YÊU ANH, YÊU ĐẾN ĐAU LÒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là truyện đầu tay của mình đang tập tành viết :)) mong cả nhà cho ý kiến để mình sửa ạ :') mình là fan Ân Tầm nên có 1 số cách xây dựng nhân vật và tình huống truyện học theo má ạ :"> truyện hơi ngược và có H nhẹ nha :)) mong cả nhà ủng hộ :*
>>>>> YÊU ANH, YÊU ĐẾN ĐAU LÒNG... <<<<<
Chương I: Lễ cưới
- Dương Thiên An, con có nguyện ý làm vợ của Hoàng Nam Dương, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương, chăm sóc, tôn trọng chồng của con, dù ốm đau, bệnh tật hay khỏe mạnh, dù giàu có hay nghèo khổ thì vẫn chung thủy đến cuối đời không?
Thiên An mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Con nguyện ý!
Cả hội trường vui vẻ, vỗ tay chúc mừng cho đôi trẻ. Ông bà Dương và ông bà Hoàng đều vui mừng cho con của họ, đặc biệt là ông bà Hoàng Lâm, họ rất vui vì có được một cô con dâu dịu dàng, đảm đang lại tốt bụng như Thiên An. Thiên An mỉm cười thật rạng rỡ, váy cưới màu trắng thiết kế đuôi cá chạm đất, ôm sát người, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của cô, mái tóc dài đen nhánh thả tự nhiên xuống vai, trên đầu là chiếc vương miện sáng lấp lánh - cô là cô dâu đẹp nhất - cô yêu anh, cô hạnh phúc khi được làm cô dâu của anh. Còn Nam Dương, mặt anh vẫn lạnh lùng như vậy, nhất là ánh mắt lạnh như băng, ko mang một chút tình cảm nào, trên khóe môi nhếch lên cái cười nhạt.
***********************
Tối hôm ấy, anh bỏ ra ngoài. Cô ngồi bên mép giường chờ anh về rồi ngủ quên lúc nào ko hay. Nửa đêm anh mới trở về, trên người nồng nặc mùi rượu. Anh nhìn người con gái đang gục mặt lên đầu gối, vòng tay ôm chân ngủ thiếp đi, mái tóc dài rủ xuống như thác bao bọc lên làn da trắng nõn của cô, cô hôm nay mặc chiếc váy ngủ trắng mỏng manh. Nhìn qua ánh trăng chiếu vào phòng, cô hệt như một thiên sứ đang say giấc. Anh ko kìm được lòng tiến lại gần, đè nghiến cô xuống, hôn thật mạnh lên môi cô, luồn tay vào trong váy, tiến đến nơi cao vút của người con gái, xoa nắn một hồi. Cô bị hành động của anh làm cho tỉnh giấc, khẽ rên nhẹ một tiếng, hàng mi cong vút động đậy, khẽ mở ra. Cô thấy anh, vội mở choàng mắt, ngồi bật dậy: "Dương. Anh về rồi" , giọng cô yếu ớt nhưng lộ rõ sự vui mừng. Nam Dương ko nói gì, lại đè cô xuổng, xé toang váy ngủ của cô ra, ko chuẩn bị gì đâm thật mạnh vào. Ko kịp định thần, đau đớn liên tiếp đau đớn, nước mắt cô thi nhau rơi xuống.
- Ko phải cô được như ý muốn rồi sao, làm thiếu phu nhân nhà họ Hoàng rồi, lấy được lòng bố mẹ tôi rồi, cô còn khóc lóc cái gì chứ? Muốn tôi coi cô là vợ nữa sao? đừng có mơ, nhiệm vụ của cô là hầu hạ tôi trên giường thật tốt - Dương rít lên
Anh ko hề thương hoa tiếc ngọc, mạnh mẽ nhấn từng cái thật mạnh, tiến sâu vào trong cô. Cô đau chết đi được, tim cô đau qúa, thân thể cô đau qúa! Nước mắt cô thấm ướt đẫm grap giường, bờ môi run rẩy khẽ thốt lên: "Dương, em yêu anh"...
