Chương 42: Cùng Nhau Giải Quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Yeonie, con nghĩ giờ chúng ta phải làm sao?"- ông Kim giờ thấy thật ân hận, biết vậy ngày đó ông để cho cô trực tiếp ra mặt lãnh đạo Kim thị là được rồi. Để đến bây giờ làm gì cũng thấy khó.

Đại sảnh không khí một mảng trầm mặc, cha mẹ cùng ông bà cô đều đăm chiêu suy nghĩ, cũng không ai biết nói thế nào.

JongHyun ngồi một chỗ, chuyện này TaeYeon, anh, SooYoung và Jun Hee đều biết sẽ đến, chỉ là không ngờ, kẻ kia có thể trực tiếp ẩn hết tội lỗi sang cho JiYong.

"Chuyện này con sẽ tự giải quyết."- TaeYeon uống một chút nước, ừm... dạo này thân thể cô không được tốt, cũng phải tự lo liệu lấy, lại càng không thể quá xúc động.

"Tổng giám đốc, cô có thể không?"- JongHyun biết cô có thể, nhưng chỉ là không phải cô nên dẹp hai cái gai trước sau đó mới tiến tới gốc mà quật chứ. Nhìn cô âm hiểm lại như muốn một nhát chặt chết luôn. Vậy...

"Tôi sẽ giải quyết được."- TaeYeon gật đầu, lấy điện thoại bấm ra một dãy số.

Mọi chuyện cứ trôi chảy như một cuộc điện thoại bình thường. Thẳng đến khi cúp máy, mọi ánh mắt đổ dồn hết đến TaeYeon.

Cô biết nếu trong vòng ba giây cô không trốn khỏi nơi này, nhất định bị mọi người dò hỏi mệt đến chết.

"Con lên phòng."

Cô cứ vậy mà bước đi. Lại như lần trước, không nói thêm bất cứ điều gì, cô đang rất cần nghỉ ngơi.

JongHyun trân mắt nhìn. Được rồi, cô lại đi, vậy là hậu quả ai gánh? Vẫn là anh. Anh sẽ sớm bị Kim gia xé cho tan tành.

Bên ngoài biết bao nhiêu phóng viên của các báo đài lớn đang ồn ào muốn TaeYeon ra mặt. Cô đứng từ trên thư phòng nhìn xuống. Nói đùa, xuất hiện không bằng bắt cô chết đi. Lúc này cô cần phải làm lần lượt từng bước một.

Đầu tiên, sẽ là Lee tổng của Lee thị- Lee Young Min.

Nhưng trên hết, cô nên nghĩ một chút đến mình đã, cô thực sự đang rất mệt.

Ở bên kia, JiYong bận trăm công nghìn việc không làm cách nào liên lạc được với TaeYeon, JongHyun lại vì thế mà đánh điện cho anh nói tạm thời anh đừng về vội. Khiến anh lo lắng mãi.

Rốt cục là có chuyện gì chứ?

"Chị nói gì? Thu mua Lee thị?"- Jun Hee mắt tròn xoe nhìn TaeYeon. Không phải nói là sẽ để JiYong giải quyết sao?

"Là một nam nhân lại để nữ nhân của mình giải quyết hộ một chuyện lớn như vậy, liệu anh ta..."- SooYoung nhìn TaeYeon- "Tôi không nghĩ điều đó thích hợp.

TaeYeon thâm trầm.

"Tôi không cảm thấy không thích hợp, đây một phần cũng là do tôi. Hơn nữa..."- cô cầm tấm ảnh chụp hai người đi trong công viên, thầm cảm ơn kẻ đứng sau vụ này đã chụp cho hai người một khoảnh khắc đẹp- "Yêu nhau là cùng nhau vượt qua mọi chuyện, không phải sao? Sao có thể nói nó làm mất tôn nghiêm của người nam nhân?"

Cô tự tin rằng JiYong sẽ không bao giờ có ý nghĩ bị cô lấn lướt, cô chỉ là thay anh hành động thôi, cô biết anh ái ngại chuyện đối đầu với anh trai sẽ làm cha anh khó xử, nhưng cô sẽ cho anh thấy, không có gì là sai khi anh hành động như vậy.

Cô yêu anh, yêu hơn tất cả mọi thứ, cô cho dù sau này có thế nào, cũng sẽ chỉ yêu một mình anh thôi.

