Chương 4: Anh đợi em nha ( Phần 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên gương mặt trắng nõn thanh tú của Trình Chi Ngôn nháy mắt hiện ra một chút đỏ ửng khả nghi nói:" Mẹ, mẹ nói lung tung gì vậy?"
" Nói lung tung cái gì?" Chu Nguyệt nháy nháy nhìn phản ứng của con trai mình, chỉ cảm thấy đùa rất vui," Con không vừa nãy nói muốn suy xét, cân nhắc, thế nào rồi?"
Trình Chi Ngôn có chút không tự nhiên nhìn bà một cái sau đó quay đầu đi, giọng nói nâng cao âm lượng: " Loại chuyện này một ngày làm sao có thể suy xét xong."

" A..... Vậy là muốn suy xét vài ngày hả? " Chu Nguyệt tiếp tục đùa dai hỏi tiếp.

" Con...." Lúc Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị tiếp tục nói chuyện thì một tiếng nói giống mắc bệnh tâm thần vang lên sau lưng phía bên ngoài cửa sổ: " Anh nước chanh! Anh ngủ rồi à! Không phải nói hai người chúng ta cùng nhau ngủ à, anh làm sao có thể ngủ trước như vậy!"

" Phốc.... Ha ha ha ha....." Chu Nguyệt rất không phúc hậu bật cười trước mặt con trai mình, " Bạn gái nhỏ của con còn đang tại tâm tâm niệm niệm nhớ đến con kìa, con nhanh đi đón con bé qua đây đi....."

"...."

Lúc mẹ Tiểu Thỏ chuẩn bị rống to lần thứ ba, một tay nắm lấy cô từ trên ban công kéo vào trong phòng.

" Con đang làm cái gì vậy!" Bà có chút dở khóc dở cười nhìn con gái mình, hai tay chống nạnh nói: " Mẹ không phải vừa nói với con sao, anh nước chanh đã ngủ, con gào to rống lớn như vậy sẽ đánh thức anh ấy."

" Con chỉ muốn nhìn một chút có phải anh ấy đã ngủ hay không....." Tiểu Thỏ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà trong mắt vô tội nhìn mẹ mình.

" Con...." Lúc mẹ Tiểu Thỏ đang chuẩn bị dạy bảo cô vài câu bỗng nhiên nghe được chuông cửa nhà mình vang lên.

" Có người nhấn chuông cửa, mẹ đi xem, con ở chỗ này đợi mẹ một chút." Bà vỗ vỗ đầu Tiểu Thỏ, đang chuẩn bị ra khỏi phòng lại phát hiện đùi mình bị Tiểu Thỏ ôm chặt, " Con cũng muốn đi!"
Tiểu Thỏ chớp hai mắt to một cái nhìn mẹ mình nói: " Nhất định là anh nước chanh tới đón con đi ngủ!"

" Ha ha.... Con nghĩ tốt đẹp quá!" Mẹ Tiểu Thỏ liếc mắt nhìn cô, nhưng mà vẫn ôm lấy cô, lúc đang chuẩn bị xuống lầu Tiểu Thỏ lại hét lên" Mẹ chờ một chút! Còn chưa lấy sữa bột và bình sữa của con!"

"....."

Mẹ Tiểu Thỏ không nói gì chỉ nhìn con gái mình đang xoay xoay vặn vặn từ trong vòng tay ôm ấp của mình nhảy xuống đất sau đó chạy nhanh đi ôm sữa bột và bình sữa với Tiểu Hùng, khó khăn bước về phía mình.

" Nhiều đồ vật như vậy con cầm được hết sao, muốn mẹ giúp con hay không?" Mẹ Tiểu Thỏ đang chuẩn bị đưa tay cầm sữa bột trong lòng Tiểu Thỏ lại bị cô xoay người một cái né đi, " Không cần, con muốn tự mình cầm!"

....

Đây sẽ không phải là lo lắng mình cầm sữa bột và bình sữa của cô sau đó không cho cô đi chứ?

Mẹ Tiểu Thỏ nhìn vẻ mặt phòng bị của Tiểu Thỏ liền cảm thấy con gái không tin tưởng mình.

Đi xuống lầu mở cửa, mẹ Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa, sau đó nghi hoặc nói: " Ngôn Ngôn??"

" Dì...." Vẻ mặt Trình Chi Ngôn có chút không quá tự nhiên nhìn mẹ Tiểu Thỏ, lúng túng nói: " Chuyện này.... Con tới đón Tiểu Thỏ...."

" Anh nước chanh!" Tiểu Thỏ trong nháy mắt nhìn thấy Trình Chi Ngôn đã cười hì hì định bổ nhào vào lòng anh, may là mẹ Tiểu Thỏ nhanh tay lẹ mắt ôm chặt cô, mới tránh cho Trình Chi Ngôn không bị đè lên.
Mẹ Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt mình, thập phần hoài nghi vừa rồi mình nghe không rõ ràng thằng bé đang nói cái gì, " Đón Tiểu Thỏ?"

" Uh'm...." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, áo sơmi trắng tinh mặc ở trên người anh được ánh trăng nhu hòa chiếu lên, chiếu lên hai má thanh tú.