**********************
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu nhẹ vào phòng, phác họa lên thân hình mảnh mai, dịu dàng, tuyệt đẹp của người con gái; thân hình vạm vỡ, săn chắc của người đàn ông và cả "đóa hoa" hồng nhạt thấm trên grap giường. Anh quay lưng về phía cô. Cô tỉnh giấc, mỉm cười hạnh phúc, lần đầu tiên của cô đã thuộc về người đàn ông mà cô yêu nhất. Cô ngồi dậy, thay 1 quần áo ở nhà khác, nhanh chóng chuẩn bị, là phẳng quần áo cho anh mặc đi làm rồi xuống nhà nấu bữa sáng. Anh tỉnh dậy, nhìn xuồng vệt màu đỏ hồng dưới giường, lông mày khẽ nhíu lại, đưa tay xoa xoa thái dương nhớ lại đêm tân hôn hôm qua...
Thấy anh quần áo chỉnh tề bước xuống, cô nở nụ cười dịu dàng như nắng mai:
- Anh ăn sáng đi rồi hãy đi làm. Em có làm bánh...
Ko để cô nói hết câu, anh lạnh lùng xách cặp đi thẳng ra ngoài xe, ko thèm nhìn cô lấy một cái. Cô ngồi vào bàn, đưa 1 miếng bánh mì kẹp lên miệng ăn, đắng nghét, nước mắt cô cứ thế rơi xuống. Cô biết, anh ko hề yêu cô, anh vốn ko muốn cuộc hôn nhân thương mại này. Nhưng cô cố gắng và tin anh có thể sẽ yêu cô.
Chương II: Cuộc sống hôn nhân
Anh vùi đầu vào công việc, ngày nào anh cũng về nhà rất muộn, trên người còn có mùi rượu và thoảng thoảng hương nước hoa của phụ nữ, cũng có vệt son đỏ chói trên cổ áo, có hôm anh còn ko về. Còn cô thì ngày nào cũng nấu cơm chờ anh về, chuẩn bị nước tắm cho anh, chờ đến tối mịt, cuối cùng cũng đợi được đến khi anh về thì anh lại ko thèm nhìn cô, ko nghe cô nói, cứ thế bỏ mặc cô đi thẳng lên phòng. Ngày qua ngày, cô cứ đợi rồi lại cơm chan nước mắt ăn một mình. Cô chăm sóc anh chu đáo, yêu anh nhưng ko đổi lại đc 1 cái nhìn của anh...
************************
Hôm ấy cô đi chợ về , đến nhà thấy một đôi guốc đỏ trước cửa, linh tính ko lành, cô run run đẩy cửa bước vào. Trong phòng khách, chồng cô và một cô gái đang quấn lấy nhau trên ghế sofa, cô ta liên tục rên rỉ: "Dương em muốn nữa...", anh thì liên tục ra vào luận động trên cô ta. Cô đứng đó như ko còn biết gì nữa, mắt cô nhòe đi bởi tầng sương mỏng, túi thức ăn trên tay rơi xuống
BỘP !!!
- Ahhhhh - cô gái kia hét lên - Dương. Cô ta là ai vậy???
- Ko cần để ý. Người giúp việc thôi - anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo - Cô còn đứng đẩy làm gì dọn nhà đi chứ - nói xong anh nở nụ cười lạnh.
Chương III: Khung ảnh trong thư phòng
Thiên An luống cuống lau nước mắt đi nhanh xuống bếp, gục xuống khóc nức nở. Cô đau qúa, rất đau. một lúc sau cô mới đứng dậy nổi, lên lầu dọn dẹp vì ko muốn nghĩ tới chuyện vừa rồi. Dọn đến phòng sách của anh, cô như người vô hồn, chẳng may trượt chân ngã, va vào bàn khiến khung ảnh trên bàn rơi xuống vỡ tan...
Sau khi thấy cô lau nước mắt đi vào bếp, Nam Dương cũng đưa 1 xấp tiền và đuổi cô gái kia về. Anh đi lên lầu, mở cửa vào phòng sách thì đúng lúc "Choang" một tiếng, khung ảnh kia nằm trên nền đất.
