Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi.

Cô khẽ ngoái đầu, liếc nhìn anh ta, cặp mắt sẫm màu, vầng trán nhíu lại, một vết sẹo nhỏ bên gò má phải. Cô cố hình dung về quan hệ thân mật hơn giữa cô và anh ta, khi cả hai thoải mái cười đùa, động chạm nhau tự nhiên và...

"Kaitlin?"

Cô phải giũ sạch tâm trí, tự nhắc nhủ mình nắm quyền kiểm soát, "Giấy tờ gì vậy?"

Anh ta đưa mắt nhìn quanh, để chắc chắn khoảng cách giữa họ với các nhân viên của Tập đoàn Harper đang bươn bả lao khỏi cửa đã đủ xa, "Giấy tờ xác nhận địa vị của tôi vẫn là CEO và là Chủ tịch tập đoàn".

"Thế giờ anh là gì?"

"CEO, Chủ tịch tập đoàn". Đôi mắt màu ghi của anh ta u ám, dày đặc chẳng khác nào những đám mây trong bão. Anh ta không thuộc típ người dễ bộc lộ cảm xúc, "Đã có biến chuyển về quyền sở hữu công ty mà", anh ta giải thích.

Mất một lúc cô mới ngẫm ra ý của anh ta. Nếu không có chữ ký của cô, chỗ đứng của anh ta ở công ty sẽ gặp phải mối đe dọa. Anh ta sẽ không còn được làm mọi điều anh ta vẫn thường làm, anh ta cũng không được là chính mình như mọi khi nếu không được cô chấp thuận ký tên vào.

Cảm giác nghẹn và lạnh nhói lên trong bụng cô.

Cô chẳng hề mong đợi loại quyền lực này. Tất cả những gì cô mong muốn là được tiếp tục công việc của mình. Cô không muốn bản thân phải đối diện với những cảm giác xáo động trước Zach. Chắc chắn cô cũng không muốn phân tích rạch ròi tình huống này để xác định xem cả hai có công bằng với nhau hay không.

Không hề. Nhưng rõ ràng không còn cách nào khác.

"Vào xe tôi đi nào, Kaitlin", anh ta bảo cô, "Chúng ta cần ký cho xong".

Cô chẳng biết làm gì khác ngoài việc liếc nhìn nhân viên Harper ùn ùn đổ ra từ tòa nhà. Trong khi vội vã lao đi dưới cơn mưa, họ vẫn đảo mắt tò mò nhìn Zach. Đừng có mong cô bước lên xe anh ta trước hàng tá cặp mắt săm soi của đồng nghiệp.

Cô nghiêng người gần anh ta hơn, hạ thấp giọng, "Anh chờ tôi ở quãng Grove, qua bến xe buýt một đoạn."

Anh ta kín đáo liếc nhìn cô một cái rất nhanh, "Cô không nghĩ như thế là hơi bí ẩn à?"

"Tôi đang cố tiêu hóa nó đây", cô nhắc nhở anh ta. Kế hoạch cứu vớt công việc của cô sẽ đổ vỡ tan tành nếu người ta mơ hồ đón ra cô có ảnh hưởng nhất định đối với Zach.

"Cô sẽ ướt sũng cho xem", anh ta bảo cô.

Một chút nước thì có gì đâu. Đó là điều cô ít lo ngại nhất.

Tất nhiên, phải loại trừ hậu quả nó gây ra đối với đôi giày của cô. Hàng hạ giá, đôi giày hiệu Strantas duy nhất của cô. Chúng tôn đôi chân cô lên, lại rất hợp với bất cứ thứ trang phục màu đen nào.

Cô tự động viên mình, nhẩm trong đầu lộ trình len qua những vũng nước khủng khiếp nằm rải rác trên đường.


"Chúc ngài buổi tối vui vẻ, thưa ngài Harper". Trong khi bươn bả chạy xuống cầu thang, cô gọi vống lên đủ to để những người bước ngang qua đó cùng nghe thấy.

Cô bước dọc vỉa hè, nhập cùng đám đông đứng chờ đèn ở góc phố. Khi đèn chuyển tín hiệu xanh, cô hối hả băng sang đường, tránh vô số chiếc ô đen trên đường, nhảy phốc qua vũng nước chảy dập dềnhở lề đường bên kia.

