôn mặt vẫn toát lên vẻ khí chất ngời ngợi.Quỳnh Trân cao 1m65,dáng người thon thả hút mắt,cô đi một đôi giày cao gót trắng mũi nhọn cao chừng khoảng 7cm làm tôn lên vóc dáng sẵn có của cô.Làn da trắng mịn cùng với bộ đồ khiến cô trông càng thêm gợi cảm.Vòng 1 căng tròn,vòng eo thon gọn cùng với đôi chân dài miên man khiến ai cũng muốn nhìn cô lâu thêm đôi chút.Quỳnh Trân bước ra ngoài,Tố Tố gọi cô lại 'Trân đi đến bàn này hình như chưa có đặt trước,ra hỏi xem khách muốn dùng gì' cô chỉ tay về phía bàn gần cuối phòng.Quỳnh Trân nhanh nhảu bước đi,thoạt nhìn cô bị choáng ngợp bởi hai vị khách.Cô đứng đơ người một lúc,một chàng trai lên tiếng:'Có phải cô là nhân viên ở đây' anh ta nhìn bảng hiệu trên áo của cô,mặt đăm chiêu:'Thẩm Quỳnh Trân?'.Quỳnh Trân bừng tỉnh,trong đầu cô thốt lên:'Hic,trời đất quỷ thần ơi Đẹp trai quá'.Cô quay trở lại nhiệm vụ chính của mình:
-Dạ,quý khách muốn dùng gì ạ?
Chàng trai nhếch mép:
-Cô đi gọi chủ nhà hàng về đây!Tôi có một số điều muốn bảo ban anh ta.
-Dạ thưa anh nhưng mà...Quỳnh Trân hoảng hốt vì cứ ngỡ mình đắc tội với anh ta.'Toi rồi Trân ơi,hôm nay xem ra là ngày xui xẻo của mày rồi'.
Anh vắt tay lên ghế,mặt đăm chiêu,ánh mắt xuyên thấu tận tim gan cô,cười khẩy:
-Đúng là nhân viên mới không biết phép tắc gì cả.Một là gọi ông chủ của cô ra đây,hai là tôi sẽ cho sập cái nhà hàng này.
Thiếu gia bên cạnh khoanh tay lên tiếng:
-Từ từ thôi,gì mà như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.Anh ta cười trìu mến quay sang nói với Quỳnh Trân:
-Phiền cô tìm Mã Tống-chủ nhà hàng này giúp tôi.Chúng tôi có việc cần gặp anh ta.
-Hừm,nhân viên như cô ta thật chẳng xứng làm ở đây mai tôi sẽ bảo A Tống đuổi việc cô ta.Anh ta lại nhếch mép,khuôn mặt hiện lên vẻ đầy nham hiểm.
Thiếu gia kia lại lên tiếng:
-Cô đi nhanh đi còn thằng ranh này để tôi xử lý.
Cơ mặt của Quỳnh Trân dần giãn ra,cô cười thật tươi để lộ hàm răng trắng bóng:
-Dạ được,vậy phiền anh đợi một lát.
Quỳnh Trân nhanh chóng bước đi,thiếu gia kia lên tiếng:
-Có thích người ta thì cũng đừng vội vã như vậy.

Hạc Nhiên cau mày giận dữ nói:
-Khiết Trạch,mày điên rồi sao?
(Nhân vật mới - Khiết Trạch: một thiếu gia nhà giàu,một tay chơi khét tiếng.Gia thế khỏi bàn,bố là chủ tịch công ty X,mẹ là một doanh nhân lớn trong giới chứng khoán.Vừa đi du học Mĩ về,vẫn còn độc thân,nổi danh là sát gái.Người theo đuổi đếm không xuể,thay người yêu như thay xe,mỗi tuần 1 xe =))))
-Nói đúng quá nên mới tỏ thái độ như vậy chứ gì,Haha.Khiết Trạch cười lớn.
-Ăn nói hàm hồ.Hạc Nhiên chau mày nhìn ra cửa kính.