Thấy anh vào cô nén đau đứng dậy. Định mở miệng giải thích thì anh đã vô cùng tức giận:
- Cô làm cái trò gì thế hả?? Ai cho phép cô vào đây, ai cho phép cô đụng vào đồ của thôi?? Cútttt... - anh giân dữ quát lên
Cô sững người, run rẩy:
- Xin.. xin lỗi anh.. để em.. em nhặt lên...
Cô ngồi thụp xuống, đưa đôi tay nhỏ nhắn, trắng muốt nhặt tấm ảnh lên, trên ảnh là một cô gái rất xinh đẹp, những mảnh vỡ găm vàp tay cô, vào đầu gối cô chảy máu. Nhưng cô ko cảm thấy đau, vì tim cô lúc này còn đau hơn gấp bội. Cô gái ấy là ai, quan trọng với anh đến vậy sao?
- Cút ngay. Cô ko nghe rõ sao?? Cút ra khỏi đây cho tôi - anh giật mạnh lại tấm ảnh trên tay cô, gầm lên.
Cô từ từ đứng dậy, cứ thế bước chân trần trên những mảnh thủy tinh vỡ ra khỏi phòng...
Chương IV : Người con gái trong ảnh

Cô tìm hiểu qua mấy người bạn của anh thì được biết cô ấy là Trang Anh - người con gái mà anh yêu vô cùng, chỉ vì đính hôn với cô theo lời hứa hôn của 2 gia đình mà ông bà Hoàng Lâm đe dọa cô ấy, bắt cô ấy rời xa anh để anh kết hôn với cô.
Thì ra là vậy! Là cô đã khiến cả anh và người con gái anh yêu tổn thương. Là cô đã phá hoại hạnh phúc của anh. Thảo nào anh lại hành hạ cô như vậy... Cô cố gắng làm 1 người vợ tốt cũng ko đổi lại được 1 cái nhìn của anh, những lần anh say khướt về nhà, làm tình với cô, khi đang hưng phấn, a luôn miệng nói: "Đừng rời xa anh", thì ra lúc đó anh tưởng cô là cô ấy. Hoá ra là vậy, anh yêu cô ấy như vậy, mà vì cô xen vào mà phải chia tay với cô ấy. Tẩt cả là tại cô, anh hận cô là phải rồi...
Cô nhờ thám tử tìm số điện thoại của Trang Anh.
*****************************
- Alô ai vậy? - 1 giọng nói nhẹ vang lên, nghe rất hay, nhưng sao Thiên An lại cảm thấy có 1 chút lả lướt trong đó.
- Chào chị. Chị là Trang Anh phải ko? Em là... vợ của anh Nam Dương. Em làm phiền chị 1 chút thời gian được ko?
- À thì ra là thiếu phu nhân nhà họ Hoàng. Sao hôm nay cô lại có nhã hứng gọi điện cho tôi vậy? - giọng Trang Anh vừa ghen tức vừa mỉa mai
- Thực ra em muốn nói với chị. Dương anh ấy rất yêu chị. Chị có thể quay lại với anh ấy ko? - cô nhẹ giọng nói, đồng thời cũng cắn mạnh môi để nước mắt ko chảy ra. Cô đau chứ, một người vợ hợp pháp lại đi cầu xin một tình nhân tha thứ và quay lại với chồng mình, tim cô vỡ vụn ra. Nhưng cô nghĩ mình ko làm sai, cô muốn chuộc lỗi, cô muốn anh hạnh phúc, cô ko muốn anh hận cô hơn...
Và đương nhiên Trang Anh đồng ý. Cô ta luôn muốn quay về với Nam Dương nhưng ông bà Hoàng Lâm ra sức ngăn cấm. Nay lại được "mời" về, chỉ có bị thần kinh mới từ chối. Nhưng cô ta vẫn còn giả bộ:
- Cũng được thôi. Nhưng còn bố mẹ Dương thì sao?
- Chị yên tâm. Em sẽ lựa lời nói với bố mẹ anh ấy, bọn em sẽ ly hôn. Người anh ấy yêu là chị...
Chương V: Người con gái trong bức ảnh trở lại
- Cho hỏi cô tìm ai? - cô lễ tân của tập đoàn Hoàng Dương hỏi
- Tôi muốn gặp tổng giám đốc - Trang Anh lên tiếng
- Xin lỗi, cô có hẹn trước ko? Nếu ko hẹn trước thì ko được đâu ạ.
