Chương1: Em muốn gả cho anh ( Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu.
Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoãn ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ.
Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kêu Chu Nguyệt, hai người từ nhỏ đã có quan hệ tốt như chị em, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột.
Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt
Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân "Bịch bịch bịch bịch", ngay sau đó lại là "Rầm" một tiếng, giống như có vật nặng rơi trên mặt đất.
Mọi người ngồi ở dưới tầng, chỉ cảm thấy ghế salon cũng rung lên một chút.
Trên gương mặt Dì Chu tràn đầy vẻ sững sờ, sau đó có chút lúng túng cười cười nói: " Hình như là Ngôn Ngôn mới ngủ chưa dậy."
Cô vừa dứt lời, một cậu bé thanh tú mặc áo sơ mi trắng xuất hiện ở cầu thang, một cái nhìn che trán mình, một cái tay khác vịn vào cầu thang, ánh mắt bất đắc dĩ noi: "Mẹ... Tại sao mẹ lại đem bức tranh gác ở bên giường của con???"
" A... A... aa... Thật xin lỗi con... Mẹ lại quên lần sau nhất định mẹ sẽ chú ý." Gương mặt Dì Chu đầy áy náy cười cười với cậu bé kia.
"Ồ... nhà có khách ạ?" Cậu bé chẫm rãi bước xuống, tư thái ưu nhã như lá sen xanh ngát nhẹ trôi. Cậu bé xem chừng khoảng mười tuổi, hai má trắng nõn thanh tư giống như ngọc sứ, trong đôi mắt đen huyền như màu mực là đôi đồng tử rực rỡ như ánh sao, hàng lông mi dài cong cong khẽ động, đôi môi hồng khẽ mỉm cười hiền hoà.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ chói rọi ở trên người cậu, giống như dát lên người cậu một quầng sáng mờ ảo.
Dáng dấp của cậu... Thật là đẹp mắt...
Bạch Tiểu Thỏ có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm cậu, chỉ cảm thấy từ trước tới giờ mình chưa từng thấy qua người nào đẹp mắt như vậy.
"Ngôn Ngôn, tới, anh cho em giới thiệu một chút." Dì Chu cười híp mắt ngoắc ngoắc tay với cậu bé, sau khi chờ đi tới, chỉ vào Bạch Tiểu Thỏ nói: " Đây là em gái Bạch Tiểu Thỏ của con, đây là dì con, cô cũng họ Chu, cùng với mẹ con."
"Dì." Thiếu rất có lễ phép cười với mẹ của Bạch Tiểu Thỏ, sau đó dùng ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thỏ từ trên xuống dưới

"Đây là con trai tôi Trinh Chi Ngôn." Dì Chu một cánh tay khoác lên vai Trinh Chi Ngôn, cười giới thiệu với hai người.
Nước chanh... Muối...???
Trong đôi mắt Bạch Tiểu Thỏ viết đầy dấu chấm hỏi, nước chanh bên trong bỏ muối sẽ ngon thật sao...?
"Bạch Tiểu Thỏ, mau chào anh. Mẹ của Bạch Tiểu Thỏ vỗ đầu con gái mình, nhẹ giọng nói.
"Chào anh!!" Bạch Tiểu Thỏ hết sức nghe lời nở một nụ cười rực rỡ với Trình Chi Ngôn, một đôi mắt to trong suốt cười tít hết cả mắt.
Trình Chi Ngôn thoáng ngẩn người một chút, sau đó hơi cong khoéo miệng, lộ ra một nụ cười ôn nhu với Bạch Tiểu Thỏ.
Bất quá trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thỏ cảm thấy, mình hình như vừa thấy số đóa hoa rực rỡ chói mắt trong phút chốc nở rộ
"Ngôn Ngôn dẫn Bạch Tiểu Thỏ tới phòng con chơi đùa đi, mẹ cùng mẹ của Bạch Tiểu Thỏ có chuyện cần phải thương lượng một chút." Bác gái Chu cười híp mắt nhìn con trai của mình, đưa tay xoa đầu của anh, vẻ mặt dịu dàng nhìn anh nói.
Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, đưa mắt nhìn sang Đại Bạch Thỏ.