Lúc này ngoài trời đang đổ mưa,từng hạt mưa đọng lại trên ô cửa kính,ánh đèn lung linh trông thật đẹp là bao.Phải chi người ngồi đối diện anh lúc này là một cô gái hay tình nhân chứ không phải cái con người tào lao kia.Hạc Nhiên tạch lưỡi:'Chậc'.
Về phần Quỳnh Trân,cô chạy ngay đến khu bếp nơi chị quản lý đang giám sát công việc,Quỳnh Trân hấp tấp chạy thật nhanh đến chỗ chị ta.
-Làm gì mà thở hổn hển thế.Mạc Tố Tố tra hỏi
Quỳnh Trân vừa thở gấp vừa nói:
-Chị,chị 2 vị khách lúc nãy chị bảo anh ta muốn tìm gặp chủ nhà hàng Mã Tống.
Tố Tố trợn mắt rồi lại cau mày:
-Nhưng hiện tại anh Tống đang bận công việc không muốn bị người khác làm phiền.Thôi được,để tôi ra nói chuyện với họ.
Nói rồi Tố Tố nhanh chân bước về phía hai thiếu gia đang hút mắt các cô gái trong nhà hàng,những cô nàng nửa tò mò nửa ngưỡng mộ dơ máy ảnh ra chụp lén.Cô bước đi trong sự tò mò của các cô gái,Quỳnh Trân lẽo đẽo chạy theo sau.
-Thưa hai anh,có phải hai anh muốn tìm Mã Tống? Tố Tố dõng dạc nói
-Đúng vậy!Mau đi gọi người về đây. Hạc Nhiên khoanh hai tay lại với nhau
-Nhưng thưa anh,hiện tại ông chủ của chúng tôi đang bận việc riêng có lẽ để khi khác gặp thì tốt hơn ạ.
-Cái gì?Hmm -Khải Trạch nhếch mép.
-Xem ra nó ăn phải gan hùm rồi chăng?Tôi vì muốn đến thăm bất ngờ nên không gọi điện báo trước vậy mà đến đây gặp phải lũ nhân viên không biết điều.Tôi sẽ bảo Tống đuổi việc hết lũ người các cô.
Tình thế đang căng như dây đàn thì Khải Trạch lên tiếng nhẹ nhàng:
-Xin lỗi vì thái độ của bạn tôi,nó mắc một chút vấn đề về thần kinh.Phiền hai cô thông cảm,nếu A Tống bận việc vậy để khi khác chúng tôi đến.
Hạc Nhiên nghiến răng,trợn mắt nói:
-Đã đến rồi nói về là về sao,xem ra nó không nể mặt anh em chúng ta rồi.Nếu các cô không gọi được anh ta xuống đây vậy thì đừng hòng làm việc ở đây nữa.
-Nhưng...Thưa anh...t..ôi...Tố Tố ấp úng,có phần sợ sệt trước phản ứng của anh ta.
Quỳnh Trân kéo nhẹ cánh tay áo của Tố Tố,thù thần vào tai cô:'Rút thôi chị'
Cả hai cô gái định quay người bước đi thì bị một giọng nói làm cho đơ người
-Thẩm Quỳnh Trân,lên phòng riêng của anh ta tìm anh ta cho tôi.Nếu cô biết điều tôi sẽ không bảo Tống đuổi việc cô nữa.
Quỳnh Trân luống cuống quay người lại,mỉm cười thân thiện:'Dạ được thưa anh,chuyện này cứ để tôi ạ' Quỳnh Trân nháy mắt,ra hiệu ok rồi luýnh quýnh bước đi bỏ lại Tố Tố đứng ngẩn người.
-Xem ra là cô ta biết điều.Hạc Nhiên chống cằm nhìn theo dáng người dần xa của cô.
Khải Trạch bật cười thành tiếng:
-Này mày có nhìn thấy điệu bộ lúc nãy của cô ta không?Gì mà ok. Khải Trạch vừa cười vừa lắc đầu:'Đáng yêu quá!Tao thích cô gái này rồi đấy'
Hạc Nhiên bĩu môi tỏ vẻ không hiểu gì.