- Nhờ cô thông báo với tổng giám đốc của cô là có Trang Anh muốn gặp anh ấy - Trang Anh giận dữ quát lên
Cô lễ tân ko còn cách nào đành gọi cho Tuấn trợ lý của tổng giám đốc. Sau đó cô ta được mời lên.
Mấy cô nhân viên gần đó xúm lại bàn tán: Ko biết cô ta là ai nhỉ. Tình nhân của tổng giám đốc à. Tưởng mình xinh 1 chút là lên mặt kiêu căng. Còn chẳng bằng một góc của chị An, chị ấy vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, thân thiện,..... Thiên An đã đến tập đoàn Hoàng Dương một vài lần mang cơm trưa cho anh, cô rất hòa nhã, cởi mở, ko hề tỏ vẻ kênh kiệu, ko hề tỏ vẻ tiểu thư con nhà giàu hay mình là phu nhân tổng giám đốc, nên nhân viên ai ai cũng yêu qúy cô...
************************
Cốc! cốc! cốc!
- Vào đi - Nam Dương lãnh đạm lên tiếng
Trang Anh đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào, đi ra sau ghế ôm vòng qua cổ anh. Nam Dương giật mình quay lại, vừa nãy anh cứ nghĩ là Tuấn vào đưa tài liệu, cậu ta thế mà lại ôm anh từ đằng sau. Ôi trời đất qủy thần cha mẹ ơi anh ko dám nghĩ nữa >''< !!!!
- Trang.. Trang Anh, là em sao? Sao e lại đến đây? Em biết anh nhớ em đến phát điên rồi ko?
- Ai bảo anh bỏ em cưới cô ta chứ - Trang Anh vừa tháo cà vạt của anh vừa nũng nịu lên tiếng
- Là mẹ anh dọa tự tử bắt anh lấy cô ta. Anh ko yêu cô ta... tin anh, được ko?
- Thôi được rồi, em tin em tin. Ko phải em đã về rồi sao - Trang Anh đưa tay cởi từng cúc áo sơmi của Dương
Nam Dương ôm cô, hôn cô, đè cô ta lên bàn làm việc
- Trang Anh, Trang Anh, anh nhớ em...
Tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ vang khắp phòng.
Thiên An đứng trước cửa công ty anh. Mưa càng lúc càng nặng hạt hòa với những giọt nước mắt của cô. Người qua đường ai cũng hối hả chạy về, chỉ còn cô thẫn thờ, lạc lõng đứng đó ngước nhìn lên ánh đèn phòng làm việc của anh, nước mắt ko ngừng rơi xuống, mặc cho mưa táp vào mặt đau rát, mặc cho mưa ướt hết và cái lạnh thấm vào da thịt. Đây là sự lựa chọn của cô, mà sao tim cô đau đớn như thế này. Bọn họ quấn lấy nhau cả đêm, cô cũng đứng dưới mưa cả một đêm...
Chương VI: Cô mau nấu cơm đi, cô ấy đói rồi
Sáng hôm sau Thiên An mới bắt taxi về nhà, cô đã ko còn sức để khóc nữa rồi! Về đến nhà cô thay vội bộ quần áo ướt sũng ra, nằm vật ra ghế sofa, cô hầm hập sốt, cô mệt qúa, mê man ngủ.
Đến trưa có tiếng mở cửa, cô choàng tỉnh, thấy anh về, cô day nhẹ đầu đang đau như búa bổ rồi nhanh chóng ra mở cửa. Nhưng anh còn dẫn cả cô ta về nữa. Cô sững sờ nhìn Trang Anh đứng nép sau lưng anh
- Dương à, hay là thôi đi, em thuê nhà ở là được rồi, anh đừng làm khó cô ấy - Trang Anh lay nhẹ tay anh năn nỉ
- Tránh ra - Nam Dương đẩy mạnh Thiên An đang đứng sững sờ trước cửa sang một bên, rồi quay sang Trang Anh: - Vào đi em, đừng nghĩ ngơi linh tinh.