Sang bên đó rồi, cô bước dần theo rìa vỉa hè, vuốt mấy món tóc ướt bết trước trán rồi vén chúng lại sau tai. Cô rảy vài giọt mưa đọng trên cánh mũi rồi rút điện thoại di động ra bấm phím cuộc gọi tắt trong khi chân lật đật lao về điểm chờ xe buýt.

"Kaitlin?", giọng Lindsay nghe như hụt hơi.

"Cậu đang làm gì đấy?"

"Đạp xe đạp".

Kaitlin hình dung cảnh Lindsay đang kỳ cục tập thể dục với chiếc xe đạp trên căn gác xép nhỏ hẹp, "Tớ đến ăn tối hơi muộn nhé".

"Có việc gì à?", Lindsay gắt gỏng.

Vừa giơ tay ra vẫy vẫy giữa màn mưa xám xịt, Kaitlin hạ giọng vẻ nghiêm trọng, "Tớ sắp cùng Zach Harper bước lên chiếc xe màu đen rộng thênh".

"Tốt hơn cậu nên gửi cho tớ biển số xe".

Kaitlin toét miệng cười, thoải mái hẳn trước kiểu đùa quen thuộc của Lindsay. Hai cô đã biết nhau bấy lâu nay, họ hiểu nhau quá rõ, "Tớ sẽ nhắn cho cậu". Tiếng nhạc rock trầm vang qua điện thoại. Bản duy nhất luôn bật bất cứ lúc nào Lindsay tập luyện, "Sao cậu lại lên xe anh ta?"

"Anh ta muốn tớ ký cọt gì đó".

"Tốt hơn nên để tớ xem qua đã".

"Tớ sẽ làm thế nếu nội dung quá rối rắm", Kaitlin hứa, "Anh ta nói cần tớ ký xác nhận anh ta vẫn là CEO và Chủ tịch Tập đoàn". Cô không hoàn toàn tin mọi điều Zach nói, đúng ra, chính xác là cô không tin bất cứ lời nào của Zach.

"Lỡ anh ta lừa cậu thì sao", Lindsay cảnh báo.

Kaitlin bật cười qua điện thoại, "Lại thêm một lý do nữa để tớ yêu cậu đấy".

"Có gì gọi ngay cho tớ nhé. Nói nghiêm túc nhé, Katie, nếu cậu thấy từ không hòa hợp hoặc vô điều kiện thì tớ muốn cậu rút đi luôn nhé".

"Nhớ rồi". Kaitlin thoáng thấy chiếc xe màu đen, "Ồ. Hắn ta đến rồi. Tớ đi nhé". "Tớ sẽ gọi lại", Kaitlin đồng ý, điện thoại nhét vào túi khi Zach mở cửa xe rồi nhảy xuống đứng cạnh cô trên vỉa hè.

Anh ta xốc lại cổ chiếc áo choàng xám, chìa tay mời cô vào xe. Cô khoác chiếc áo ướt rồi khom người bước lên xe.

"Ngớ ngẩn", anh ta lẩm bẩm.

"May cho anh là chúng ta chưa có con", cô ngoái lại nói khi đã yên vị.

"May cho tôi vì chúng ta không định mua cây mua cối gì". Anh đóng mạnh cửa bên phía cô trước khi bước vòng quanh xe rồi lẳng người vào chiếc ghế sau ghế tài xế.

Cô giũ nước mưa đọng trên đầu mấy ngón tay, vuốt lại chiếc áo khoác đã ướt sũng rồi cau mày nhìn chiếc túi đẫm ướt, "Cho tôi đến khu Green Strafford ở Yorkville", cô nói với tài xế, nhận ra ánh mắt khó chịu nhìn cô từ kính chiếu hậu.

"Về nhà tôi trước, Henry", Zach chỉnh lại.

"Anh không để tối xuống à?", cô chẳng hiểu làm sao lối xử sự tệ hại của anh ta lại khiến cô ngạc nhiên được. Zach lúc nào chả đặt bản thân mình lên hàng ưu tiên. Tất nhiên chẳng cần tính đến những kẻ bợ đỡ tôn xưng anh ta hết lời.