Trong thang máy,Quỳnh Trân bứt hai tay vào nhau:'Hic,phòng riêng của Mã Tống ở tầng mấy nhỉ.Haiz chết tiệt coi như hôm nay xui xẻo mới gặp hai con người quá quắt kia'.Quỳnh Trân đưa tay ấn tầng 70-tầng cao nhất của khách sạn.'Theo mình nhớ không nhầm thì phòng anh ta ở trên lầu cao nhất'.Thang máy dừng lại và mở cửa,quả nhiên trí nhớ của cô cũng không tồi.Cả 1 hành lang duy chỉ có phòng nghỉ riêng của chủ khách sạn và một phòng chiếu phim giường nằm dành cho khách vip.Quỳnh Trân nhanh nhảu chạy về phía phòng anh ta,nhưng bên trong lại phát ra những âm thanh kì lạ,là tiếng hoan ái của một đôi nam nữ.Quỳnh Trân hít một hơi thật sâu,nắm tay lại thật chặt,cô vẫn quyết định gõ cửa vì thái độ của vị khách lúc nãy rất cương quyết,cô quyết liều một phen.1 lần,2 lần,3 lần rồi 4 lần tiếng "cốc cốc" vẫn không được hồi đáp...Quỳnh Trân mất kiên nhiễn định quay đi thì cánh cửa được mở ra.Là Mã Tống,anh ta chỉ choàng một chiếc áo tắm,gương mặt khó chịu khi bị làm phiền:'Cô là ai,muốn gì?'.Quỳnh Trân bị choáng ngợp trước vẻ điển trai của anh ta,mắt chữ A mồm chữ O quả nhiên nhóm ba bọn anh ta ai cũng đẹp không tì vết,Quỳnh Trân lắp bắp:'Dạ thưa ông chủ,có người muốn tình gặp ông'.Mã Tống nhếch mép cười:'Nhìn tôi thế này mà gọi tôi là ông à?Cô muốn bị đuổi việc sớm phải không?.Quỳnh Trân cắn chặt môi,hai tay bấu víu vào nhau không biết nên trả lời thế nào,cô ú ớ trong miệng.Mã Tống cúi người khuôn mặt kề sát mặt cô:'Gọi tôi là A Tống!'
-Dạ vâng thưa anh Tống.Quỳnh Trân cúi gằm mặt không dám đáp lại ánh mắt kia,hai má cô nóng bừng lên.
-Cô cho tôi biết danh tính 2 người kia.
-Dạ thưa anh họ nói chỉ cần kêu anh xuống là được không cần nói tên.
-Thôi được rồi cô đi đi.
Mã Tống ra hiệu cho cô rời khỏi,rồi quay bước vào trong."Rầm",tiếng đóng cửa làm Quỳnh Trân giật mình,cô toan bước đi trong lòng vừa lo lắng vừa khó hiểu không biết A Tống liệu có chịu gặp mặt bọn họ không.Cô quay trở lại bàn ăn nơi hai vị khách kia đang ngồi,Khải Trạch đăm chiêu nhìn đồng hồ rồi lắc đầu,Hạc Nhiên với khuôn mặt chán chường khoanh tay ngồi chờ đợi ai cũng biết trong lòng anh ta đang là cơn lửa giận dữ có thể bùng phát bất cứ lúc nào.Quỳnh Trân lấy hết can đảm bước về phía họ:
-Thưa hai anh,phiền hai anh đợi một lát.
-Tôi cho cô 2 phút,nếu sau đúng 2 phút anh ta không xuống đây tôi sẽ thay mặt anh ta đuổi việc cô.
Quỳnh Trân máu dồn lên não,định tung một chưởng cho cái dáng vẻ khệnh khạng không coi ai ra gì của anh ta.Nhưng chả hiểu sao cô lại mỉm cười từ tốn nói:
-Dạ được thưa đại thiếu gia.Phiền anh mất rồi!