Thiên An khép cửa bước vào sau, đầu càng lúc càng đau, cô sốt cao hơn. Vừa ngồi xuống ghế cho đỡ choáng thì tay cô run run, nước mắt trực rơi xuống khi thấy anh ân cần, dịu dàng ôm Trang Anh lên phòng, còn nói với cô một câu: "Cô còn ngồi đấy làm gì, mau nấu cơm đi cô ấy đói rồi"
Lời anh nói từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim cô, nước mắt ko ngăn nổi nữa, thi nhau rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.
Cô quên cả cơn sốt, thất thần lê từng bước mệt mỏi xuống bếp nấu cơm, cô còn sơ ý cứa vào tay mấy lần.
************************
1 tiếng sau
- Dương ơi Dương người ta đói qúa đi mất, anh khỏe thật ý, em sắp mệt chết rồi - Trang Anh nũng nịu nhưng cũng cố ý nói lớn để Thiên An nghe thấy.
Đúng như ý cô ta , Thiên An khi nhìn thấy Trang Anh đang từ trên cầu thang đi xuống, trên người chỉ mặc độc chiếc áo sơmi của anh, ko khó để biết 2 người họ vừa trải qua chuyện mờ ám gì, Thiên An vô lực ngã khuỵ xuống, may mà kịp bám vào cạnh bàn.
Nam Dương yêu chiều xoa đầu Trang Anh:
- Ngoan, mau xuống ăn cơm đi!
Bữa cơm hôm ấy không khí thật khó thở. Nam Dương gắp thức ăn vào bát Trang Anh, bảo cô ta ăn nhiều một chút. Trang Anh thì chu mỏ nũng nịu đòi anh gắp cho hết món này đến món kia. Còn Thiên An thì chỉ cắm đầu vào bát ăn cơm không, không dám ngẩng đầu lên, cắn chặt lưỡi cố ngăn ko cho nước mắt rơi xuống.
Ting ting - nhạc chuông điện thoại của Nam Dương vang lên. Sau khi nghe máy, anh nói với Trang Anh:
- Anh đến công ty có việc, anh sẽ về sớm. Ở nhà đợi anh.
Tim Thiên An đau thắt lại, cô nhận ra ko phải là anh lạnh lùng, vô cảm, ko có trái tim, mà chỉ là anh không yêu cô mà thôi!
Sau khi Nam Dương ra khỏi nhà, Thiên An mới nhẹ nhàng cầm lấy tay Trang Anh, mỉm cười dịu dàng nhìn kĩ người con gái trước mặt. Trang Anh rất đẹp, mái tóc xoăn bồng bềnh, nhuộm màu cafe, cô ta đẹp một vẻ đẹp nóng bỏng, trái ngược với Thiên An, cô mang một nét đẹp nhẹ nhàng mà cao qúy, đậm chất Á Đông, đôi mắt đen láy, tròn to, đôi môi hồng chúm chím, mái tóc đen dài thẳng mượt rủ xuống vai, dáng lại vô cùng chuẩn. Thiên An nhẹ lên tiếng kèm theo nụ cười tươi tắn như nắng mai rực rỡ, ẩn đi những giọt nước mắt:
- Chị Trang Anh, chị cứ tự nhiên nhé. Anh Dương thật sự rất yêu chị. Em với anh ấy chỉ là hôn nhân thương mại do bố mẹ 2 bên sắp đặt. Chị đừng trách anh ấy. Anh ấy coi em như em gái, em cũng coi anh ấy như anh trai của mình vậy. Mà chị cũng là chị gái của em!
Trang Anh chỉ cười ko nói gì, nhưng thầm nghĩ ' Thiên An, cô xinh đẹp lại tỏ vẻ lương thiện như vậy, ở cạnh Dương qúa lâu ko khéo anh ấy động lòng mất. Phải nghĩ cách đá cô ta đi sớm mới được '
Tối hôm đó Nam Dương về, Trang Anh đã sà vào lòng anh, thủ thỉ: "Dương, em ko muốn ở đây nữa, em ở đây cô ấy ko vui"
- Cô ta làm gì em? - Nam Dương chau mày
- Cô ấy... cô ấy nói... là... là anh không yêu em nữa, cô ấy và anh đang giận nhau nên anh mới đón em về đây để làm cô ấy ghen, cô ấy còn nói... anh rất yêu cô ấy... Có thật ko anh? - Trang Anh nghẹn ngào khóc nấc lên - Dương, anh nói cho em biết đi, được ko? anh ko yêu em nữa sao? Huhu, nếu là vậy em sẽ đi ngay, huhu....