Ánh mắt Tiểu Thỏ chớp chớp nhìn Trình Chi Ngôn, chỉ cảm thấy bộ dáng anh nước chanh của cô thật là đẹp mắt.

" Chu Linh." Chu Nguyệt từ trong cánh cửa bên cạnh thò ra một cái đầu, cười hì hì nói với mẹ Tiểu Thỏ: " Cậu để Tiểu Thỏ qua đây chơi một lúc, gần đây không phải cậu đang chuẩn bị cuộc thi tư cách hành nghề bác sĩ sao. Cha Tiểu Thỏ không ở nhà một mình cậu trông Tiểu Thỏ nhất định không thể yên tâm đọc sách, hai đứa nhỏ chúng nó cùng nhau chơi, cậu cũng có thể bớt chút thời gian đọc sách!"

" Tiểu gia hỏa này cực kỳ lì, tớ sợ nó qua chỗ cậu gây chuyện a...." Mẹ Tiểu Thỏ ôm Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nói với Chu Nguyệt.

" Không có việc gì, tớ giúp cậu trông con bé, còn có Ngôn Ngôn cũng sẽ chơi với nó nữa." Chu Nguyệt khoát tay nói với mẹ Tiểu Thỏ: " Đừng khách khí với tớ."

" Được rồi."

Mẹ Tiểu Thỏ ngồi xổm xuống đặt Tiểu Thỏ trên mặt đất sau đó lại dặn dò cô một chút, lúc này mới để cho cô đi theo Trình Chi Ngôn về nhà.

Chu Nguyệt cười tít mắt đứng ở bên trong cửa nhìn Trình Chi Ngôn dắt Tiểu Thỏ đi về phía mình, hai cái bóng dáng nho nhỏ một cao một thấp đưa lưng về phía ánh trăng giống như là giữa cánh đồng trống rỗng lại yên lặng sinh ra hai cây mạ nhỏ, hai bên cùng ủng hộ nương tựa lẫn nhau, cùng đối mặt với mưa to gió dữ lại cùng nhau đón lễ rửa tội từ ánh mặt trời.

Trong nháy mắt như thế bà bỗng nhiên cảm thấy sau này hai đứa nhỏ này nếu có thể cùng một chỗ, cũng không sai a.

Dù sao con trai của bà bộ dáng đẹp trai như vậy, bộ dáng Tiểu Thỏ lại đáng yêu như vậy, trong lúc đó nhìn kỹ mặt hai người thật sự rất có tướng vợ chồng, thật sự là càng nhìn càng thấy xứng đôi.

Sau khi Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn đế cửa, Chu Nguyệt đưa tay đóng cửa lại sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua một đống đồ vật Tiểu Thỏ ôm trong lòng nghi hoặc nói: " Tiểu Thỏ, con ôm cái gì vậy?"

" Đây là sữa bột và bình sữa của con." Tiểu Thỏ thấy đã thành công đạt được mục đích lập tức nhanh chóng thả sữa bột và bình sữa trong lồng ngực mình trên mặt đất, ngọt ngào ngây thơ nói: " Đây là sữa trước khi ngủ con muốn uống, còn có cái này." Cô chỉ chỉ một con gấu Teddy nho nhỏ lớn cỡ bàn tay trong lồng ngực mình nói: " Đây là bạn tốt Hùng Hùng của con, mỗi ngày con đều ôm nó cùng nhau đi ngủ."

"A.." Chu Nguyệt hiểu rõ liền gật gật đầu, sau đó cười xấu xa hướng về phía Tiểu Thỏ hỏi: " Con không phải nói hôm nay con muốn cùng anh nước chanh cùng nhau đi ngủ sao, vậy bạn tốt Hùng Hùng của con làm sao bây giờ, nó sẽ không thể cùng nhau ngủ với con, nó có thể thương tâm hay không?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Chu Nguyệt, giọng nói trong trẻo nói: " Dì Chu, nó chỉ là gấu giả, nó cũng không phải là người, sẽ không thương tâm."

" Ách...."

Được rồi, Chu Nguyệt không nghĩ tới hiện tại trẻ nhỏ đều thông minh như vậy.....

Bà cẩn thận nghĩ lại, lúc con trai mình ba tuổi nói chuyện còn không có rõ ràng như vậy, lúc biểu đạt ý kiến thường xuyên lặp lại một chút từ ngữ, ai, quả nhiên bé gái nhỏ so với bé trai nhỏ thông minh đáng yêu hơn a!

Chu Nguyệt nhịn không được ngồi xổm xuống ôm Tiểu Thỏ vào trong lòng, hung hăng bẹo thịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó hài lòng vỗ vỗ đầu của cô nói: " Đi thôi, đi chơi cùng anh nước chanh."
-----------------------------------------------------------------END--------------------------------------------------------------------
- Xin lỗi các bạn vì mình đã ra chap quá chậm trễ vì dạo này lịch thi của mình qua nhiều nên mình không thể viết được!
- Từ bây giờ mình sẽ cố gắng ra mỗi ngày một chap!
- Mong các vẫn sẽ ủng hộ truyện của mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net