Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu là nhớ
- Thưa ngài So, chuyến bay đến Nhật hôm nay sẽ khởi hành trong vòng hai tiếng đồng hồ nữa. Ngài đã chuẩn bị xong chưa ạ?
- Được rồi, đợi tôi thêm lát nữa thôi. Cô cứ ra ngoài trước!
- Vâng, chào ngài!
Đặt cây bút màu ghi xuống mặt bàn, Yi Jung sắp xếp lại đống giấy tờ ngổn ngang trước mắt. Đi gặp gỡ đối tác làm ăn, lần này anh sẽ ở lại Nhật Bản khoảng một tháng. Ngẫm lại, quả thực thời gian không chờ đợi một ai. Thoáng chốc vậy thôi, có ai ngờ đã sáu năm trôi qua. Sáu năm, anh tạo dựng được một thương hiệu gốm nổi tiếng của riêng mình. Sáu năm, anh đổi khác nhiều, mệt mỏi với những tiệc tùng xa hoa và những cô người mẫu chỉ thích son phấn, yêu tiền bạc và dùng anh để thỏa mãn cái sĩ diện của họ. Sáu năm, đủ để biến anh thành một doanh nhân kiểu mẫu, thành đạt, hào hoa, nhưng vẫn chỉ có một mình.
Nhưng sáu năm không đủ để quên!
Mở ngăn kéo bàn, Yi Jung lấy ra một bức ảnh nhỏ, tuy đã bạc màu mà vẫn thẳng thớm, phẳng phiu, như thể trong suốt quãng thời gian dài nó đã được bảo quản một cách rất cẩn thận. Người con gái trong ảnh, mái tóc dài ngang vai, nụ cười sáng lấp lóa, thánh thiện và thơ ngây, đôi mắt trong trẻo như làn nước mùa thu nhìn anh hiền dịu. Một thiên thần anh đã từng ngưỡng vọng, khát khao, có được và rồi để vuột mất.
Chu Ga Eul - vợ của anh.
Tần ngần nhìn bức ảnh một lúc lâu, Yi Jung lại vuốt nó thẳng lại, đặt cẩn thận vào một ngăn trong túi hành lý. Rồi anh xách vali, và đi.
----------------------

- Chào ngài So!
- Vâng, chào ông!
Yi Jung bắt tay vị khách đối diện. Cử chỉ gần như phản xạ của một kẻ làm ăn. Trước mặt anh là Tsuchio Yunoshi, doanh nhân có máu mặt trong làng sản xuất gốm Nhật Bản. Ông ta dẫn anh đi thăm quan phòng triển lãm gốm sứ, miệng huyên thuyên đủ thứ chuyện. Những câu chuyện nhạt nhẽo, chẳng có đầu đuôi. Yi Jung chỉ ậm ừ cho qua. Nếu không phải đối tác làm ăn, hẳn anh sẽ không bao giờ mất thời gian với kiểu người vô vị như thế này.
Dạo một vòng, Yi Jung nhận ra những tác phẩm nổi tiếng đang được trưng bày khắp nơi. Chiếc bình gốm Nuritake được làm bởi hơn 40 nghệ nhân gốm sứ nổi tiếng, bộ ấm trà Hiriuchi được dát bằng bột kim cương nghiền hay bức bình phong Okunama khổng lồ được chạm trổ hình một Geisha duyên dáng, sống động bằng những đường gốm tinh xảo. Đầu óc Yi Jung vội vã thu hết tất cả vào tâm trí, không hề bỏ sót dù chỉ là một mili đường nét sản phẩm. Gốm - thứ luôn làm anh thấy say mê một cách khó cưỡng lại. Ngày xưa, đối với anh, gốm là thứ duy nhất có thể giúp tâm hồn lắng lại, yên ả và bình thản hơn sau những cuộc vui thâu đêm hay những giờ làm việc căng thẳng mệt nhoài... Phải, luôn là duy nhất... cho đến khi cô gái ấy xuất hiện. Giống như một làn gió mát, như một vệt nắng hiền, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, cô dần dần chiếm lấy tâm tư anh, choán chỗ những vẩn vơ suy nghĩ, mệt mỏi chán chường. Dần dà, anh hiểu được, trong trái tim mình luôn có một góc đóng kín, và trong góc nhỏ đó, luôn có bóng dáng Ga Eul.