Nói rồi cô ngoa ngoắt bước đi trong lòng như đang có lửa sôi để lại gương mặt khó hiểu của hai chàng trai.Hạc Nhiên nhếch mép:'Chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên'.Khải Trạch cười nhìn về phía sau dáng người đang bước đi của Quỳnh Trân rồi quay lại nói với Hạc Nhiên:'Quả nhiên là một cô gái rất thú vị'.Hạc Nhiên nhún vai:
-Xem ra hôm nay Trạch thiếu gia mắt có đờm rồi.Haiz
Chưa đầy 2 phút sau thì Mã Tống xuất hiện.Dáng dấp và bước đi đầy thanh lịch của anh khiến bao cô gái say đắm,hai tay anh bỏ vào túi quần toan bước đi với vẻ mặt điển trai.Tất cả các cô gái trong nhà hàng đang hồi hộp dõi theo từng bước đi của anh.Từ xa Mã Tống đã thấy hai ông bạn nhõi của mình.
-Mới đến à?Đợi lâu chưa?
Hạc Nhiên nhếch mép:
-Mẹ kiếp!Mày chết ở đâu mà lâu thế?Còn có tư cách hỏi câu này sao?
Khải Trạch lắc đầu:
-Tao mới về nước mà mày đón tiếp tao thế này à?
-Xin lỗi ông bạn nhé,nãy có chút việc bận.Nào ngờ mày về nước nhanh thế,2 tiếng trước còn nói tao đang ở sân bay.
-Thôi đi,mày lại bận chơi trò bịt mắt bắt dê với mấy em gái phượng hoàng lửa à?
Hạc Nhiên cười phá lên sau câu nói của Khải  Trạch:
-Có khi nó mải chơi trốn tìm quên mất anh em mình rồi!
Mã Tống khoanh tay,ngửa người ra sau ghế:
-Dạo này công việc cũng hơi căng nữa,ai nhiều tiền như các thiếu gia đây.
Hạc Nhiên vẻ mặt đăm chiêu:
-Nãy tao suýt đuổi việc lũ nhân viên của mày đấy.
-Vì gì?Mã Tống đưa hai tay lên day day thái dương.
-Không hiểu phép tắc.Có thế thôi!
-Không phải mày muốn tìm tao có thể gọi điện sao?Làm mấy cái trò ấu trĩ.
-Haha,dọa nhân viên của mày hết hồn.Khải Trạch cưòi lớn.
Khung cảnh 3 chàng trai đang cười khoái chí giữa sảnh lớn khiến ai cũng phải ngước nhìn,toàn là những gương mặt sắc nét ngạo nghễ.
Quỳnh Trân thở phào nhẹ nhõm quay sang phía Tố Tố thì thầm:"Haiz,không ngờ sếp Tống lại có hội bạn dị hợm như vậy."
Tố Tố trừng mắt nhìn:"Đừng ăn nói linh tinh kẻo răng rơi hết xuống đất đấy.Bạn của A Tống động vào là không xong đâu."
Quỳnh Trân cười trừ:Hì,em có nói trước mặt mấy anh ta đâu mà sợ,mà em thắc mắc chị làm ở đây lâu như vậy rồi mã mãi không được thăng chức,cũng không đòi hỏi gì,lại còn bị A Tống đối xử rất tệ bạc.Rốt cục là vì gì chứ,nếu là em em đã cao chạy xa bay tới một chỗ làm mới lâu rồi.
Tố Tố im lặng hồi lâu,giọng đầy giận dữ:"Không phải việc của cô đừng lắm mồm"
Hai tay Tố Tố đã siết chặt lại tự bao giờ,những cơn sóng đang nổi cộm trong lòng cô.Tố Tố toan bước đi thật nhanh về phía toilet.
Quỳnh Trân ngờ ra được điều mình vừa nói,định chạy theo xin lỗi nhưng không kịp.Cô gõ vào đầu mình tự trách mắng bản thân.
