Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Đôi khi hãy ngước lên nhìn vũ trụ...

Con người tin rằng họ đã khám phá được năm phần trăm vũ trụ, nhưng họ có biết rằng chín lăm phần trăm là một đơn vị có hạn không? Giống như bên ngoài một vòng tròn luôn là một vòng tròn khác, ta chỉ có thể biết được bên trong mà không biết được bên ngoài. Thế nên, nếu tồn tại có nghĩa là tồn tại, thì không ai biết được đâu là bắt đầu và đâu là kết thúc. Cái nối tiếp của kết thúc chính là bắt đầu, vậy đâu là điểm cuối của vũ trụ để nói về việc khám phá được bao nhiêu hay còn lại bao nhiêu. Con người thật sự quá nhỏ bé so với vũ trụ không cùng không tận ngoài kia.

Trong hàng tỷ vì tinh tú trên trời, liệu rằng có hai vì tinh tú có cấu tạo thành phần giống hệt nhau?

Tạo hóa đã không đặt ra bất cứ giới hạn nào, tại sao con người sống trong lòng tạo hóa cứ luôn đặt ra quy định, tự giới hạn bản thân với khuôn phép này, quy tắc nọ. Nếu ai trót khác-biệt mà không được số đông ủng hộ, không được chấp thuận, liền bị bài xích?

                                                                *                                                              *

– Anh xem, sắp đến lúc ngắm mặt trời lặn rồi!

Giọng nói trong veo của một cô gái đang vừa vân vê lọn tóc đuôi dế nhỏ xíu vừa nhìn lơ đãng gió đuổi mây bay qua khung cửa sổ sờn nâu, làn tóc ngắn xoăn khẽ động lay.

– Khi nào nhỉ?

Người vừa trả lời thẳng lưng ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn gỗ lim dài rộng, trên mặt bàn đóng mở đến hàng chục cuốn sách chuyên ngành y. Khóe mắt vẫn tĩnh đạm, bình thản chú mục vào quyển sách dày cộp trên tay.

Cô gái nhỏ như bị một đả kích bất ngờ nào đó, thoáng gom tất cả thất vọng, buồn bã, tổn thương vun thành đống trên mặt... Tuy nhiên, vẻ phụng phịu chỉ chốc lát thay đổi. Ánh mắt âm u vừa đó lại lóe sáng sắc sảo khi cô bé ấy lao xẹt tới sau người con trai, vận hết sức vào hai bàn tay nhỏ nhắn mà bóp cổ anh.

– Ực...

– Cho anh biết, hôm nay em giết anh rồi, cũng đừng mong sau này em thắp cho một nén nhang. – Giọng nói lạnh lẽo thoát ra sau làn môi mềm mềm mím lại như che đậy nụ cười tinh ranh.

– Vậy sau này ai sẽ đưa em đi ngắm mặt trời lặn để chia tay tuổi cũ đây? – Anh ôn tồn nói, ánh mắt nheo lại ôm trọn bao dung, giọng nhẹ tựa cơn gió vừa thảng qua, những ngón tay mảnh dài vẫn chỉn chu cầm cuốn sách y nguyên.

Bàn tay cô bé nới lỏng nhưng lại biến thành một vòng ôm xiết lấy cổ người vừa nói. Phía sau anh, đôi môi mím chặt dần tạo thành nụ cười rực rỡ của thiếu nữ tuổi trăng tròn.

– Tạm tha cho anh.

Từ nhỏ đến lớn nó đã tự nhủ anh sẽ là chồng nó. Chỉ có thể là anh chứ không thể là ai khác, không một ai khác!