Yi Jung đứng bất động trước một tủ trưng bày, và suy nghĩ. Đã lâu lắm rồi, hình ảnh cô luôn xuất hiện mỗi đêm, trong từng giấc ngủ và thoáng qua một giấc mơ, nếu có. Chưa bao giờ anh để trái tim lấn át lý trí, chưa bao giờ anh từng đánh mất hiện thực của mình trước chốn đông người, chỉ trừ một ngày, là khi cô đột nhiên biến mất. Vậy mà hôm nay, giữa hàng trăm người tấp nập trong viện trưng bày rộng lớn, hình bóng ấy lại đột nhiên ùa về, lấp đầy trong tâm tưởng, mạnh mẽ và dữ dội.
Bàn tay ông Tsuchio đập lên vai Yi Jung, kéo anh ra khỏi những miên man suy nghĩ. Người đàn ông có vẻ lo lắng khi thấy anh đột nhiên đứng im thất thần. Yi Jung gật đầu, nói với ông ta là anh hơi mệt, cần về nghỉ sớm, xin hẹn gặp hôm sau.
Khác với mọi lần, tối nay Yi Jung quyết định không dùng xe, mà đi bộ về nhà. Anh muốn dạo chơi một chút, hưởng lấy không khí và gió tự nhiên. Tokyo phồn vinh và hoa lệ, lộng lẫy và kiêu kì, lấp lóa những ánh đèn màu chiếu sáng lung linh. Yi Jung dừng lại trước cửa hiệu một hàng thời trang nữ. Đập vào mắt là một bộ đầm dài màu tím, cổ tim chéo, thắt lưng đính nơ rủ,phần thân váy xòe rộng. Đơn giản, nhưng rất đẹp, giống như Ga Eul.
Anh vẫn còn nhớ, ngày xưa vợ anh đã từng rất yêu màu tím. Một thứ màu dịu dàng mà đầy ma lực, cuốn hút. Ga Eul, mỗi khi khoác lên mình màu tím, luôn khiến những người đàn ông khác phải ngoái lại ngắm nhìn. Và anh đã từng rất nhiều lần phát điên lên ghen tức vì điều đó.
Tất cả chỉ còn là quá khứ xa mờ.
Khi còn đang mải ngắm nghía và hồi tưởng, chợt Yi Jung thấy tấm kính sáng phản chiếu hình ảnh một cô gái lướt ngang qua. Cô gái mặc chiếc áo khoác màu trắng viền đen, mái tóc dài quá lưng, khuôn mặt dù chỉ thoáng qua nhưng thừa đủ để anh nhận ra, ngay lập tức.
Yi Jung quay phắt lại. Phản xạ kéo anh đuổi theo người con gái khi trí óc còn chưa kịp vận động đủ để suy nghĩ và phán đoán. Len lỏi giữa những dòng người tấp nập trên phố, đuổi theo một bóng áo trắng thấp thoáng trong đám đông, nhưng tà áo ấy cứ ngày một xa dần, xa dần, cho đến khi biến mất hẳn.
Yi Jung dừng lại trước một ngã tư đường. Anh đã bị mất dấu.
Cô gái... nếu không phải Ga Eul, thì có thể là ai?
Nhưng... Ga Eul không thể nào không nhận ra anh, dù chỉ là từ phía sau lưng. Ga Eul sẽ không có dáng đi tự tin như thế. Vợ anh luôn bước nhẹ, dáng khép nép, pha chút e ấp, dịu dàng. Khi xưa, anh thích nhất là nhìn cô lúc bước đi. Đôi mắt to tròn màu nâu trầm, sống mũi cao thanh tú, môi hồng nhỏ nhắn, dáng bước tựa như lướt trên không khí, thanh tao và thoát tục. Một vẻ đẹp như những nàng công chúa trong những câu chuyện cổ, một nhan sắc chỉ thoáng nhìn cũng đã say. Nổi bật, không thể lẫn vào đâu được.
”Người giống người!”
Yi Jung thầm nghĩ, và quay lại, nhìn những ngã rẽ đang chìm vào bóng đêm thêm một lần cuối. Có đúng chỉ là người giống người? Lẽ nào anh lại có thể nhầm một ai đó với Ga Eul?
Về khách sạn, trong lòng anh còn ngổn ngang trăm suy nghĩ.
   Ngày hôm sau, Yi Jung lại đến cửa hiệu thời trang, và chờ đợi, đợi một điều gần như không thể. Linh tính mách bảo một cách mãnh liệt, là ở Tokyo này, anh sẽ tìm thấy người vợ mình ngày đêm mong nhớ. Linh tính - thứ mà trước nay anh chưa một lần tin, giờ sẽ thử. Dù chỉ là một phần triệu cơ hội, anh cũng sẽ cố gắng tìm ra cô. Cô gái khoác áo trắng kia cũng có thể xem như một manh mối.