"Sau đó Henry sẽ đưa cô về", anh nói tiếp.

Sau đó? Đôi mày cô nhướn lên nghi hoặc.

"Các thứ giấy tờ đều nằm ở nhà tôi".

Tất nhiên là thế rồi. Mang theo giấy tờ trên xe thế này có phải đơn giản hơn nhiều không. Đành cam chịu, cô ôm khư khư chiếc túi vào lòng, chẳng buồn để ý làm màu dáng điệu của mình nữa. Giờ cô đang hết sức nhếch nhác, có thế thôi.

"Anh chẳng buồn nghĩ việc này có gây phiền phức đến tôi không", cô dài giọng, "Như thể tôi chẳng còn việc gì khác vậy".

Henry xuyên qua đám xe cộ hỗn loạn, hướng về khu Liberty và Wildon, trong khi Zach nhìn cô hoài nghi, "Chỉ cần đặt bút ký vào giấy tờ thủ tục là cô thừa sức trở về cuộc sống trước đây".

Cô lắc đầu quả quyết. dù muốn chấm dứt cuộc hôn nhân cũng như những ràng buộc đã thỏa thuận nhưng cô hiểu rằng nếu cô buông tha anh ta, anh ta sẽ lập tức sa thải cô trong nháy mắt.

Anh tựa người trên chiếc ghế da, xoay người đối diện với cô, "Thế nếu tôi cam đoan cô được tiếp tục công việc?"

Mưa dội mạnh hơn bên cửa mái chiếc xe, chiếc cần gạt nước cần mẫn xua những hạt mưa khỏi cửa kính chắn gió, làm lộ ra lờ mờ quanh cảnh phố xá.

Kaitlin hơi xoay người trên ghế, chạm phải đôi mắt sẫm màu của Zach, "Như thế buộc tôi phải tin anh".

"Cô có thể tin tôi mà", anh quả quyết.

Cô bật cười, "Anh đã hủy hoại cuộc đời tôi".

Anh nhăn mặt, "Tôi đã giúp cô trở thành người vô cùng giàu có".

"Tôi không muốn làm người vô cùng giàu có".

"Tôi nói lại nhé. Cô có thể thoát khỏi hoàn cảnh này bất kỳ lúc nào cô muốn".

Cô đảo mắt một vòng ngắm phần nội thất của chiếc xe, "Có cách nào chấm dứt kiểu nói chuyện này không?" cô hỏi anh, "Hay chỉ theo cái vòng luẩn quẩn của anh?"

Tiếng còi hối thúc từ dòng xe đằng sau inh ỏi vang lên khi Henry giảm tốc ở góc ngoặt trái. Kaitlin vuốt lại mấy món tóc ẩm ướt, rối bù, kìm nén ý muốn tháo đôi giày ướt nhẹp mà ngọ nguậy đầu ngón chân trên tấm thảm dày.

"Cô sẽ thấy làm việc với tôi còn đưa điều phiền phức hơn nhiều", Zach cảnh báo. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng anh trong khi cất tiếng, "Bởi vì anh sẽ cố sống cố chết ngáng chân tôi?"

Anh quay trở lại tư thế cũ trên chiếc ghế nệm êm ái, "Trong lĩnh vực này tôi nghĩ tôi khá lành nghề đấy".

"Bản này dài đến tận năm chục trang giấy". Đứng giữa căn phòng khách mà Zach, Kaitlin cau có khi đọc lướt qua toàn bộ tài liệu.

"Vấn đề liên quan đến một tập đoàn với đơn vị tính lên hàng triệu đô la", anh đáp trả với chất giọng cố tỏ ra kiên nhẫn, "Làm gì có chuyện chỉ thảo sơ lược trên vài trang lèo tèo".