Trong mắt nó anh là người hoàn mỹ, từ vẻ ngoài tới nội tâm đều là bức tranh thủy mặc khiến người vô tình cũng không dễ dàng quay lưng. Anh đẹp một vẻ đường hoàng, đĩnh đạc, từ cặp lông mày chếch lên rồi khẽ cong cong ôm ấp đôi mắt hai mí đen dài sâu thẳm, thanh thuần rửa trôi mọi ưu phiền trên đời, lại chứa đựng sự chân thành khó tả – và như thế, nó tin rằng anh không bao giờ biết nói dối; sống mũi cao thẳng đầy đặn đặt cạnh bờ môi lượn sóng như hình cánh cung, lúc nào cũng tựa đang mỉm cười rất mực gần gũi. Anh năm nay hai mươi lăm tuổi, là sinh viên năm cuối đại học y. (Và nó tự hứa tương lai cũng sẽ là sinh viên của trường đại học nơi anh đặt chân). Thỉnh thoảng, nhờ vào chiều cao lý tưởng, anh nhận lời làm người mẫu ảnh cho một vài tờ báo teen. Anh chắc chắn chín chắn hơn tuổi của mình, nhưng đứng giữa những người bạn đồng trang lứa anh thậm chí còn trẻ trung hơn nhiều. Bạn bè đều nói anh là con quái vật, học xuất sắc, thể thao lại không nhất cũng nhì. Điều này không khó lý giải, vì một phần bản tính sẵn có từ bé đến lớn, càng hiểu nhiều biết nhiều càng khiến anh khiêm tốn, nên dẫu thế nào anh vẫn không ngừng rèn luyện nâng cao bản thân về mọi mặt. Cứ như vậy tự nhiên bù đắp mọi thiếu sót. Dù có không ít bạn, cuộc sống của con-quái-vật chẳng hề ồn ào, ngày nghỉ anh thường ở nhà chứ không ra ngoài tụ tập. Anh thích đọc sách, đôi lần nó bắt gặp anh ngồi trầm ngâm trong những dải nắng ấm áp và gần như chìm đắm đến một nơi khác. Mỗi lần nhìn thấy anh như vậy nó lại hạ quyết tâm, sau này lấy anh rồi sẽ xây cho anh một căn phòng thật rộng với trần nhà cao vút, lúc nào cũng tràn ngập hương trầm của gỗ sưa phả ra từ những giá sách đầy những sách. Ngoài ra, anh chơi piano rất cừ, mặc cho anh ít lướt ngón tay trên những phím trắng đen ấy đến thế nào. Thứ anh thích ăn nhất là trái cây, các loại rau củ, đậu đỗ, gu ăn uống thanh đạm đến... phát chán ấy có lẽ là điểm-yếu duy nhất của anh.

Nó có cả núi lợi thế so với những cô gái theo đuổi anh! Không cần rình rập săn những bức ảnh chụp lén anh, không cần công khai ẩn nấp trước nhà anh, không cần làm trò mèo gây chú ý với anh... Nó được phép gần gũi anh, được phép vòi vĩnh, làm mình làm mấy với anh mà chẳng bao giờ lo làm anh giận, được phép nhìn trộm khuôn mặt say ngủ như đứa trẻ của anh, được phép buồn buồn lao đến ôm anh để nhận một cái xoa đầu dịu dàng... Nói chung nó có đặc quyền gần anh tới mức hít no cả bụng hương thơm từ cơ thể anh.

Nó chỉ có một bất lợi duy nhất, ấy là, anh là anh họ độc nhất của nó!

Mẹ anh và mẹ nó là hai chị em ruột. Bố mẹ nó vì say mê khảo cổ nên từ sớm đã gửi gắm nó ở nhà anh mà cao-chạy-xa-bay, tự tung tự tác theo đuổi mộng tưởng lau đi từng lớp bụi lịch sử của nhân loại. Nhưng trở ngại này trước sau vẫn chẳng hề ảnh hưởng đến tình yêu của nó dành cho anh. Nó không tin thế giới rộng lớn lại không có góc cạnh dung túng cho tình yêu của nó (và anh). Năm nay nó đã mười tám tuổi, theo luật có thể tự do rồi, nhưng nó sẽ chịu khó chôn-vùi bảy năm tuổi xuân nữa, dùi mài tới trở thành một bác sĩ tài giỏi thì thôi. Nó cũng sẽ như anh, không ngừng hoàn thiện. Khi ấy, xem ai còn dám coi thường nó, trở ngại nó.