Nhưng vấn đề trước mắt, chính là Lee Young Min- kẻ cùng cấu kết với BaekHyun.

"Tôi đã chuẩn bị tất cả rồi..."- JongHyun bê một chồng tài liệu đặt lên bàn.

"Tôi biết sẽ có ngày này, nên đã chuẩn bị trước cho cô."- anh lấy ra từng tập đưa đến trước mặt TaeYeon- "Toàn bộ thông số đều ở trong đó. Ai cũng biết gần đây Lee thị làm ăn thua lỗ, đó cũng một phần là do bị Ked.LA thâu tóm, mà cũng may thay, việc thâu tóm đó..."- anh ngập ngừng, rồi chợt cười hì hì- "Là do tôi giật dây."

"Cái gì?"- TaeYeon nheo mắt, này là sao? Trước giờ cô chưa từng nghe qua chuyện JongHyun có liên quan đến tổ chức xã hội đen ở Las Vegas.

JongHyun nhún vai.

"Tổng giám đốc à, còn nhiều điều cô chưa biết về tôi lắm."- anh lấy ra một phong bì thư, trong đó ghi khoản tiền cô sẽ cần bỏ ra để thu mua Lee thị dễ như trở bàn tay.

TaeYeon nhìn chăm chú tờ giấy ghi số tiền đó, rồi lại nhìn sang SooYoung, đánh mắt qua Jun Hee, cả hai người đều gật đầu đồng ý.

"Vậy tiến hành thôi."- TaeYeon đứng dậy, ra phía bàn làm việc, kí giấy xuất tiền. Đảm bảo Lee thị sẽ bị thu mua nhanh gọn chỉ trong một buổi chiều.

Mà cô... cũng phải tăng lương cho JongHyun.

Về phần báo chí biết rõ thân phận của cô, cô cũng đã sớm mở một cuộc họp báo, nói với tất cả mọi người, chỉ có chuyện JiYong có liên quan đến việc tiết lộ thân phận của cô thì cô lại không nói đến, chỉ là nói đang nhờ cảnh sát vào cuộc.

Muốn cô nghi ngờ rồi chia tay anh? Không có cửa đâu, cửa thông gió cũng không.

Phóng viên sau đó tuy không ồn ào như trước, nhưng cũng là sáng chặn trưa chặn chiều chặn đường cô, khiến cô bất đắc dĩ xuất ra ánh mắt cùng giọng nói lạnh đến chết người.

"Khi tôi không thích một thứ gì, mọi người biết tôi sẽ làm thế nào rồi đấy."

Kể từ lần đó, ai cũng truyền tai nhau, chỉ nên nghiêm túc nói chuyện với cô, mà mỗi lần muốn lấy thông tin, phải lấy từ những người xung quanh chứ không nên hỏi thẳng. Nếu để cô có biểu cảm khác lạ trên mặt, nhất định sẽ rất thảm.

Nhân viên Kim thị cũng không thể tin nổi cái thông tin nữ tổng giám đốc của họ lại là một nữ nhân hai mươi hai tuổi. Đùa sao? Vốn nghĩ giờ cô đã lộ thân phận, họ không cần quá mức sợ hãi cô như trước. Nhưng không, đối diện cô bây giờ khiến họ thậm chí sợ hơn ngày trước. Ánh mắt của cô lúc nào cũng băng lãnh, giọng nói thì đáng sợ không thể ngờ. Cô bây giờ đối với họ chỉ có đáng sợ hơn chứ không kém.

JongHyun thì vốn đã quen, nhưng giờ cũng không chịu được hỉ nộ thất thường của cô. Việc thu mua Lee thị có kết quả ngay. Vì rớt vốn, Lee Young Min nợ nần chồng chất, rốt cục bị cô thu mua nhanh gọn còn hơn cả trở mặt. Giờ hắn cũng bị tống vào tù vì tội tham ô. Vợ con bỏ đi hết, không còn một ai bên cạnh. Hắn trong tù chỉ gào lên được mấy chữ là "Tôi bị lừa."

Vâng, cho dù hắn có bị lừa hay gì đi nữa cũng là do hắn không có đầu óc.

TaeYeon uống một chút nước cam. Cô bấm đến một số, nhắn một cái tin.

Chuyện này... nên dứt điểm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net