Dù đã có đôi ba ngày gặm nhấm bước chuyển kỳ lạ trong đời, Zach vẫn cáu tiết với sự kiện này. Anh không muốn vì Kaitlin mà điều chỉnh bất cứ điều tạm thời. Bà Sadie yêu quý đã hoàn toàn tin tưởng anh - ít ra anh cũng luôn luôn nghĩ bà đặt toàn bộ long tin ở anh. Anh chưa bao giờ phải giải thích bất cứ điều gì về công ty trước mặt bà. Về cơ ban anh đã điều hành tập đoàn trên một thập kỷ nay.

Nhưng giờ có cô ả Kaitlin kia. Cô ta thuộc tầng lớp dưới. Cô ta luôn nghi ngờ. Anh không hình dung nổi cô ta sẽ tạo nên cái thứ quái dị gì với tòa nhà văn phòng. Hôm qua Dylan bảo thẳng với anh rằng thà chiều ý Kaitlin còn hơn mất đi một nửa công ty. Có lẽ đúng thế thật. Nhưng điều đó thật khó chấp nhận.

"Tôi sẽ nhờ luật sư của tôi xem qua", Kaitlin tuyên bố rồi nghiêng người mở chiếc túi đeo vai quá cỡ định nhét tập tài liệu vào.

"Cô đọc qua rồi hãy quyết định". Giọng Zach dỗ dành thoát ra từ hàm răng khép hờ, "Có phải tiếng Hy Lạp đâu". Anh chỉ cho cô, "Cô và tôi sẽ ký ở trang ba, quyền của Ban giám đốc. Các thành viên trong hội đồng đều đã ký ở trang hai mươi, công nhận chức danh của tôi. Phần còn lại thì... mà thôi, cô tự đọc đi. Cô sẽ hiểu hết".

Cô lưỡng lự, nhìn anh đầy ngờ vực. Một giây sau, cô thở dài, quẳng chiếc túi trở lại sôpha, "Được rồi. Tôi sẽ xem lấy vậy".

Anh cố bình thản khi chiếc túi ướt của Kaitlin chạm vào lớp đệm da mới trắng tinh do Fendi thiết kế.

Thay vào đó, anh hỏi, "Áo khoác của cô đâu?", rồi chìa tay chờ. Chiếc áo choàng của cô được anh treo cẩn thẩn ở tủ ngoài hành lang trước khi cô kịp vắt lên chiếc bàn gỗ lim.

Cô cởi nhanh chiếc áo thấm đẫm nước mưa, để lộ bộ váy dài ngang gối màu đen kết hợp đỏ tía dính sát vào người. Chiếc áo tay bồng, cổ khoét sâu, váy dáng bút chì rủ xuống đôi chân mang tất đen. Cũng ướt nhẹp như bộ trang phục, đôi giày cao ghót của cô làm tôn lên phần ghót mảnh mai và bắp chân thon đẹp.

Dù sáng nay cả hai đã trao đổi ngắn gọn ở văn phòng nhưng lúc đó cô còn khoác áo choàng. Anh chẳng biết được kỳ quan gì ẩn bên dưới đó. Nhờ vậy mà suốt cả ngày hôm nay anh không bị ám ảnh bởi hình ảnh này.

"Cảm ơn anh", cô vừa nói vừa trao cho anh chiếc áo choàng.

"Tôi... ừm..." Anh lúng túng chỉ ra phía hành lang và bếp rồi lẩn đi trước khi cô nhận thấy anh đơ hàm ngắm nhìn thân thể cô.

Trong bếp, anh tìm thấy mảnh giấy bà quản gia để lại báo còn món xà lát và đĩa thịt gà trong tủ lạnh. Bà cũng để một chai Cabernet trên năn điểm tâm. Zach tự động với hai tay lấy dụng cụ mở nút chai, thở gấp gáp bởi hai luồng cảm xúc pha trộn giữa giận dữ và thích thú.

Rõ ràng Kaitlin rất quyến rũ. Anh biết điều này. Anh biết ngay từ phút gặp cô. Nhưng phụ nữ quyến rũ thì nơi nào mà chẳng có. Anh chẳng cần bất cứ nhất nhất để ý đến cô ta.

Anh nhấc nút bần.

Không. Chẳng có lý gì mà anh phải để tâm đến cô ta.