Đó đương nhiên là dự tính tương lai!

Một ngày ba mươi tháng mười gió thổi xen hơi lạnh phương Bắc.

Tan học cũng đã mười hai giờ trưa, nó nhanh nhẹn như chú chim sẻ nhỏ, mau mau chóng chóng về nhà chuẩn bị, chưng diện thật đẹp. Mặc một chiếc áo len vàng nhẹ như nắng sưởi ấm ngày đầu đông của chính mình, phối hợp cùng quần xanh thật đậm màu, nghe lời anh giữ ấm cuống họng bằng cách xoắn bện gọn gàng chiếc khăn voan mỏng ôm lấy cổ, nghiêm chỉnh soi gương một lượt, thêm một lượt... Đã cùng anh hẹn ở địa điểm cũ lúc hai giờ chiều.

Hôm nay là sinh nhật nó.

Mỗi năm tới sinh nhật nó anh đều bỏ tiền mà anh tự kiếm được, đưa nó đi ăn sushi, đưa nó đi xem mặt trời lặn rồi mới về nhà. Nó rất thích ngắm hoàng hôn, những giọt nắng cuối ngày rơi rớt tự nhiên sẽ dội vào lòng cảm giác yêu cuộc sống lạ. Nhưng sở thích đó tuyệt đối không trọn vẹn nếu không có anh đứng cạnh. Nói đúng ra sẽ không còn là sở thích nếu tịch dương chỉ phủ bóng riêng nó. Điều làm nó trông mong mỏi mòn suốt cả năm chẳng qua là thời gian anh dành riêng cho nó, theo đúng nghĩa của từ "dành-riêng" mà nó muốn.

Ngồi trong gam màu ấm áp, nhạc nền không lời dìu dặt... nơi quán cũ như quen như lạ, nơi nó định ra mỗi năm chỉ được bước vào một lần trong ngày-của-nó, cảm giác vì vậy càng đặc biệt trân trọng. Từ ngày biết đến nơi này, không gian chẳng mấy khi thay đổi, vẫn mộc mạc như thế, chỉ có những món sushi sang trọng mỗi lần nếm lại một lần thấy ngon hơn, ít ra là trong khẩu vị của nó.

Mủm mỉm cười bên ly nước lọc, mãi nhìn tấm bình phong chắn ngay lối cửa ra vào, nó hạnh phúc nghĩ tới anh.

Thế rồi cũng nhìn thấy anh.

Người vừa bước vào trên mình mặc áo len mỏng màu xanh cobalt, quần jean đơn giản nhưng vô cùng nổi bật. Dáng người cao ráo, thanh tú, tề chỉnh, khuôn mặt trung hậu để lộ đôi mắt ôn nhuần mà tinh anh dưới cặp lông mày lưỡi mác thâm trầm kiên định, khuôn miệng chưa cười đã như cánh hoa ngời sắc.

Vẫn như thế, chỉ cần có anh là không gian trong nó lập tức ngọt ngào kỳ lạ. Nó chẳng cần hua tay ra hiệu, anh hiển nhiên vẫn có thể đưa mắt về phía nó và lập tức rạng rỡ mỉm cười. Này mắt anh, này môi anh, đều là khí xuân ấm áp, an lành.

Lặp lại n lần...

Anh là vầng thái dương của nó!

                                                                    *                                                      *

Nó đón lấy nụ cười ấy, khóe môi hồng hồng chín mọng cũng hồn nhiên hướng về anh vẽ lại một nét, đáng lẽ sẽ là vô vàn hân hoan.

Nhưng môi cười được nửa chừng thì đông cứng!

Anh không đến một mình, sau lưng anh lấp ló khuôn mặt tươi tắn khác cũng nhìn nó thân thiện.

Một người nó không quen không biết!