- Trang Anh, em đừng nghe cô ta nói linh tinh - Nam Dương tức giận đáp
- Dương, anh đừng làm gì cô ấy. Ko cô ấy sẽ càng ghét em hơn vì em mách lẻo với anh - Trang Anh lại nức nở.
- Được rồi, ko sao đâu. Cô ta dám làm gì em anh sẽ ko để yên cho cô ta đâu.
Trang Anh ôm chầm lấy anh, khẽ cười đắc thắng.
***********************
Thiên An đang ở sân thượng phơi quần áo thì thấy Nam Dương đi lên. Cô hơi giật mình, khẽ hỏi:
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Hừ. Cô cũng được lắm. Tôi đã nói là tôi ko yêu cô, tình yêu của cô đối với tôi ko đáng một xu. Nghe cho rõ đây, cô mà còn nói linh tinh trước mặt cô ấy 1 lần nữa tôi ko bỏ qua cho cô đâu.
Nói xong anh giận dữ bỏ xuống nhà, bỏ lại cô đang ngơ ngác ko hiểu chuyện gì lại tự nhiên phải chịu những lời cay nghiệt của anh. Cô đi tới một góc của sân thượng, ngồi bó gối, yên lặng, cô như một chú mèo nhỏ bị đau trốn ở một góc tối tự liếm láp vết thương của mình...
Chương VII: Mày đã tự tay giết con mày rồi!
Cứ thế 1 tháng trời, Thiên An phải đối mặt với 2 người họ, nhìn anh chăm sóc cho cô ta, anh còn bắt cô chăm sóc cô ta nữa. Cô đau chết đi được, ngày nào cô cũng khóc đến ko còn sức nữa mới ngủ thiếp đi.
**********************
Trang Anh thấy trong người khó chịu nên nũng nịu với Nam Dương, nói với anh rằng muốn Thiên An đưa cô đi khám. Cô ta muốn hành hạ, dằn vặt cô gái kia.
******
Tại bệnh viện
- Cô Trang Anh, chúc mừng cô, cô có thai, đứa trẻ được 2 tháng rồi! - vị bác sĩ lên tiếng.
Trang Anh sững người, nhẩm tính, 2 tháng, chẳng phải là của lão giám đốc già bụng phệ dê xồm kia sao! Chết tiệt!
Ko phải cô ta ko nghĩ đến việc đổ thừa cho Nam Dương, nhưng bây giờ khoa học phát triển, đứa bé sinh ra lại ko giống anh. Tuyệt đối ko được! Phải làm sao!
Bỗng cô ta cười khẩy 1 cái...
******
Trong lúc ngồi đợi Trang Anh khám, An nghĩ cô cũng nên khám một chút. Cô bị chậm hơn 1 tuần rồi, mấy hôm nay cô còn nôn khan rất khó chịu. Chắc phải đi nội soi dạ dày rồi, hẳn là cái bệnh đau dạ dày từ lúc cô còn đang ôn thi đại học bây giờ lại tái phát. Nhớ lúc đó cứ thức đêm ôn bài là bụng cô lại nhâm nhẩm đau, ra hàng thuốc miêu tả bệnh tình thì dược sĩ bảo cô lúc đói ăn thử 1 qủa chuối tiêu vào. Cứ tưởng ăn chuối tiêu là sẽ hết đau nên An nhà ta ăn liền 1 lúc ba bốn qủa. Kết qủa là càng lúc càng đau dữ dội, ông bà Dương cuống lên đưa cô đi cấp cứu. Hóa ra là ko phải ăn chuối tiêu thì sẽ hết đau, mà là trong lúc đói nếu ăn chuối tiêu mà đau bụng thì có nghĩa là bị đau dạ dày rồi, phải đến bệnh viện nội soi thôi!!!
Thiên An nghĩ đến đó thì bật cười, rồi cô nhanh chóng vào khám.