Nhưng ông trời dường như thích trêu đùa. Những ngày sau đó, anh không còn bắt gặp lại cô gái đó nữa. Cứ như một ảo ảnh mờ sương, hình bóng chẳng rõ thực hư ấy đã cho anh hy vọng, để rồi lại dìm anh xuống hố sâu tuyệt vọng, thêm nhiều lần nữa.
Linh tính đúng là thứ không hề đáng tin.----------------------
Thêm một ngày trôi qua.
Sáng, Yi Jung dậy sớm, sửa soạn trang phục, đến phòng triển lãm gốm của nhà Tsuchio. Anh muốn thêm một lần tìm lại thứ cảm giác về Ga Eul, tiếp thêm chút lòng tin cho những ngày dài kiếm tìm. Gốm và Ga Eul là những thứ duy nhất mang lại cho anh sự tĩnh tại, lòng dũng cảm và niềm tin.
Cầm lên đặt xuống những chiếc bình, Yi Jung thầm nhận xét, phán đoán về cách làm, chất liệu của chúng. Bệnh nghề nghiệp của anh là thế. Trong lúc đang loay hoay không biết làm sao đặt được chiếc cốc uống trà màu kem lại vào chỗ của nó, mắt anh tình cờ hướng lên, và trong khoảnh khắc ấy, trái tim ngỡ như ngừng đập.
Ga Eul!
Một cô gái mặc váy màu sữa đang lướt dọc nơi trưng bày những bộ ấm trà. Xem ra cô ấy có vẻ là một nhân viên làm việc ở đây. Mà Yi Jung cũng không cần biết cô ấy làm gì. Anh chỉ biết một điều là cô gái đó, dù là nhìn nghiêng, hay nhìn thẳng, đều rất giống Ga Eul. Miệng, má, mũi, cằm, trán, thậm chí là đôi mắt nâu không thể lẫn lộn. Chỉ khác là mái tóc thẳng dài ngang vai ngày trước, giờ được thay bằng một mái tóc dài quá lưng với những lọn xoăn lớn sóng sánh.
Thế nhưng Yi Jung vẫn không dám chắc chắn đó là Ga Eul. Anh đã quan sát cô rất lâu, rất kĩ. Đã nhiều lần anh chắc chắn và toan bước tới. Nhưng ngay lập tức, anh lại nghi ngờ chính suy nghĩ của mình. Anh tự nhủ trong lòng rằng phải quan sát kĩ hơn chút nữa, phải khẳng định nhiều hơn chút nữa.
- Tôi có thể giúp gì được cho anh không?
Cô ấy nói tiếng Nhật. Cô ấy nhìn anh. Và cô ấy đang tiến lại gần đây. Đầu Yi Jung quay cuồng những suy nghĩ.
”Mình nên làm gì bây giờ? Cô ấy nói chuyện với mình. Mình phải làm sao đây?”. Sự tiến đến bất ngờ của cô gái và những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu làm Yi Jung mất bình tĩnh. Anh nhìn khuôn mặt ấy đăm đăm, sững sờ.
Bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh nơi mình, cô gái cất giọng, nửa lúng túng, nửa dè chừng:
- Xin lỗi, anh ổn chứ?
- À vâng... Không sao! - Cuối cùng Yi Jung cũng trấn tĩnh được.
  Cô gái gật đầu, khẽ mỉm cười:
- Vậy tốt quá. Tôi là người được thuê làm quản lý phòng trưng bày này. Chúng ta mới gặp nhau lần đầu thôi nhỉ? Hân hạnh được biết anh.
Cô đưa bàn tay phải ra, theo đúng phép lịch sự thông thường. Yi Jung nắm lấy, không khỏi hồi hộp. Một cảm giác quen thuộc chạy dọc sống lưng. Ngoại hình, giọng nói, bàn tay, thậm chí cả cảm giác của anh về cô gái này, đều giống Ga Eul. Anh đột ngột siết chặt lấy tay cô.
- Ga Eul?
- Làm ơn, thưa anh... - Giọng cô gái đanh lại, cố gắng rút tay mình ra.
- Ga Eul? - Anh buông tay, nhìn cô nghi hoặc.
- Xin lỗi, làm ơn nhắc lại!
- Em là Ga Eul có phải không?
Cô gái nhìn Yi Jung, gương mặt đăm chiêu khó hiểu. Mất khoảng vài giây, mặt cô giãn ra, môi chúm lại nhoẻn cười.
- Xin lỗi. Có lẽ anh nhầm tôi với ai đó rồi. Tên tôi là Akimoto Michiyo, không phải Ga Eul.
- Ồ, xin lỗi. Tôi đã lầm.
Anh nhìn sâu vào mắt Michiyo, kiểm tra đồng tử. Thường thì người nói dối, đồng tử mắt sẽ nhỏ lại. Sao anh lại thấy đôi đồng tử ấy to đùng thế kia? Lẽ nào anh nhầm thật? Và lẽ nào trên đời này lại có hai người giống nhau đến thế?