Cả hai cùng tiến lại phía nó. Họ sóng vai nhau, không khác gì cặp đôi khiến người người ngưỡng mộ.

Nó từ từ đứng lên trong khi thấy trái tim âm thầm thắt lại, và lý trí cố trấn an bằng thứ giọng lép vế: "Đừng lo lắng! Đừng lo lắng!"

– Chi Mai, đây là chị Minh Đan, là bạn gái của anh. – Anh vui vẻ giới thiệu: – Còn em gái anh đây, tên Chi Mai, là cành mai quý nhà anh đấy, hai người làm quen nhé.

Lời không muốn nghe cứ như kim nhọn lọt đến tai.

– Chào em, nghe anh ấy kể về em suốt, gặp rồi mới biết không khoa trương chút nào. – Minh Đan nhìn nó cười bằng mắt, cặp mắt ngời sáng nhưng thật thanh nhã. Mái tóc dài tha thướt khẽ lả lơi theo cái gật đầu chào hỏi rất nhẹ của cô.

Có phải không cách quấn khăn hôm nay không ổn, sao nó thấy trong người nóng quá? Nóng đến bứt rứt... Thực tình chẳng có tâm tưởng mà đón nhận cái gì nữa, nó ghét tất cả, anh kế gì về nó với chị gái ấy, ai cho chị ta ra vẻ thân mật thế, ai cho quan tâm... Nó ghét vẻ đẹp thanh thấu của cô gái đối diện, thậm chí ghét cả việc anh gọi tên nó, mặc kệ là bình thường thích đến đâu đi nữa.

– Anh họ... – Nó thả câu gầm ghè về phía anh thay vì lịch sự chào hỏi lại người kia: – Hôm nay là ngày gì, sao anh dắt một người lạ đến đây giới thiệu với em?

Bình thường dù ngang bướng nhưng nó rất nghe lời anh, tôn trọng mỗi lời nói của anh còn hơn hai bác ở nhà. Thái độ ba phải bất thường của nó khiến anh lúng túng, anh nhìn nó, cái nhìn khẩn khoản đến khó hiểu. Mà không chỉ riêng anh, cả cô gái xinh đẹp đứng cạnh anh cũng có thái độ tương tự.

– Xin lỗi em, là chị muốn gặp em nên khăng khăng bắt anh đưa đến... Chị... chị chỉ muốn cùng anh ấy chúc mừng sinh nhật em thôi...

– Không, là anh muốn giới thiệu hai chị em với nhau...

"Chị em? Thế nào là chị em?"

Mặc cho hai người trước mặt xuống nước giải thích, nó gào tướng lên:

– Chị là cái thá gì mà muốn chúc này chúc nọ tôi? Chị cút về đi, cút về đi...

– Chi Mai! – Anh điềm tĩnh gằn giọng, nhắc nhở thái độ thái quá của nó.

Nhưng chỉ riêng hôm nay, dù anh có quát tháo, nó cũng sẽ đuổi bằng được chị gái nọ về.

– Đi về đi, đi về đi, đi về đi... – Chi Mai tiếp tục gào lên những câu trùng lặp như thế. Cũng là bất chấp càng nhiều ánh nhìn kỳ thị của những bàn khách xung quanh.

Minh Đan không biết nên xử sự ra sao, cô bối rối cua lấy bàn tay anh, trông chờ ở anh một giải pháp. Cư nhiên cử chỉ nọ không qua được đôi mắt mở lớn phát hỏa của Chi Mai, nó lao đến đẩy người con gái ấy, khiến cô bị mất thăng bằng ngã ra phía sau.

Không gian đột ngột trì trệ!

Lặng đứng nhìn anh vừa nôn nóng nâng bạn gái của anh dậy, vừa khẩn trương cúi mình hết bên này sang bên kia xin lỗi mọi người ở đó, Chi Mai hiểu nó đã sai lầm trong chớp mắt, và chỉ biết chờ đợi cơn thịnh nộ của anh.

