Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tầm mắt của Hà Húc, Tề Nhạc vén áo lên. Cùng một vị trí, cùng một kiểu dáng, hình xăm Tề Nhạc giống hệt lông vũ được yêu cầu xăm trên người cậu.

Nụ cười của đối phương đắc ý chói mắt, giống như đang nói cậu là đồ bắt chước. Chỉ là đối với kết quả này, Hà Húc cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lại cảm thấy vốn nên như thế.

Cậu là thế thân của Tề Nhạc, có hình xăm giống Tề Nhạc, có gì là không đúng đâu?

Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Hà Húc quay đầu nhìn về phía Tạ Thanh Dao sắc mặt không tốt lắm, cười nhẹ rồi quay lại.

"Là Tạ tổng thích. "Hà Húc dừng lại một chút, ấn tay lên hình xăm lông vũ đen kịt," Nhưng hiện tại có thể đã không cần nữa, hai ngày nữa tôi sẽ đi xóa."

Trong lúc nói chuyện nhân viên lại tới thúc giục, Hà Húc từ giữa hai người kia bứt ra, chạy qua thay quần áo rồi đi tới bể bơi, sau khi xác nhận kịch bản trực tiếp bắt đầu quay phim.

Gió đông giá rét như lưỡi dao, Hà Húc mặc áo sơ mi mỏng manh đứng trước bể bơi, sống lưng thẳng tắp, hai chân trần trụi bị thổi đỏ lên, nhưng vẫn đứng vững vàng như không cảm nhận được gì.

Cảnh này diễn chính là tình tiết mùa hè, vào mùa đông quay cảnh này không cho phép cậu có phản ứng bị lạnh, tuy rằng chỉ có thể quay được một bóng lưng, Hà Húc vẫn tận chức tận trách đứng, sau đó nhảy vào bể bơi theo thủ thế của đạo diễn từ xa.

Nước hồ mùa đông rét thấu xương, vừa đi vào giống như mấy vạn cây đinh đâm vào người, Hà Húc cắn răng chìm trong nước một hồi, chờ mơ hồ nghe được đạo diễn hô "Cắt" mới từ bên trong nhô lên.

Thân thể ướt sũng bị gió lạnh cuốn lấy giống như sắp đóng băng, Hà Húc run rẩy bò lên bờ, người bên cạnh đều bận rộn làm việc khác, ngay cả người đưa khăn mặt cũng không có.

Hà Húc không quá mất mát, loại thân phận này không có ai để ý là chuyện hết sức bình thường, vì thế giũ nước trên người liền tự mình cúi đầu tìm khăn mặt, bỗng nhiên một cái khăn tắm trùm lên đầu che khuất tầm mắt.

Hà Húc giật mình, sờ khăn tắm không kịp nhìn là ai đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vội nói: "Cảm ơn."

Đẩy khăn tắm ra, ánh nhìn lắng xuống, người trước mắt lại là Tạ Thanh Dao.

Nụ cười của Hà Húc thu hồi một nửa, kéo khăn tắm xuống che mặt tiếp tục lau nước trên người, một trận gió lạnh thổi qua, Hà Húc nhịn không được hắt xì một cái.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Trong tay không có quần áo dư thừa, Tạ Thanh Dao nhìn chung quanh một vòng, tìm kiếm không có kết quả liền trực tiếp cởi áo khoác của mình, xụ mặt áp lên người Hà Húc.

"Mau vào trong thay quần áo sạch sẽ, đừng để bị cảm lạnh."

Hà Húc gật đầu, trên người lạnh thấu xương, không cậy mạnh nhất định phải trả quần áo cho Tạ Thanh Dao, nói cảm ơn xong liền cúi đầu chuẩn bị rời đi, lúc xoay người đạo diễn từ xa chạy tới.

"Tiểu Hà à, vừa rồi góc độ rơi xuống nước không tốt lắm, cậu mau đi thay quần áo, chúng ta làm lại lần nữa."

Hà Húc bị gió lạnh thổi lại hắt xì hai cái, hít hít mũi mang theo giọng mũi gật đầu đáp: "Được, tôi đi thay ngay."

Nhìn Hà Húc vừa run rẩy vừa lê chân trần tập tễnh đi vào phòng thay quần áo, lông mày Tạ Thanh Dao bất giác nhíu lại, ngừng vài giây sau đi tới bế Hà Húc lên ôm vào trong ngực, sải bước đi vào phòng thay quần áo.

Người trong tổ nhìn thấy một màn như vậy đều hai mắt nhìn nhau, có chút chuyện tốt thế này còn cố tình đi hóng xem biểu tình của Tề Nhạc. Tề Nhạc tuy rằng nén giận, nhưng nhiều người nhìn như vậy, vẫn duy trì nụ cười còn tính là có thể diện, giống như đối với chuyện này hồn nhiên không thèm để ý.

Chỉ là tờ giấy trong tay đã bị dùng sức bóp đến nhăn nhúm.

Hà Húc bị đông lạnh đến có chút trì độn, chờ cậu kịp phản ứng thì Tạ Thanh Dao đã ôm cậu vào phòng thay quần áo, vội vàng từ trong lòng Tạ Thanh Dao tránh ra.

"Tạ tổng, nhiều người nhìn như vậy, ảnh hưởng không tốt."