- Chúc mừng em, em có thai rồi, nhìn này, con em được gần 4 tuần tuổi! - chị bác sĩ mỉm cười nói với cô.
Thiên An run run nhận lấy phiếu siêu âm, nước mắt cô từng giọt rơi xuống, có cả hạnh phúc, có cả đau thương. Đó là con của anh, đó là hơn 1 tháng trước, ngày hôm đó anh về, người nồng nặc mùi rượu, anh và cô lại phát sinh quan hệ. Cô sẽ nhanh chóng ly hôn, đưa con đi thật xa nơi này, cho con một cuộc sống thật tốt ko liên quan gì tới anh nữa...
******
Khi về tới nhà, Trang Anh bước lên cầu thang, được một nửa, cô ta dừng lại, quay xuống nói với Thiên An:
- An, chân chị tê qúa, em đỡ chị lên phòng được ko?
- Dạ! - Thiên An nhẹ đáp rồi đi lên đỡ Trang Anh
- Chị có thai rồi, Dương biết được sẽ rất vui, giờ chị phải cẩn thận mới được - Trang Anh vừa nói vừa thích thú nhìn biểu cảm sững sờ của Thiên An.
Liếc thấy xe của Nam Dương vừa dừng trước cổng, Trang Anh liền quay người đập thật mạnh bụng mình vào lan can cầu thang, máu chảy ra. Thiên An lúc ấy mới giật mình, hoảng hốt vội đỡ lấy Trang Anh.
Đúng lúc Nam Dương đẩy cửa bước vào, thấy thế vứt cặp sang 1 bên, chạy lên đỡ Trang Anh
- Có chuyện gì? - Dương gằn giọng
- Dương .. anh.... làm ơn...cứu con...của chúng ta - Trang Anh yếu ớt kéo vạt áo Nam Dương, rồi quay sang Thiên An - Sao cô lại làm như vậy, sao lại hại con tôi, nó có tội gì chứ, nó mới có 3 tuần tuổi thôi mà... - Trang anh nức nở.
Thiên An lặng người, bất lực nhìn mọi chuyện tưởng như chỉ có trong phim đang xảy ra trước mắt, cô vô lực lắc đầu. Nam Dương giận dữ đạp mạnh vào bụng cô:
- Sao cô lại làm vậy với con tôi? Cô là ma qủy, đồ đàn bà độc ác..
Thiên An ngã lăn xuống từ cầu thang, từng bậc, từng bậc, va đập mạnh, cô dừng lại dưới sàn nhà lạnh như băng. Nam Dương vội bế Trang Anh đến bệnh viện.
Cửa nhà khép lại, Thiên An nằm đó, nước mắt lăn dài rơi xuống mái tóc đen đang lòa xòa trước mặt, máu từ giữa 2 chân cô chảy ra ướt đẫm chiếc váy màu xanh thiên thanh. Cô đau qúa, thực sự rất đau... Con của cô, tay cô níu chặt bụng: "Đừng bỏ mẹ mà!". Cô run run với lấy điện thoại, nhưng chưa kịp bấm số thì đã ngất lịm đi...
******
- An An! An An! Tỉnh lại đi con...
- Mau, mau. Đưa con bé ra xe cấp cứu
Ông bà Hoàng Lâm cuống quýt, lo lắng...
***
Tại bệnh viện
- Xin anh yên tâm. Cô ấy ko sao, nhưng đứa bé ko giữ được, chúng tôi đã cố hết sức - Vị bác sĩ bước ra ngoài
- Cảm ơn bác sĩ - Nam Dương vào phòng, Trang Anh đang nằm đó, nước mắt lưng tròng.
- Con của em... con của chúng ta.. mất rồi phải ko anh? - Trang Anh khẽ nấc lên
- Anh sẽ ko tha cho cô ta đâu. Em nghỉ ngơi đi - Nam Dưồng siết chặt tay.
***
- Xin lỗi ông bà, do va đập mạnh nên đứa trẻ ko thể giữ được nữa, hơn nữa bệnh nhân rất yếu, cần phải theo dõi thêm một thời gian
- Cảm ơn bác sĩ !
Bà Lan, mẹ của Nam Dương, thở dài nói với chồng: "Hoàng Lâm,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net