Có lẽ anh nên hẹn hò ai đó. Hẹn hò sẽ giúp anh sao nhãng bớt. Dạo gần đây anh đã làm việc quá nhiều, bất cứ cô nàng nào có vẻ cuốn hút như Kaitlin cũng có thể kéo anh thoát khỏi cảm giác mê muội kia.

Anh với tay lấy chiếc ly pha lê treo ngược trên rãnh ngay dưới ô tủ đựng đồ.

Dylan gợi ý giới thiệu cho anh một cô nàng phi công trực thăng mới toanh. Anh chàng quảng cáo cô ta vừa hấp dẫn vừa khỏe khoắn. Cô ta hâm mộ cánh người Mỹ, nhưng có lẽ anh sẽ chịu đựng đôi chút. Cô ta còn có bằng thạc sỹ ngành lịch sử nghệ thuật. Ai mà từ chối được lịch sử nghệ thuật cơ chứ?

Trước khi Zach kịp nhận ra điều mình vừa làm, anh đã rót đầy hai ly rượu vang. "Ối, quỷ quái thật".

Nhưng rồi ngẫm lại, anh thấy Kaitlin cũng đáng được mời đồ uống. Nếu cô ký vào đám giấy tờ đó, anh và cô sẽ nâng cốc chúc mừng. Nếu cô từ chối, có lẽ rượu sẽ giúp thả lỏng, và anh sẽ tiếp tục thuyết phục cô nàng thêm lần nữa.

Anh nhún vai cởi chiếc áo vest, bước dọc hành lang về phòng ngủ chính.Ở đó, anh treo chiếc áo vào tủ, tháo cà vạt rồi nhìn vào tấm gương treo trên tủ quần áo.

Anh cần phải cạo mặt. Chiếc áo sơ mi trắng nhàu lên vì anh đã mặc cả ngày trời. Anh nhìn lại chiếc áo vest, lưỡng lự không biết có nên mặc vào không. Thói quen thường nhật đã thắng thế. Thay vào đó, anh cởi cúc ống tay rồi xắn tay áo lên. Nếu đây là một cuộc hẹn hò, anh sẵn sàng cạo râu và sửa sang áo xống. Nhưng đây không phải hẹn hò. Ngoại hình của anh sẽ là thứ cuối cùng hiện hữu trong tâm trí Kaitlin.

Cảm thấy thoải mái hơn, anh quay trở lại bếp lấy mấy ly rượu. Anh bước dọc hành lang tiến vào phòng khách. Đến ngang bậc cửa, anh ngừng bước.

Hình như Kaitlin đã cảm thấy tự nhiên hơn. Cô đã cởi bỏ đôi giày có quai, ngồi chụm chân, đầu gối nép vào nhau, bàn chân mang tất chạm tay ghế sô-pha. Những lọn tóc của cô đã khô, hơi bờm xờm ôm lấy làn da mịn màng. Cô chăm chú nghiên cứu giấy tờ, đôi môi đỏ mím lại, cặp mắt xanh nhẹ đưa khi cô dò dọc trang giấy.

Trông cô cực kỳ hợp với văn phòng khách của anh, dáng điệu thả lỏng như đang ở nhà.

Thật khôi hài, anh từng thấy cô diện ngất trời, nhếch nhác lùi xùi, khiêu vũ trong nụ cười hay giận điên người lên. Nhưng anh chưa bao giờ được chứng kiến cảnh cô hoàn toàn chú tâm như bây giờ. Chẳng hiểu sao anh có cảm giác đây là người phụ nữ đích thực, hờ hững giữa bờ Vegas hào nhoáng và một ngày thứ Bảy không trang trọng, năng lượng của cô dồn tụ vào bên trong, dành cho hoạt động trí não. Anh cảm nhận được trí thông minh ngầm ẩn trong cô, điềm mà trước đây anh chưa từng nhận ra.

Chắc hản anh đã cử động đôi chút, bởi cuối cùng cô để ý thấy anh.

"Rượu nhé?", anh mời, tay nâng một ly rượu tiến lên phía trước, vờ như không hề nhìn cô.

"Anh nói đúng", cô bảo anh, thả đám giấy tờ trong lòng, tay duỗi thẳng dọc lưng ghế, cử chỉ của cô hoàn toàn tự nhiên nhưng đầy gợi cảm.

"Tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ được nghe cô nói thế". chẳng có lời nào trả miếng nào. Anh định móc mỉa cô, nhưng những lời từ anh thốt ra cứ tự động xếp thành câu đùa nhẹ nhàng.

Cô lật trở ngược lại trang đầu rồi đặt tập tài liệu lên bàn cà phê trước mặt, "Tôi sẽ ký".

"Thật không?" Muộn mằn, anh nhận ra giọng anh ngạc nhiên quá thể. Để lấp liếm, anh trao cho cô ly rượu.

Cô nhận lấy, nhún vai, "Nội dung đúng y như anh nói".

"Như thế thì sao", anh chẳng kìm được ý muốn khiêu khích.

"Làm tôi choáng chứ sao", cô đáp, quay lại săm soi nhìn anh hồi lâu,hình như cô nhận ra anh đã cởi áo vest và cà vạt.

Anh ngồi xuống ở đầu kia chiếc sôpha, "Nào, chúc mừng chúng ta". Anh nâng ly lên.

Môi cô hé cười, khiến cho khuôn mặt cô đẹp hơn bao giờ. Cô nghiêng về phía anh đang ngồi, tay giơ ra chạm ly. Cử động của cô khiến anh quan sát cô được gần hơn, anh buộc mình phải chuyển ánh mắt khỏi phần ngực cô.

Anh và cô mỗi người nhấp một ngụm rượu.

Nụ cười của cô nở rộng dần, lúm đồng tiền tinh nghịch hiện ra bên má phải, "Một ngày mệt mỏi ở văn phòng phải không anh chồng của tôi?" Cô bắt chước giọng điệu quan tâm của các bà vợ.

Có điều gì đó ấm áo khuấy động bên trong anh trước lời trêu đùa nhẹ nhàng, "Cô biết mà..." anh ngừng lại để thu hút sự chú ý "... như thường lệ thôi".

"Như thế có kỳ lạ không?", cô hỏi, mắt nheo lại.

"Có".

"Bởi vì nó mang đến cảm giác kỳ lạ. Ý tôi là, nếu một người cho rằng một điều gì đó kỳ lạ thì điều đó sẽ kỳ lạ thật".

"Câu đó có ý nghĩa gì trong đầu cô không?"

Cô nhấp thêm ngụm nữa, tay xua xua nhấm nhẳng, "Tôi chắc anh hiểu được ngụ ý của câu nói đó".

"Có. Tôi đồng ý với cô. Chuyện này hoàn toàn kỳ lạ."

"Chúng ta đã kết hôn". Cô nói với âm điệu hoài nghi.

"Đúng thế". Zach uống một ngụm to từ ly của mình. Anh chưa từng kết hôn. Thậm chí có rồi chăng nữa thì anh cũng chẳng biết làm gì khác. Có ai dự liệu được trường hợp đặc biệt như của anh không nhỉ?

Cô ngừng lại, giọng mềm mỏng hẳn, "Anh biết đấy, tôi chẳng hề có ý phá hoại cuộc sống của anh".

Anh không thích nhìn vẻ yếu đuối của cô. Sẽ tốt hơn nếu cô cứ hung hăng hiếu chiến. Và cũng sẻ dễ dàng hơn cho anh nếu coi cô là đối thủ. giờ thì anh bắt đầu phải thừa nhận một điều, đương đầu với Kaitlin còn an toàn hơn là ngồi bông lơn vài ba câu đùa với cô.

Phải cố gắng lắm anh mới lấy lại được âm điệu cứng nhắc cho giọng nói của mình, "Tôi đoán chiến lược tối hậu thư của cô đã làm tôi khá là bối rối".

Đôi mắt xanh trong veo của cô mở to thành thực, "Thực sự tôi chẳng muốn giành giật thứ gì của anh".

Vẻ hoài nghi hiện lên trên đôi mày nhướn cao của anh.

"Tôi chỉ muốn mọi thứ lại tốt đẹp như trước đây", cô khẳng định với anh. Anh tỏ ra do dự, "Có thực trong đầu cô lúc này nghĩ đúng như thế không?"