Nhưng anh vẫn là anh như xưa nay vẫn vậy. Nắm lại bàn tay mà trước đó để vuột mất một khắc, anh nhíu đôi mày thanh dài trên vầng trán cao cao, nói với cô em gái bướng bỉnh:

– Bây giờ anh đưa chị về đã, em tự về nhà trước đi.

Nói rồi một mực rời đi. Càng đi càng xa...

"Em sai rồi... Làm đến thế, anh chắc chắn giận lắm lắm... Em sai rồi, khiến anh mất mặt trước bao nhiêu người. Em xin lỗi. Xin lỗi!!!"

Chi Mai cắn chặt môi để nội tâm gào thét, nhìn theo bóng anh không một lần ngoái lại cứ thế khuất sau tấm bình phong đặt ngay trên ngưỡng cửa của cửa tiệm. Tấm bình phong có hình một cành anh đào, với những cánh hoa buồn bã rụng rơi.

                                                                *                                                              *

Nó ngoan ngoãn trở về nhà, ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ đợi, đợi thời gian trôi, đợi anh quay về. Ngoại trừ điều đó nó căn bản không thể làm gì hơn. Nhưng hoàng hôn qua khung cửa rút dần, rồi bữa tối cũng xuôi, vẫn không thấy anh đâu. Với căn nhà này, từ ngày bước vào, mỗi lần tới sinh nhật ai cũng vậy, dù cả ngày có bận bịu gì, đi đâu, thì tối đến cả bốn người vẫn ngồi quây quần ăn tối, cùng nhân-vật-chính thổi nến, ước nguyện và cắt bánh sinh nhật. Nó đã trải qua bao năm như vậy, thế mà hôm nay anh bỏ qua nó, bỏ qua gia đình.

– Con đừng buồn, bây giờ gọi điện cho anh con không được, chắc nó mắc công chuyện đột xuất đấy. Năm nay là năm cuối của nó mà. – Vì thấy Chi Mai cứ ủ dột như con mèo đi lạc mắc mưa, bác gái vỗ vỗ lưng nó an ủi: – Lát xem anh con về thể nào bác cũng sẽ mắng một trận.

Trời khuya không có lấy một vì sao, chỉ có vầng trăng cô độc mờ mờ tỏ tỏ ẩn khuất.

Chi Mai lang thang ra ngõ chờ anh... miên man nghĩ về ngày hôm nay, ngày sinh nhật tuổi mười tám của nó.

Sương rơi...

Cái lạnh ngấm xuyên qua lớp áo, nhưng trong lòng lại giống như có ủ một cục lửa, nó cảm tưởng phải cả thế kỷ sau anh mới trở về. Vừa nhìn thấy bóng anh nó đã chạy ùa lại, ôm ghì lấy anh, tự dưng òa khóc.

Gió lay động cây hòe nơi ngõ vắng...

Anh thở nhẹ, ve vuốt mái tóc ngắn gợn xoăn của nó.

Chi Mai càng nức nở ôm anh, nó cứ muốn ôm mãi anh thế này, không bao giờ phải buông bỏ... Một khoảnh khắc đó trong thâm tâm nghiệm ra...

Đã bao nhiêu lần...

Đã bao nhiêu lần rồi...

Tình cảm đối với anh lén bị thổ lộ bằng những cái ôm thế này...

Nó chạm tay anh rằng nó cần anh...

Nó chạm vai anh rằng nó thích bên anh...

Nó nhìn anh rằng nó yêu anh...

Vừa sợ anh nhận ra...

Vừa mong anh nhận ra...

Dù đâu đó trong nó biết, ngàn lần không thể...

Anh đỡ lấy bờ vai nhỏ và gỡ nó ra, để mặt anh ngang tầm mặt nó, ân cần nói:

– Được rồi, anh xin lỗi, anh nên nói trước với em nếu muốn đưa chị ấy cùng đến...