Bé gái đứng ở nơi đó, da trắng noãn, đôi mắt vừa lớn lại vừa tròn( nghe giống câu thân em vừa trắng lại vừa tròn như bánh trôi nước ghê Ò.Ó), loé ra tia tò mò mà linh động, chiếc mũi bên dưới khéo léo xinh xắn, làm lộ ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng thuận, mái tóc đen nhánh mà mềm rủ xuống bờ vai, trên người mặc bộ váy liền áo màu trắng, thoạt nhìn cả giống như là búp bê.
Tiểu Thỏ???
Yếu ớt mềm mại, thật giống như là một con thỏ trắng mềm mại.
   "Đến đây", anh dẫn em đến đi xem bức tranh của mẹ anh." Trình Chi Ngôn mỉm cười, vươn tay về phía của Bạch Tiểu Thỏ.
   "..." Tiểu Thỏ lưỡng lự hai giây, nhìn cánh tay đang duỗi dài trước mặt mình, lòng bàn tay anh hướng về phía trước, ngón tay hơi cong, làm tư thế mời cô đi cùng
   Cô giao bàn tay nhỏ của mình, nhét vào tay của Trình Chi Ngôn có chút mát lạnh, không giống như đôi tay ấm áp của mẹ, nhưng đây lại là mùa hè nóng bức, lại có một tia lạnh nhợt nhạt thấm vào, để cho cô đang nóng nực, lòng bật an, đột nhiên bình tĩnh lại.
   "Đi thôi" Trình Chi Ngôn nói hơi cúi đầu xuống một chút, ánh mắt nhìn lướt qua bàn tay mình, nhẹ nhàng nắm chặt, dẫn cô nhẹ nhàng đi lên lầu.
   Trước khi rời khỏi nhà của Trình Chi Ngôn, gương mặt của mẹ Bạch Tiểu Thỏ tràn đầy bất đắc dĩ nhìn hai tay ôm chặt cánh tay Trình Chi Ngôn của con gái mình, vẽ mặt không muốn rời đi, buồn cười nói:"Bạch Tiểu Thỏ, chúng ta nên trở về nhà."
   "Không, chúng ta đừng về nhà!" Bạch Tiểu Thỏ ôm chặt cánh tay của Trình Chi Ngôn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng nhìn mẹ mình cãi lại:"Con muốn ở lại nhà của anh nước chanh, cùng anh nước chanh chơi với nhau."
   "Anh nước chanh???" Mẹ Bạch Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp thời nói:" Anh ấy họ Trình không phải là nước chanh.Con mặc kệ, nhất định là anh nước chanh"
   "Bạch Tiểu Thỏ xoay người trốn ở phía sau Trình Chi Ngôn, đôi mắt mở to đầy nước nhìn chằm chằm mẹ mình nói:"Con vẫn muốn chơi đùa cùng với anh nước chanh!"
   Mẹ của Bạch Tiểu Thỏ nói :"Tiểu Thỏ ngoan, bây giờ nhà chúng ta cạnh nhà của anh, lúc này trời sắp cũng đã sắp tối, chúng ta về nhà ăn xong cơm tối, tắm rửa, rồi trở lại nhà anh Trình chơi, có được hay không???" Mẹ của Bạch Tiểu Thỏ cúi thấp người xuống, ngồi xổm ngay trước mặt của cô và Trình Chi Ngôn, giọng nói dịu dàng dụ dỗ cô.
   " Không muốn không muốn." Bạch Tiểu Thỏ cả người chỉ hân không thể quay ba trăm sáu mươi độ quanh người của Trình Chi Ngôn, cô dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên lưng của Trình Chi Ngôn, buồn bực nói:"Con muốn cùng anh nước chanh ăn cơm tối rồi tắm."
   "..."
   "..."
   Toàn bộ phòng khách yên tĩnh một lúc, đột nhiên vang lên tiếng cười:
   "Ha."
   Mẹ Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười lên.
   Vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, mặc cho Bạch Tiểu Thỏ ở phía sau Trình Chi Ngôn nhô đầu ra, nhìn mẹ mình rồi lại nhì mẹ của Trình Chi Ngôn, mù mịt nhìn hai bà hỏi:"Mẹ với bác đang cười cái gì
  "Khụ, cái này Tiểu Thỏ a..." mẹ Bạch Tiểu Thỏ ho nhẹ hai tiếng, cố gắng dừng nụ cười trên mặt lại.
------------------------------------------------------------------END---------------------------------------------------------------------
- Mong mọi người ủng hộ truyện của mình nha!^_^
- Bình chọn và lượt đọc càng nhìu chap ra càng nhanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net