"Ngay khi tôi lấy lại được thanh danh trong nghề, anh sẽ hoàn toàn yên ổn. Tôi chỉ muốn trở lại với công việc của tôi, không phải công ty của anh, Zach ạ".

Anh phải thừa nhận, anh đã tin lời cô. Anh hiểu cô đang nỗ lực làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn. nếu từ góc nhìn của anh thì cách cô làm chẳng vẻ vang gì cho lắm. Nhưng anh đã chấp nhận phần thiệt hại không dưng từ đâu rơi xuống đầu anh.

Cô tựa người về phía sau, giở ra trang cần ký trong tập tài liệu, "Anh có bút không?"

"Có chứ'. Anh nhổm dậy, bước tới chiếc bàn đóng bằng gỗ hồng sắc, trên đó có một cái điện thoại bàn cùng chiếc đèn đọc sách.

"Tôi có hẹn ăn tối với Lindsay", giọng Kaitlin giải thích vang lên sau lưng anh, "Tôi không muốn đến quá trễ".

"Tôi cũng có cuộc hẹn", anh nói dối, rút từ ngăn bàn ra một cây bút. Anh sẽ gọi cho Dylan xin số cô nàng phi công xinh đẹp ngay khi Kaitlin ra về.

"Anh đang lừa dối tôi phải không?"

Kiểu nói cáu giận bất chợt khiến anh ngẩn người, nhưng khi quay lại, anh thấy nét cười trong đôi mắt xanh ngọc bích của cô.

"Ừ", anh trả lời nhẹ nhõm, không mắc phải mồi nhử cửa cô, "Tôi đã lừa dối cô ngay từ sau đám cưới của chúng mình cơ".

"Đàn ông các người", cô vờ ghê tởm, gập tay trước ngực ngay trước đôi gò bồng đảo.

Mải mê trước vẻ đẹp phần thân trên của cô, anh nhún vai tỏ ý xin lỗi thay cho cánh nam giới trong khi sải bước, "Tôi còn biết nói gì khác?"


Cô nhận lấy cây bút, đầu nghiêng nghiêng ký vào giấy, "Tốt rồi, tôi tin rồi'. Anh đợi câu kết.

Nhưng chẳng thấy đâu.

"Cô nói nghiêm túc chứ?"anh hỏi.

Cô kết thúc chữ ký đầy bay bướm, vờ phớt lờ câu trả lời.

Nhưng anh không để yên, "Cô không gần gũi với ai sau dạo ở Vegas?"

"Ý anh nói sau dạo ở Vegas là sao?". Cô ngồi thẳng dậy, cầm bút chìa về phía anh, "Anh nghĩ tôi gần gũi với ai ở Vegas?"

Anh nhận lấy cây bút, cảm thấy hối tiếc, "Tôi không có ý..."

"Người duy nhất tôi gặp ở Vegas là anh và chúng ta không hề..." Niềm thích thú đột ngột bay biến khỏi đôi mắt cô, chỉ còn lại vẻ do dự, "Chúng ta đâu có gần gũi chứ!"

Ô hô, chuyện này thú phải biết, "Cô không nhớ sao?". Anh không nhớ hết mọi sự kiện trong đêm đó, nhưng anh biết chắc anh và cô chưa cùng nhau lên giường. Vẻ bị tổn thương trở lại với cô, cô chậm rãi lắc đầu, "Tôi hầu như chẳng nhớ chút nào về đám cưới".

Anh thèm được đánh lừa cô nhưng rồi nhanh chóng ra quyết định. Cũng bởi vẻ tổn thương quái quỷ kia. Nó khiến anh muốn dang tay che chở cô, không làm cô bấn loạn tâm trí.

"Chúng ta không làm", anh trấn an cô.

Đầu cô ngửa sang bên,"Anh có chắc không? Anh có nhớ đến từng chi tiết không?" Ánh mắt cả hai đông cứng trong vài nhịp tim.

"Tôi nhớ hết cả".

"Nhưng anh có dám đảm bảo..."

"Chuyện này làm phiền cô đến thế kia à?" anh hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net