– Nói... nói trước cũng không cho... – Giọng nó méo mó, vẹo vọ, đầy xúc động: – Hôm nay... là ...ngày ...ngày của em cơ mà...

Bàn tay anh ấm nồng phả ra thứ mùi hương quen thuộc, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt thi nhau thánh thót rơi trên gương mặt nó.

Lần đầu gặp gỡ là lúc chạng vạng hoàng hôn, đứa bé nép sau lưng dì là em, cặp mắt tròn mở to biết bao trong sáng, nhưng lại mang nét cô đơn kiêu hãnh như mắt một con thú, ngoan ngoan nghe lời mẹ chào hỏi một lượt những người họ hàng xa lạ. Từ ngày ấy đã mười hai năm qua đi... em vẫn là vầng sáng nhỏ hôm nào, gương mặt vẫn giữ những đường nét thơ trẻ nguyên sơ ấy, và cả ánh mắt làm người ta không đành lòng...

– Anh xin lỗi, để em khóc thế này... là lỗi của anh...

Cặp mắt anh như thay thế vạn vạn tinh tú vắng mặt trên thinh không đêm nay, cưng chiều chiếu vào mắt nó, long lanh vùi lấp hờn giận nghẹn trong tim nó.

"Anh đúng là đồ ngốc... đồ ngốc... ngốc nhất..." – Tâm trí nó hét lên ấm ức. – "Anh cứ như vậy bảo em phải làm sao đây???"

Chi Mai vừa kéo ống tay áo của anh để tự lau nước mắt, cả nước mũi, vừa khụt khịt:

– Còn phần anh bánh ga-tô đấy, nhất định phải ăn hết cho em.

Nói gì thì nói vẫn là lỗi của anh hết. Đáng phạt! Ra lệnh xong nó hừ mũi, môi mím mím hờn dỗi chợt bật cười rồi tót đi trước.

– Ăn bánh? Em có biết nửa đêm rồi không? – Anh phản kháng yếu ớt, cũng không còn cách nào khác ngoài cam chịu. Ai bào em gái của anh là đứa nhỏ ương ạnh như thế, mít ướt như thế, cũng đáng yêu như thế.

Đợi anh đóng xong cánh cổng sắt, nó níu tay anh và cứ thế víu lấy cánh tay ấy mà đi vào nhà.

Bánh ga-tô không phải sở thích của anh đâu, bình thường mỗi dịp sinh nhật ăn cũng rất ít. Nhưng kể cả là miễn cưỡng làm việc không thích, anh cũng chẳng bao giờ tỏ ra nao núng.

Nó ngắm anh ăn. Thích thú nhìn anh lúc này, chỉ bởi cái cảm giác anh đang vì nó.

– Em cũng ăn đi, còn nhiều thế này chắc chắn vừa rồi không chịu ăn. – Má anh phùng lên hình miếng bánh khi đưa nĩa cho Chi Mai, giọng đậm điệu nài nỉ song vẫn đạm định: – Ăn cùng anh nào.

Chi Mai muốn phạt anh một mình ăn hết kia, nhưng lại không vượt qua nổi ải ...mỹ nam, tay tự động đã đón lấy cái nĩa, cùng anh ăn.

Thực ra cùng anh làm bất cứ việc gì cũng là một lạc thú, nhưng phạt là phạt, cầm nĩa thì tất nhiên rồi, nhưng ăn giúp không nhiệt tình đâu.

– Ợ, xong rồi đây cô nương. Thật muốn giết người mà! – Anh đứng dạy cầm cái khay còn ngoen ngoét kem, thả tọt vào thùng rác.

– Chủ nhật chị ấy có rảnh không anh? – Chi Mai tần ngần hỏi khi chắp tay phía sau đợi anh rửa hai cái nĩa.

– Muốn xin lỗi chị hả? – Thần thái anh thanh nhàn nhưng khóe môi mang ý cười ma mãnh: – Được rồi để anh hẹn chị... Này, thế em muốn đi đâu? – Anh nói với theo vì nhận thấy nó đã lanh lẹ chuồn đi.