- Có lẽ tôi giống một người mà anh quen? - Michiyo hỏi, nét mặt pha lẫn chút thích thú.
- Vâng! Cô rất giống! - Yi Jung chỉ ậm ừ.
- Tôi có thể biết đó là ai không?
- Là vợ tôi!
- Ồ!
Michiyo há hốc miệng, ngạc nhiên:
- Có lẽ cô ấy và tôi phải giống nhau lắm ấy nhỉ. Nếu không, làm sao anh có thể nhận lầm một người khác là vợ mình...
- Phải. Cô giống cô ấy đến mức tôi cứ ngỡ...
Lời nói của Yi Jung chững lại giữa chừng. Dù sao cũng chỉ mới là lần gặp đầu tiên, anh không thể quá suồng sã. Với suy nghĩ ấy, anh cố lảng tránh câu nói đang bỏ dở:
- À, cô đã bao giờ đến Hàn Quốc chưa?
Cô gái mỉm cười. Nụ cười tự tin và đầy cá tính. Không hề có một nét nào giống nụ cười duyên dáng, bẽn lẽn của vợ anh.
- Hồi nhỏ, tôi sống ở Hàn Quốc. Bố tôi là người Hàn, mẹ là người Nhật. Tôi là con lai. Đến năm bảy tuổi, bố tôi mất, hai mẹ con mới về nhà ông bà ngoại ở Nhật Bản, và định cư hẳn ở đây luôn.
- Liệu cô có chị em sinh đôi không? - Yi Jung vẫn cố gắng tìm chút manh mối.
- Bố mẹ chỉ có một mình tôi thôi. Nếu không, thì chỉ có khả năng bố hoặc mẹ tôi ngoại tình, sinh ra một đứa con khác - Giọng Michiyo có nét bỡn cợt - Mà khả năng đó là không thể. Hai ông bà rất yêu nhau.
Yi Jung gật gù. Tại sao cô ấy có thể nói tường tận và chắc nịch như thế? Linh tính của anh chỉ dùng một lần mà cũng sai sao?
Rồi anh và cô nói chuyện. Chuyện về gốm, về Nhật Bản, Hàn Quốc, và chuyện về người vợ mà anh đang kiếm tìm. Đến trưa, cô tiễn anh ra về cùng một nụ cười kiểu mẫu thuần chất Á Đông, cùng lời chúc anh sớm tìm được Ga Eul.
Trưa nắng, Yi Jung lái xe lang thang trên những ngách phố của Tokyo, vừa đi vừa nghĩ ngợi. Michiyo giống Ga Eul một cách khó tin. Tất cả những đường nét trên gương mặt. Chiều cao tương tự. Dáng người cũng giống. Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là thần thái. Ga Eul dịu dàng và e ấp. Michiyo tự tin và đĩnh đạc. Trong đôi mắt nâu của Michiyo, không có làn nước êm đềm như đôi mắt của Ga Eul. Nhưng sáu năm đã trôi qua, con người hẳn cũng phải đổi khác nhiều, đâu thể giống y hệt như ngày xưa nữa. Hay Ga Eul là chị em sinh đôi đã thất lạc từ khi mới lọt lòng của Michiyo, người này không biết đến sự tồn tại của người kia? Suy nghĩ rất phim ảnh ấy chỉ thoáng lướt qua trong đầu trước khi Yi Jung vội vã xua tan nó. Rồi anh nhấn ga. Chiếc xe lao vút đi.
Gió quất vào anh ran rát, lành lạnh. Gió kéo anh về ngày cuối cùng còn nhìn thấy Ga Eul, trước khi cô hoàn toàn biến mất.
“Ở bên anh, em chẳng hề có chút lòng tin nào. Đến bản thân mình em còn không thể tin tưởng được... Em xin lỗi...”
Đôi mắt nâu của cô, đã trầm lại càng buồn bởi long lanh nước mắt. Cô vẫn đẹp, nhưng là một vẻ đẹp rất đau. Rồi cô quay lưng chạy đi, bỏ lại anh đằng sau, với gương mặt sắt lại, không hiển hiện một chút cảm xúc.
Có ngờ đâu, đó lại là ngày cuối cùng, trước khi anh đánh mất người vợ mà mình yêu thương nhất.
Dòng kí ức của nhiều năm trước dần trở về, sống động, rõ nét. Ga Eul như đang đứng trước mặt anh, tà váy tím bay bay trong chiều gió, nét cười hiền hòa, đáy mắt chẳng vẩn đục, trong trẻo tựa pha lê...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vvv