Hà Húc lui về phía sau một bước dài kéo dài khoảng cách với Tạ Thanh Dao, lúc ở bên ngoài nhiều người như vậy bọn họ đứng cùng một chỗ gọi là quang minh lỗi lạc, hiện tại hai người một phòng lại gần nhau như vậy sẽ không hay cho lắm.

"Là ảnh hưởng không tốt đối với em, hay là ảnh hưởng không tốt đối với tôi?"

"Vậy nhất định là ngài. "Hà Húc vừa nói vừa nhanh nhẹn cởi quần áo, túm khăn tắm lau nước trên người, tìm quần áo để thay, lại tiếp tục bổ sung:" Tề tiên sinh còn ở bên ngoài, ngài không sợ anh ấy ghen sao?"

"A Nhạc không phải loại người như vậy, cậu ấy cũng không đáng để ăn dấm chua trước loại tình huống này. "Tựa hồ là cảm giác lời này của mình nói rất có tự tin, Tạ Thanh Dao dừng lại," Tôi hiểu cậu ấy."

Hà Húc mỉm cười, đối với việc này từ chối cho ý kiến. Có lẽ Tạ Thanh Dao thật sự hiểu rõ Tề Nhạc trong quá khứ, nhưng Tề Nhạc hiện tại rõ ràng không giống với trước kia.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Cậu đã xem qua nhiều tư liệu điện ảnh và truyền hình của Tề Nhạc, mỗi thần thái của Tề Nhạc cậu đều khắc ghi trong lòng. Ánh mắt của một người cũng sẽ không gạt, ánh mắt Tề Nhạc trước khi xuất ngoại phảng phất biết nói chuyện, trong suốt như một dòng suối ngọt ngào.

Nhưng Tề Nhạc bây giờ, mặc dù là cố gắng diễn bộ dáng của trước kia, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt chung quy là không còn, vẩn đục như thủy tinh mờ, cách tầng cảm xúc kia làm cho người ta nhìn không ra một chút chân thật nào.

Người hiểu Tề Nhạc nhất trên thế giới này chỉ sợ là Hà Húc mới đúng.

Hà Húc không biết sau khi Tề Nhạc ra nước ngoài gặp phải chuyện gì, cậu cũng không có hứng thú. Hiện tại hy vọng duy nhất của cậu chính là có thể sớm thoát khỏi quan hệ phức tạp này, cậu muốn dứt ra, không muốn giống như bia ngắm bị hai bên cùng nhắm vào.

"Ừ, ngài nói đúng."

Hà Húc không để ý đáp lời, thay quần áo xong vẫn đi chân trần ra ngoài, Tạ Thanh Dao đuổi theo từ phía sau, vừa muốn ôm cậu đi ra ngoài một lần nữa, Hà Húc vội vàng chạy.

"Cảm ơn ý tốt của ngài, tôi tự đi được."

Nhìn bóng lưng Hà Húc vội vã chạy đi, Tạ Thanh Dao có một loại cảm giác khác thường nói không nên lời, hắn không còn là người được Hà Húc ỷ lại mà dựa dẫm nữa, thế nhưng điều này lại khiến hắn có chút không thích ứng được.

Cảnh nhảy xuống hồ phải quay lại hai lần mới khiến đạo diễn hài lòng, Hà Húc đã lạnh đến mức môi tím bầm, hai chân cứng đến mức sắp mất tri giác.

"Cảnh cuối biểu tình kia tương đối khá, tiếp tục bảo trì ha!"

Đạo diễn cười ha hả vỗ vai Hà Húc, Hà Húc vén khăn tắm sát vào người, cố gắng cười, "Cảm ơn đạo diễn."

"Mau đi tắm nước nóng, đừng để bị cảm lạnh."

Hà Húc liên tục gật đầu, đưa mắt nhìn đạo diễn rời đi liền lê bước trở về, hai chân vừa cứng vừa tê, căn bản không nghe cậu chỉ huy, đi chưa được hai bước đã vấp ngã trên mặt đất.

Tạ Thanh Dao thấy thế vừa định tiến lên đỡ cậu một cái, bỗng nhiên cánh tay bị kéo lại, Tề Nhạc ôm eo hắn khẽ cau mày nói: "A Dao, hình như em tái phát bệnh cũ rồi."

Thanh âm Tề Nhạc khẽ run, môi không có huyết sắc, mặc dù cả bàn tay đều cầm lấy cánh tay Tạ Thanh Dao, nhưng không có khí lực gì.

Tạ Thanh Dao đành phải dừng động tác lại kiểm tra tình trạng của Tề Nhạc, chỉ là trong lòng còn lo lắng Hà Húc ngã không nhẹ, nhịn không được lại quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng chỉ trong thời gian mấy chục giây ngắn ngủi, thân ảnh Hà Húc cư nhiên đã không thấy tăm hơi.

*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Bên ngoài trường quay, Hà Húc cầm điện thoại di động đi chân trần chạy nhanh ra đường, quần áo ướt trên người bị gió thổi lạnh thấu xương, nhưng cậu không để ý, nghe giọng nói nghẹn ngào của Đỗ Minh Vũ ở đầu dây bên kia, cố gắng bình tĩnh trấn an: "Đừng hoảng hốt, tôi tới ngay."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net