– Em muốn xem phim. – Khi trả lời anh, Chi Mai đã nhảy lên năm, bảy bậc cầu thang, giả vờ dậm dậm thêm mấy cái.

Anh lúc này rót đầy cốc nước lọc cho mình, vẫn khẽ gật đầu:

– À, anh biết rồi.

Chi Mai không đi một mạch lên phòng, mà dừng lại lén trộm nhìn, thu vào tầm mắt dáng hình tĩnh tại điềm nhiên ấy, gần ngay đây mà cũng xa tới vạn năm ánh sáng...

Nghe trái tim nao nao vụn vỡ...

                                                                  *                                                              *

Thời tiết trong mấy ngày đột nhiên trở lạnh hơn...

Chủ nhật!

Sáng sớm đã hửng nắng nhẹ, đủ để sưởi ấm cho cái lạnh còn vương lại của đêm qua.

Chi Mai bật dậy lúc bảy giờ, rón rén sang mở cửa phòng anh.

Dù nói có đặc quyền ngắm anh lúc say ngủ, nhưng cái đặc quyền đó thật quá ít khi phát huy tác dụng. Trừ lúc anh ngủ gục lẫn với đống sách vở, hay ngủ quên trên ghế bên cửa sổ dưới nắng ấm một hai lần ra, chẳng bao giờ nó có cơ hội hất tung chăn gọi anh dậy cả. Đương nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ, lúc đẩy cửa vào đã thấy giường nệm trống trơn, chăn màn gọn ghẽ. Tận đáy lòng Chi Mai chẳng hiểu sao anh thích dậy sớm thế. Nó thì thích mê khi được ngủ nướng vào buổi sáng, nhất là trong tiết trời chuẩn bị ngả sâu vào đông thế này.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong nó mới tò tò xuống nhà. Bác gái đang làm món cơm bò thơm lừng, và ở bàn ăn, anh đứng sắp bát đũa.

– Mai dậy rồi hả con, gọt cho bác mấy quả cam để ăn tráng miệng nhé. – Người phụ nữ tuổi trung niên, mái tóc hoa dâm búi thành lọn cao, tươi cười với Chi Mai rồi quay sang con trai tiếp: – Con lên gọi bố xuống cho mẹ.

– Vâng! – Anh nháy mắt với nó, từ tốn rời đi.

Bầu trời rất đẹp, không khí gia đình rất ấm cúng. Tổ ấm này đã giúp nó lãng quên tổ ấm thật sự, tổ ấm có ba-mảnh mà hết hai-mảnh đang ở một góc trời khác, cách nó bao xa cũng không rõ, vì họ chẳng bao giờ cố định một nơi. Hai bác đã thay họ yêu thương và chăm sóc nó, thiên vị nó hơn anh họ rất nhiều. Nó rất yêu, rất yêu ngôi nhà này.

– Anh hẹn chị rồi, lát nữa nhé, chín giờ anh đưa em đi. – Anh nói với Chi Mai khi cả hai đang rửa bát đũa. Nó rửa còn anh gác bát.

– Vâng.

Chi Mai thừa biết anh đang nhìn nó mỉm cười, nhưng nó giả lơ, ra vẻ bận tập trung rửa bát, không có thời gian cười lại với anh.

Hai anh em rời nhà sau khi Chi Mai dăm lần bảy lượt khoan đã, chờ đã, đợi em chút... Và chỉ chịu chào hai bác khi quên cái nọ cái kia tới lần thứ mười mấy.

Nó tuyệt đối không phải đứa đãng trí!

Nắng nhàn nhạt phiêu bồng trong gió tản mây nhàn. Những chiếc lá cuối thu vẫn mặc nhiên từng đợt trút xuống trên con đường có hai người sóng vai nhau nhẹ bước thong dong... Âm thanh của cuộc sống huyên náo nhộn nhạo vây quanh, nhưng tựa như nhịp chân chầm chậm của họ lại tách xa thế nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net