Trong toilet,một cô gái yếu ớt đang đứng trước gương gắng hết sức mình để không khóc.Cô thích anh lâu như vậy,hẳn anh cũng biết,nhưng anh luôn gạt cô sang một bên và coi cô là dư thừa.Chỉ khi cần sự giúp đỡ anh ta mới nhờ cậy cô,với anh cô chỉ là con số không không hơn không kém.Nước mắt bắt đầu trực trào trên khóe mắt của Tố Tố,cô cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc.Cô nhớ như in cái lần đầu gặp anh,vẻ ngoài khôi ngô của anh đã khiến cô bị hớp hồn,hôm ấy trời mưa tầm tã anh chạy đến đưa cho cô chiếc ô và ân cần :'Này nhóc,mưa to thế này em định đứng đây mãi sao,anh đưa em về nhé'.Nụ cười của anh,giọng nói ấy của anh,cử chỉ của anh khiến cô nhớ mãi và đeo bám dai dẳng trong lòng cô đến tận bây giờ.Cô không biết rằng khoảnh khắc ấy sẽ khiến cô phải đau khổ mãi về sau này.
Tiếng đàn violon cất lên,tiếng nói cười rôm rả của những vị khách sang trọng.Trong một bàn ăn,giọng của một cô gái đầy kiêu kỳ cất lên:"Bọn mày nói xem,liệu anh Khải Trạch đã có bạn gái chưa?"Hai cô gái kia lắc đầu,một cô gái lên tiếng:"Tao nghĩ người như anh ấy không phải động vật ăn tạp".Cô gái ban nãy cười tươi rạng rỡ,đặt ly rượu xuống bàn:"Phải,anh ấy là của riêng mình tao"
Tại bàn ăn bên này,ba chàng trai cùng nâng ly nhìn nhau cười tươi rói:"Chúc mừng khỉ đít đỏ an tọa về chuồng".A Tống và Hạc Nhiên cười thích thú.Khải Trạch cau mày:"Lũ điên".Vừa đặt ly rượu xuống,Khải Trạch lắng giọng:
-Cô gái khi nãy là nhân viên chỗ mày?
-Chả nhẽ người ở bên khách sạn khác nhảy sang đây?
A Tống quay sang nhìn Hạc Nhiên đầy khó hiểu
-Sao mày hỏi câu đấy?
-À không có gì,thấy thú vị thôi.
-Người của tao,ai cho mày quyền thích thú?
-Của mày khi nào?
-Nhân viên của nhà tao thì là của tao chứ sao?
Hạc Nhiên khua khua tay:"Thôi đi hai thằng ranh,ăn nhanh đi anh em mình còn đi ôn lại kỉ niệm"
Nói đến đây,mắt hai người đàn ông còn lại sáng rực,ai cũng hiểu nghĩa của câu nói vừa rồi.Như thường lệ,họ sẽ lại đến club quen thuộc :)
Hạc Nhiên đưa mắt nhìn về phía cô gái đang đứng ở quầy lễ tân.Quỳnh Trân vuốt nhẹ mái tóc màu nâu trầm của mình,nụ cười rạng rỡ:"Kính chào quý khách,mời theo lối này".
Hạc Nhiên nhìn theo từng bước đi uyển chuyển của cô,vòng eo ấy,đôi chân nõn nà ấy khiến trong mắt anh hằn lên tia lửa.Anh lắc đầu,tay siết chặt lấy chiếc dĩa trong tay.Khải Trạch và A Tống thấy là lạ bèn hỏi:"Hạc Nhiên chưa đi mà đã máu thế rồi cơ à".A Tống bật cười thành tiếng:"Để lát tao lựa cho một em mồi ngon nhé".Hạc Nhiên phẩy tay,miệng nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp:"Mày nghĩ gout mày giống gout tao à?"A Tống trợn trừng mắt,giọng hắng lên:"Như nhau cả,tao sẽ khiến mày hối hận vì đã thốt ra câu này".
-Được nếu mày nghĩ mày đủ trình chơi với tao.
Khải Trạch tạch lưỡi ra hiệu,ba người đàn ông bước đi,xung quanh là những ánh mắt tò mò của các cô gái.
-Hết phần 1-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net